Hai người ở trong nhà vài ngày không thẹn mà cùng làm mấy chuyện sinh hoạt không biết xấu hổ, chứng kiến Đại Hoàng dạo gần đây vẫn luôn bị bắt giảm báo, còn có nhóc mèo do dạo gần đây Đại Hoàng bị bắt giảm béo nên liền được cho thêm cơm, mới tý tuổi mà đã béo thành một cục – Nhị Cẩu.
Vài ngày sau, Tả Ngôn lần nữa đứng trước quầy thu ngân trong siêu thị.
Tạ Hào đứng trước mặt cậu, “Em chắc chắn ?”
Tả Ngôn gật đầu, làm một người nam nhân thì sao có thể ở không nhàn nhạ mỗi ngày được chứ, cậu muốn làm việc.
Hệ thống: “Ngươi chỉ đến giúp đỡ.”
Tả Ngôn: “Cũng không biết bà lão rụng răng kia hôm nay có còn đến không.”
Tạ Hào xoa xoa đầu của cậu, “Vậy được, buổi tối tôi đến đón em.”
Tả Ngôn nhìn bóng lưng của hắn biến mất ngoài cửa sổ, hít một hơi.
“Chỉ mới rời đi trong chốc lát như vậy mà anh đã than thở, vậy chờ đến tối chắc anh phát bệnh tương tư luôn quá.”
Bệnh tương tư thì không có, nhưng bệnh muốn tìm chết đã đến giai đoạn nguy kịch luôn rồi.
“Gần đây ông chủ vừa mới sa thải vài nhân viên, nhân thủ trong siêu thị không đủ, qua cuối tuần này, anh có thể từ chức được rồi.”
Tả Ngôn hỏi: “Gần đây có chuyện gì vậy ?”
Tô Tử hít một hơi, nói: “Ông chủ có nuôi vài cô tình nhân ở bên ngoài, bị bà chủ bắt gặp được, hai người đang làm lớn chuyện đòi ly hôn và chia gia sản, siêu thị này, có thể cũng không mở được lâu nữa.”
Trách không được không khí trong siêu thị mịt mờ như vậy.
Tả Ngôn bắt đầu suy nghĩ lên vài chuyện, thì ra ông chủ béo kia mỗi ngày đều đau thắt lưng là có nguyên nhân hết cả.
“Nhà của tôi sắp tới muốn mở một quán cà phê nhỏ, anh có muốn đến giúp tôi vài ngày không ?”
Tô Tử nhìn cậu chăm chú.
Tả Ngôn hiểu được ý của cô, nếu cậu đến quán cà phê của nhà cô làm vậy cô vẫn còn có thể tiếp tục quan tâm chăm sóc cậu.
Thật là một cô gái tốt.
Hệ thống: “Tiếc rằng cô ta chỉ xem ngươi là em trai.”
Tả Ngôn: “Tỷ đệ luyến cũng không tồi.”
Hệ thống: “Ha hả.”
Tả Ngôn gãi gãi đầu, được thôi, cậu cũng đã có Tạ Hào.
Trêи thực tế, siêu thị căn bản không mở nổi đến tuần sau.
Hai vợ chồng ông chủ và mấy cô tình nhân kia làm náo loạn càng ngày càng lợi hại.
“Bà ơi, răng của bà.”
“Ai, cám ơn a, nhóc con.”
Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ của mỗi ngày, Tả Ngôn liền thu dọn đồ đạc rời đi.
Bóng dáng phiền muộn thoạt nhìn có chút thương cảm.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, chẳng qua chỉ là quá chân thật mà thôi.
Tạ Hào đứng ở khúc ngoặt chờ cậu, ánh tịch dương dừng trêи người của hắn, như có cảm tính, hắn ngẩng đầu, khoé môi cong lên.
Tả Ngôn trầm mặc một lát, trực tiếp ôm qua.
Tạ Hào bị ôm mạnh đến lui về phía sau hai bước, “Về thôi.”
Tả Ngôn gật đầu, “Tối nay ăn gì ?”
Tạ Hào dắt tay cậu, “Em muốn ăn gì ?”
Thứ cậu muốn ăn có nhiều lắm, “Tối nay ăn gà (kê) đi.”
Tên Tạ Hào này lại có một trù nghệ cực kỳ tốt, mà nhà của bọn họ thứ có nhiều nhất chính là gà.
Trước kia cậu mua cho Đại Hoàng, sau này mới biết được, anh bạn này ăn chính là vật còn sống.
Tạ Hào nghiêng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt chớp chớp, “Tối nay tôi làm cho em.”
Buổi tối trở về nhà, đóng cửa lại.
Tả Ngôn đi về phía phòng tắm, Tạ Hào đi về phía phòng bếp.
Nhưng mà bên này Tả Ngôn vừa mới cởi quần áo ra, người nào đó liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Thực tự nhiên mang tạp dề lên cho cậu.
Tả Ngôn có chút khó hiểu, cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lại nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, có ý gì ?
Tạ Hào cười nói: “Đã đến giờ ăn tối rồi.”
Sau đó lôi cậu vào phòng bếp, đóng cửa lại, ngăn chặn tầm mắt của hai sủng vật ở bên ngoài.
Sau đó Tả Ngôn liền ăn một con gà cực lâu, ăn đến miệng đều đau.
Sự thật khiến cậu cực kỳ muốn mở to miệng cắn xuống, nhưng khi nghĩ đến hậu qủa sau khi làm chuyện như vậy, cậu thấy vẫn nên dập tắt suy nghĩ này.
Khi toàn bộ khối thịt gà đâm vào yết hầu của cậu, Tả Ngôn thật sự nhịn không được, răng cạ cạ.
Nước bên trong thịt gà bắn ra, bắn đến mức làm cậu sặc, ho khan liên tục.
Đẩy người lên phía trước, thiếu niên nằm bên cạnh bồn rửa chén, cơ bắp trêи người buộc chặt lại.
Tạp dề trêи người của cậu theo động tác của người phía sau lưng mà nhẹ nhàng lay động.
Tạ Hào mặc một thân tây trang giày da, một đôi tay nắm chặt lấy thắt lưng của cậu, “Không phải tôi đã dặn em phải khiến mình béo lên chút à ? Sao vẫn gầy như vậy ?”
Tả Ngôn cắn răng, anh xem tôi là heo hả, ăn chút thức ăn liền như gia súc mà to mập lên !
Nam nhân kéo cổ của cậu qua, hai người trao đổi một nụ hôn ướt át.
Tạ Hào dùng chóp mũi vuốt ve cần cổ của cậu, “Tôi biết em chỉ thích ăn thứ tôi đút cho em, no chưa ?”
Lúc nói chuyện hắn liền dừng lại động tác, tựa như chỉ cần cậu nói đã no rồi liền không đút nữa.
Tả Ngôn trầm mặc một lát, cắn một hơi trêи cằm của hắn, hung hăng cạ hai cái.
Tạ Hào cười khẽ, mồ hôi của hai người rơi xuống sàn nhà, trong chốc lát sau, những đồ vật khác cũng đồng thời hỗn loạn rơi xuống.
“Đút không vào, xem bộ dáng này hẳn đã no rồi.”
Tả Ngôn vội vàng gật đầu, đúng vậy đúng vậy, tôi đời này sẽ không bao giờ muốn ăn gà (kê) nữa.
“Nhưng mà chỉ có em no thôi, tôi vẫn còn chưa no mà, làm sao đây ?”
Tả Ngôn vừa nghe liền bỏ chạy, tự chịu đói đi !
Tạ Hào nhìn bộ dáng vô cùng lo lắng của cậu, vươn tay mở tủ lạnh ra.
Lấy một cái bánh nhân trái cây ra.
Tả Ngôn chạy nhanh về phòng, khoá cửa lại, khoá cửa phòng tắm lại luôn.
An tâm ngâm mình trong bồn tắm lớn, chuẩn bị tận hưởng bữa tối.
Vừa mới lao lực xong, mặc kệ không quan tâm gì nữa.
Lúc tắm rửa sạch sẽ bước ra, chỉ thấy người nào đó đã ngồi trêи giường, trong tay cầm theo một cái bánh anh đào đỏ sậm.
“Tắm xong rồi ? Tôi có thể ăn cơm chưa ?”
Ăn ít chút thì chết hả !
Bị dùng bánh ngọt quyến rũ, Tả Ngôn bi phẫn cắn chăn.
Sau đó trong miệng được đút một nửa miếng xoài, Tả Ngôn hả giận nhau hai cái. Ai, hình như mùi vị cũng không tệ lắm.
Sau đó hai người một người ăn bánh ngọt, một người ăn 'bánh ngọt'.
Không biết qua bao lâu sau, hai người đều no rồi.
Tả Ngôn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Tạ Hào đang ngủ an ổn bên người.
Híp mắt nhìn một chút, sau đó một cước đá xuống.
Quay đầu cọ cọ chăn, ngủ tiếp.
Tạ Hào ngồi dướt đất, lau trán, nhìn thiếu niên chiếm sạch chút vị trí cuối cùng ở trêи giường, cả người chỉ lộ ra một đầu tóc đen mềm mại.
Vươn tay kéo kéo chăn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Hô hấp nặng lên, ánh mắt cũng càng thêm hưng phấn, Tạ Hào nhíu mày, đứng lên, bước đến ban công.
Tả Ngôn nghĩ rằng cậu sẽ bị đánh, he hé mở mắt ra nhìn một chút, nhất thời bị doạ sợ.
Chạy nhanh đến ban công, một tay đánh rớt ống tiêm trong tay hắn.
Mẹ, bị dính cái thứ chết tiệt này vào lúc nào vậy !
Ống tiêm mảnh khảng rơi xuống hai bên chân, trêи mũi tiêm còn mang theo một chất lỏng trong suốt.
Tả Ngôn một cước đá đá đi ống tiêm vừa rơi xuống kia, sau đó chạy về sau.
Cậu vừa chạy hai bước, thắt lưng đã bị ôm trở về.
Xong rồi xong rồi, sắp mất mạng rồi, nhịp tim của Tả Ngôn đập bang bang nhanh hơn.
Tạ Hào cảm nhận được cậu đang run rẩy, “Em nghĩ tôi đang làm gì ?”
Không phải chích thuốc à, cậu đã thấy được rồi, sắp đam xuống cánh tay mà.
Tạ Hào ôm cậu, cánh tay buộc chặt, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Đó là thuốc trấn định.
Tả Ngôn: … Thứ gì ?
“Quan tâm tôi như vậy ?”
Tả Ngôn bình ổn lại tâm tình của mình, không, tôi bị mộng du.
Sau đó ai cũng không nhắc đến chuyện thuốc trấn định kia nữa, hai người nằm trêи giường, một tay của Tả Ngôn ôm lấy thắt lưng của cậu, một tay mò vào chỗ giữa hai chân cậu.
Hai người tựa như bạch tuộc mà quấn vào một chỗ.
Trời biết, đây đang là mùa hè.
Tả Ngôn cam chịu quay đầu ôm lấy cổ của hắn, cho anh nóng chết luôn cái tên bệnh thần kinh này !
.
HLTT: Đừng vội thấy chán, đây chỉ mới là bình yên trước giông bão thôi :)))