Lâm Khiếu Đường đã có đáp án trong lòng, các loại dấu hiệu đều cho thấy Lâm lão gia tử bị chính là "tiểu bệnh" tưởng như vô hại này nhưng nơi đây lại là loại bệnh trí mạng!
Nơi này mọi người đều phi thường có thiên phú trong các loại ngoại thương cùng nội thương, vượt xa hệ thống chữa bệnh tại địa cầu, nhưng đối với loại tật bệnh trong quá trình sinh hoạt hoặc nội tật lại không hề có nửa điểm biện pháp, cho dù chỉ là một chút vi khuẩn cảm cúm nho nhỏ cũng có thể khiến tay chân bọn họ luống cuống, bọn họ đối với vi khuẩn gây bệnh không hề có biện pháp hữu hiệu nào!
Lâm Uyển Nhi cẩn thận kiểm tra cho Lâm Thiên Chính, Lâm Khiếu Đường không ngừng dựa theo tin tức nàng đưa ra để chuẩn đoán bệnh, ngay khi hết thảy sắp sửa chấm dứt, một làn hương thơm quen thuộc cùng với tiêng quát tháo bay đến, Lâm Khiếu Đường thầm kêu không xong...
"Sao ngươi lại ở chỗ này? Ai cho ngươi vào? Chẳng lẽ không biết quy định của gia tộc hay sao?" Một tiếng quát nhỏ làm vỡ tan bầu không khí đang trầm lặng trong phòng, trong lòng Lâm Vũ Nhàn vẫn luôn lo lắng cho gia gia, thật vất vả mới làm hết công việc phải làm, vội vã chạy tới thăm gia gia lại nhìn thấy kẻ không nên nhìn thấy,liền nhướng mày chất vấn.
Tất cả mọi người theo ánh mắt Lâm Vũ Nhàn nhìn lại, Lâm Khiếu Đường đau đầu nhìn "tiểu lạt tiêu"*, hiển nhiên là nàng đang nói tới hắn.
Từ bốn năm trước sau sự kiện "rình coi", Lâm gia nhị tiểu thư đối với Lâm Khiếu Đường vẫn luôn luôn tận sức tận lực đả kích hắn khi có thể. Từ khi mới bảy tuổi, Lâm Khiếu Đường đã đem ngọn núi sau Lâm gia trở thành nơi bí mật đến hái thuốc của mình, nơi đó vật kiệt địa linh, sinh trưởng không ít trân quý thảo dược, ai ngờ một lần hái thuốc như bình thường, lại ngoài ý muốn thấy được Lâm gia nhị tiểu thư tắm rửa.
Trên thực tế, bốn năm trước Lâm Khiếu Đường cũng chẳng thấy được gì, một nhóc tì mới mười tuổi cũng thì có cái gì để nhìn, huống hồ lấy năng lực của Lâm Khiếu Đường làm sao là đối thủ của Lâm Vũ Nhàn, lúc ấy Lâm Khiếu Đường căn bản không biết tuyền đàm lại có " thứ này ", chỉ là đến bên bờ tuyền đàm chuyên tâm hái thuốc, kết quả ở một tiếng " dâm tặc " khẽ kêu lên, tức thì bị đánh một trân tơi bời, từ đó về sau, nhị tiểu thư đối với hắn sinh ra cảm giác bài xích mãnh liệt. Bất quá, chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết, vẫn chưa công khai,thứ nhất là Lâm Vũ Nhàn cũng không có cảm giác quá lớn thiệt thòi, thứ hai loại chuyện này công khai đối nàng cũng không phải chuyện tốt, thứ ba đánh một trận tơi bời nàng cũng hả giận không ít.
Đối với loại hiểu lầm này, Lâm Khiếu Đường cũng lười không để ý tới, nói lại, nếu Lâm Khiếu Đường lúc ấy là kiệt xuất nhất trong đám Lâm gia tuấn kiệt, có lẽ sự tình lại phát triển theo phương hướng khác chứ không phải cái gì rình coi, thói đời vốn là không công bình, căn cứ nguyên tắc lợn chết không sợ nước sôi, Lâm Khiếu Đường thản nhiên tiếp thụ, tóm lại chờ hai năm sau khi hắn và Lâm gia thoát ly quan hệ, mọi chuyện đều chấm dứt ...
"Nơi này là nội sảnh đường, cách vách là Chân Vũ đường cùng Luyện dược đường, nội tộc đệ tử tiến vào đều phải thông báo một tiếng, không có trải qua phê chuẩn, ngoại tộc đệ tử tự tiện xông vào chính là trái với gia quy, rất không có quy củ, mau đi ra ngoài cho ta". Lâm Vũ Nhàn mặt xanh lại nói.
Giờ phút này Lâm Thiên Chính cùng Nam Cung Bác mới chú ý tới phía sau Lâm Uyển Nhi có đứng một vị thiếu niên, bởi vì không thế nào thấy được, bọn họ đều không chú ý tới.
Nhìn người gây sự Lâm Vũ Nhàn, Lâm Khiếu Đường cười tủm tỉm nhìn bộ ngực đủ lớn trước mặt nói, "Nhị tiểu thư, ta chỉ là lo lắng bệnh tình của lão tộc trưởng, lại đây nhìn xem mà thôi, không cần quan trọng hoá như vậy chứ!"
Cảm nhận được ánh mắt đang đùa giỡn của hắn, Lâm Vũ Nhàn càng thêm tức giận. Đang nơi đông người, cư nhiên dám kiêu ngạo như vậy, nhưng đối phương đã đưa lão tộc trưởng ra làm bia đỡ, Lâm Vũ Nhàn nhất thời cũng không tìm ra lí do phản bác, nói thẳng: "Nếu đã xem xong, vậy mời ngươi đi ra ngoài!"
"Được thôi, sớm hơn nữa cũng đã có người mời, ca ca cũng không cần giải thích với Vũ Nhàn muội muội!" Lâm Khiếu Đường hì hì cười nói, nói xong hai tay đặt sau thắt lưng, trước ánh mắt tập trung của mọi người, tiêu sái bước ra khỏi phòng.
"Ngươi..." Trước mặt mọi người bị chiếm tiện nghi, Lâm Vũ Nhàn giận sôi lên, nghẹn ngào không nói ra lời, trơ mắt nhìn phế vật kia đắc ý bước ra phía cửa.
Uyển nhi trừng mắt liếc nhìn Lâm Vũ Nhàn vội vàng hô: "Khiếu Đường ca ca, chờ ta một chút!" Sau đó lại nhìn lão tộc trưởng giải thích, "Lâm gia gia, Khiếu Đường ca ca là ta kéo hắn cùng tới, không liên quan đến hắn, huống hồ cũng không có cái quy định nào tuyệt đối cấm ngoại tộc đệ tử tiến vào nội sảnh đường"
"Ha hả, ta hiện tại đã không phải là tộc trưởng, vị ngoại tộc tiểu huynh đệ tuy là đường đột tới đây, nhưng cũng không có gì sai lầm, ta nghĩ hẳn là sẽ không bị trách phạt". Nhìn hết thảy mọi chuyện, đối với chuyện của hậu bối, Lâm Thiên Chính cũng không thừa hơi đi quản, nếu không phải là thân phận đặc thù của Lâm Uyển Nhi hắn ngay cả nói cũng lười mở miệng.
"Cám ơn Lâm gia gia, lần này đều là lỗi của Uyển nhi! Nam Cung gia gia cám ơn ngài đến thăm Lâm gia gia! Uyển nhi về trước!" Lâm Uyển Nhi vội vàng đứng dậy hướng về phía hai vị trưởng bối chào hỏi, thu hồi tai nghe xoay người rời đi.
Thái độ của lão tộc trưởng, mọi người cũng đã nghe , nhưng lại lý giải ra ý cảnh cực kì bất đồng, Lâm Uyển Nhi cho là lão tộc trưởng đặc xá, mà Lâm Vũ Nhàn lại cho rằng gia gia buông lỏng mặc kệ, ẩn ẩn có ý bao che khuyết điểm...
"Đứng lại, Lâm gia nội sảnh đường, một phế vật ngay cả Trúc Cơ lôi đài cũng không vượt qua được, nói đến là đến, nói đi là đi sao?" Lâm Vũ Nhàn mãnh liệt kêu lên.
Nha đầu kia ngang ngạnh đứng lên bình thường sẽ tiếp tục gây sự, Lâm Khiếu Đường đã đi tới cửa xoay người lại cười nói, "Nhị tiểu thư, ngươi nói như vậy, ta sẽ rất ngượng, muốn cho ta lưu lại cứ việc nói thẳng! Ngươi nói sâu như vậy,vạn nhất ta lý giải sai lầm thì hỏng mất, chẳng phải uổng phí một phen tâm cơ của ngươi sao?!"
Trong phòng Lâm gia đệ tử bị lờì nói này gây ra một trân cười khẽ.
Vô luận Lâm Vũ Nhàn có hay không có ý này,chung quanh, Lâm gia đệ tử đều tuyệt đối hướng về nàng.Nhiều người bọn họ trong lòng hy vọng chứng kiến " phế vật "kia sẽ bị xấu mặt, chỉ là lời nói vừa rồi thực sự vô lại đến cực điểm, một ít kẻ tâm trí không kiên định nhịn không được cười thành tiếng.
Trước mặt mọi người một lần nữa bị đùa giỡn, Lâm Vũ Nhàn nhanh chóng bùng nổ, bàn tay đẹp khẽ run lên, một khoả ngọc thạch phóng ra ngoài.
Ba... , một bạch sắc vật thể hoành không xuất thế, cùng khoả ngọc thạch va chạm trên không trung rồi rơi xuống đất, Lâm Uyển Nhi giận dữ nhìn Lâm Vũ Nhàn, một kích vừa rồi Lâm Vũ Nhàn đã động thủ thực sự, biết rõ Lâm Khiếu Đường không hề có căn nguyên lực, còn hạ thủ nặng tay như vậy, thật sự là quá đáng!
"Vũ Nhàn muội muội, nếu như ngươi có tức khí hãy hướng phía Uyển nhi mà xả, hôm nay chính là Uyển nhi dẫn Khiếu Đường ca ca tới!"
Dung nhan Lâm Uyển Nhi luôn luôn văn nhược yếu đuối nhưng rất xinh đẹp, lúc này hiện lên một tầng hàn khí. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ở một bên nhìn nửa ngày, mấy vị trưởng lão cũng không định nhúng tay, nhìn Lâm Uyển Nhi tựa hồ thực sự tức giận, phát giác sự tình phiền phức có thể tăng lên, thoáng nhìn nhau, đại trưởng lão chặn lại nói, "Hôm nay tới đây là để chuẩn đoán bệnh tình cho lão tộc trưởng, chuyện Lâm Khiếu Đường tới nội sảnh đường, nhị tiểu thư cùng Uyển nhi tiểu thư không nên tranh luận vào lúc này, tránh quấy nhiễu lão tộc trưởng trị liệu, xin nhị vị trước tiên rời đi"
Hừ một tiếng, Lâm Vũ Nhàn quay mặt qua chỗ khác, trừng mắt liếc Lâm Khiếu Đường một cái, Lâm Khiếu Đường buồn cười lắc đầu, nữ hài tử này chỉ là to xác mà không lớn a.
Nhìn nữ tử rời đi, trong mắt Nam Cung Nha Nguyệt phát ra nồng nặc ý tò mò, tổ hợp này thật ngoài dự đoán của mọi người, không nghĩ tới thiếu niên được gọi là đệ nhất phế vật Lâm Khiếu Đường lại chính là hắn, ban đầu vẫn nghĩ hắn là Lâm Vân Phi, cao thủ có danh tiếng.Còn người này thì danh khí kém cỏi cũng không hề kém, Nam Cung Nha Nguyệt sớm đã nghe thấy, càng không nghĩ tới chính là Lâm gia thiên chi kiêu nữ Lâm Uyển Nhi cư nhiên cùng phế vật gần gũi như vậy, quan hệ tựa hồ không giống bình thường a!
Gia gia lần này đến Lâm gia trị bệnh cho Lâm lão tộc trưởng chỉ là lấy cái cớ mà thôi, việc chính yếu là vì thân phận đặc thù của Lâm Uyển Nhi, Nam Cung Nha Nguyệt nhìn chăm chú bóng dáng đôi thiếu niên nam nữ đến khi khuất hẳn mới chậm rãi chuyển rời tầm mắt.