Khi Tả Ngôn mở miệng từ chối một cách tượng trưng hai lần, sắc mặt của Tạ Hào liền trầm xuống.
Cầm lấy dao và nĩa ăn đặt bên kia chậm rãi cắt một khối sườn chua ngọt ra, đút cho nhóc mèo nhỏ đang ngồi bên cạnh đang nhìn thèm chảy nước miếng.
Tả Ngôn: “Nó ăn không hết…”
Tạ Hào nghiêng đầu nhìn cậu một cái, ɭϊếʍ ɭϊếʍ mũi dao một chút, buông dao nĩa xuống.
“Em vừa mới nói gì ?”
Tả Ngôn nuốt nước ngọt, “Tôi nói… buổi chiều tôi liền về nhà thu dọn đồ đạc.”
Tạ Hào gắp vào chén của cậu một miếng sườn, nhìn thiếu niên trong mắt giấu không được sự vui sướиɠ, cười nói được.
Hệ thống vây xem toàn bộ hành trình, “Hừ, đáp ứng hắn sớm chút thì tốt rồi.”
Tả Ngôn: “Ta vốn định rụt rè chút.”
Hệ thống: “Giường cũng đã lăn qua rồi, hai lần.”
Tả Ngôn nói: “Hắn vừa nói sẽ nuôi ta đó, vừa mới nghĩ đến việc ta cuối cùng cũng không cần phải giúp bà lão tìm răng giả, giúp ông lão lui bộ bộ liền có chút kϊƈɦ động.”
Hệ thống: “Ngươi có chút tiền đồ đi được không ?” Cứ như vậy đem mình bán ra, giấc mơ tiếp theo nó có nên suy xét việc tìm một thân phận không cần công tác cho Tả Ngôn hay không đây ?
Tả Ngôn không muốn nghe, “Đây là lần thứ hai có người nói muốn nuôi ta, có chút kϊƈɦ động đó.”
Kiếm tiền khó lắm biết không.
Hệ thống: “Tên đầu tiên đâu ?”
Tả Ngôn trầm mặc một lát, “Ai, ngày thứ ba từ khi nói xong câu đó liền thành người thực vật.” ( Không biết có ai đoán được người mà Tả Ngôn nhắc đến là ai chưa nhỉ :)))
Hệ thống: … Uy lực có chút lớn.
Xế chiều hôm đó, hai người liền đứng trước cửa nhà của Tả Ngôn.
Tả Ngôn gãi gãi lòng bàn tay, cậu càng có khuynh hướng làm mất hơn.
Tả Ngôn: “Hệ thống, ngươi có thấy chìa khoá của ta ở đâu không ?”
Hệ thống: “Cùng bị trộm với bóp tiền rồi.”
Tả Ngôn: “Gì ?! Thấy sao không nói với ta một tiếng hả !”
Hệ thống: “Ta kể ngươi nghe, phản ứng của người kia khi nhìn thấy trong bóp tiền có một trăm vạn.”
Tả Ngôn hỏi, “Hắn có phản ứng gì ?”
Hệ thống: “Hắn dùng 350 đồng mua một chuỗi Phật châu nghe nói có thể phát sáng.”
Tả Ngôn cười đắc ý, đáng đời, cho mày dám trộm bóp tiền của ông đây.
Tạ Hào một bên tìm tìm thứ gì đó ở hàng hiên bên cạnh, một bên hỏi: “Trong bóp tiền có gì, có quan trọng không ?”
Tả Ngôn lắc đầu, “Trong ví chỉ có một trăm vạn…”
Tạ Hào kinh ngạc quay đầu lại.
“… Tiền âm phủ.”
Tạ Hào cười ra tiếng, cúi người ghé vào lỗ tai của cậu nói: “Thật sự quá đáng yêu.”
Anh bạn, anh có thể khen chỉ số thông minh của tôi được không, một cái bóp tiền khiến một tên trộm vặt chẳng những không được lời mà còn phải xài mất 350 đồng.
Huống hồ, lão đại à, anh rốt cuộc nhìn ra vẻ đáng yêu từ đâu ra vậy.
Tạ Hào nhặt một miếng sắt nhỏ trong góc lên, dùng lực tay bóp nó biến thành hình chữ U.
Tả Ngôn mắt thấy hắn ba giây sau tiến lên, ngựa quen đường cũ mà cạy mở ổ khoá nhà cậu.
Tả Ngôn: “Ta rốt cuộc cũng biết được đêm hôm đó hắn lẻn vào bằng cách nào.”
Phòng cháy phòng trộm cũng đều phòng không nổi Tạ lão đại.
Hệ thống: “Trước đó hắn xém chút nữa là bị phán tử hình, nhưng hiện tại lại an toàn đứng trước mặt của ngươi, nhờ vào mấy bức tranh liền tìm được hung thủ của vụ án mạng giết người liên hoàn, ngươi cho rằng, cạy cái khoá đối với hắn là việc gì khó lắm à ?”
Tả Ngôn: “Ta sao lại nghe được giọng của ngươi có chút kϊƈɦ động ?”
Hệ thống nghiêm mặt nói: “Ngươi nghe lầm rồi.”
Tạ Hào kéo tay cậu cùng bước vào.
“Có thứ gì cần phải mang theo không ?”
Tả Ngôn đứng trong nhà nhìn nhìn, căn nhà này bước vào hai người liền không có chỗ để thở, mọi thứ trong nhà đều được bày ra trước mắt, tựa như cũng không có gì cần mang theo.
Chỉ chỉ vài dụng cụ sinh hoạt ở trêи, Tả Ngôn nói: “Mấy thứ đó…”
Tạ Hào liếc mắt một cái, “Không cần lấy theo, mua thêm lần nữa là được.”
Tả Ngôn đứng trong nhà dạo quanh một vòng, vẫn mang tay không, thoạt nhìn có chút rầu rĩ.
Hệ thống: “Hình như ta cảm giác được ngươi đang khá vui vẻ.”
Tả Ngôn: “Ta muốn đổi mấy thứ đó đi lâu lắm rồi, chỉ là do chưa có tiền.”
Do uống hơi nhiều nước, vừa nãy lại lắc lư qua lắc lư lại, Tả Ngôn cảm thấy bàng quang của mình có chút sưng lên.
Sau khi giải quyết xong vấn đề từ toilet đi ra, chỉ thấy Tạ Hào đang đứng đưa lưng về phía cậu, đứng trước tủ quần áo đơn.
Tả Ngôn bước qua, trong lòng lại thầm giơ nắm tay lên với hắn, có chuyện gì thì từ từ nói, buông qυầи ɭót của tôi xuống !
Tay trái của Tạ Hào cầm một cái có hình chú thỏ trắng nhỏ, tay phải cầm một cái da báo, tựa hồ đang do dự bất định giữa hai cái này.
Tả Ngôn không biết hắn muốn làm gì, đây chính là hai cái qυầи ɭót cuối cùng của cậu đó.
Từ lần trước ở siêu thị, cậu liền mua một túi, tổng cộng có năm cái.
Hình Pikachu bị xé, da báo lấm tấm thì bị trộm, trêи người cậu hiện giờ chính là chiếc quần màu trắng bình thường nhất.
Tạ Hào quay đầu lại nhìn cậu, “Mang hai cái này về.” Vừa nói xong liền trực tiếp cuộn lại, mò mò một cái túi không, rồi đặt vào.
Chợt cảm thấy có dự mưu từ trước.
Tả Ngôn: … Anh mau trả tôi cái da báo.
Sau đó hai người liền đổi vai cho nhau.
Tạ Hào đi tuần tra một vòng, tự mình xuống tay thu dọn đồ đạc cho cậu.
Ví dụ như, áo sơmi mày trắng và quần bò của cậu.
Ví dự như, mấy tấm ảnh kia và mấy bức tranh kia.
Ví dụ như, hết rồi.
Lúc trở về thời gian còn khá sớm, Tạ Hào trực tiếp lái xe đến trung tâm mua sắm.
Đưa đến mấy cửa hàng quần áo bảo cậu tuỳ tiện chọn, sau đó không qua năm phút đồng hồ, Tả Ngôn liền bị tước đoạt quyền lợi được chọn lựa.
Lúc chiều, những nhân viên bán hàng ở trong trung tâm mua sắm đều nhìn thấy, một người nam nhân vô cùng ôn nhu lại phong độ dẫn theo một thiếu niên luôn rầu rĩ không vui bước vào cửa hàng của họ.
Mua một đống thứ linh tinh, sau đó dắt thiếu niên càng thêm u buồn rời đi.
Tả Ngôn nhìn chằm chằm mấy túi đồ trong tay Tạ Hào, hận không thể nhìn thủng mấy thứ ở trong luôn.
Ít nhất có tám cái áo sơmi trắng, nhưng có bốn cái là theo kϊƈɦ cỡ của Tạ Hào.
Cậu hình như đã biết được tại sao Tạ Hào lại thích áo sơmi màu trắng như vậy, bởi vì hai mươi năm trước, cùng ngày xảy ta tai nạn giao thông, cha mẹ của hắn đã dùng nửa tháng tiền lương mua cho hắn một bộ áo sơmi màu trắng và quần bò, ngày đầu tiên mặc vào quần áo mới, sau đó, liền xảy ra một chuyện như vậy.
Hệ thống: “Nhận ra rồi à, nhưng dù sao, cũng không phải do ngươi trả tiền.”
Tả Ngôn mặt không đổi sắc, “Đúng vậy, không phải do ta trả tiền, nhưng lúc mặc là ta mặc đó.”
Đừng tưởng rằng cậu không thấy được ánh mắt Tạ thần kinh nhìn hắn lúc nãy, nếu lúc thử quần áo không có nhiều người, vậy cậu có thể đã ra không được.