Lương Âm Dạ suy nghĩ rất lâu, mới dè dặt gửi đi dấu chấm hỏi: [Sao thế?]
Lòng bàn tay cô cũng đang đổ mồ hôi.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, cô cảm thấy vẫn nên nói ít sai ít. Nói càng nhiều càng có khả năng lộ ra khác thường, cho nên cô xóa xóa rồi sửa một chút, cuối cùng chỉ gửi hai chữ này.
Không tiết lộ quá nhiều tin tức, vừa có thể moi móc tin tức đối phương đã biết.
Bối Y: [Không có gì, vừa rồi em đi tìm chị, nhưng hình như phòng chị không ai nhỉ?]
Lương Âm Dạ dò xét mà nói: [Có thể là ở trong phòng tắm nên không nghe thấy.]
Bối Y: [À à, vậy à.]
Bối Y: [Em nói rồi, em cũng mệt đến mức không thể cử động nổi, chị chắc chắn cũng không có sức lực để đi chỗ khác.]
Lương Âm Dạ chột dạ mím môi.
Đúng đấy, cô vốn không có sức lực, tựa vào cạnh giường chuẩn bị nghỉ ngơi rồi đi tắm. Vừa đi ra ngoài một chuyến quay về, hiện tại... lại càng mệt mỏi hơn.
Ngay cả một ngón tay Lương Âm Dạ cũng không muốn cử động nữa.
Thậm chí ngay cả đi tắm mà cô cũng muốn kêu tên đầu sỏ vừa gây chuyện tắm giúp cô để đền tội... Nếu như không cảm thấy chuyện này sẽ để anh chiếm hời.
Bối Y: [Cũng không có chuyện gì đâu, vốn chỉ muốn đi tìm chị ngồi một lát.]
Cô ấy ngủ một mình, cô đơn tịch mịch lạnh lẽo, hu hu hu, cô ấy hoài niệm thời gian ở chung phòng với cô Lương quá.
Bối Y không đa nghi, Lương Âm Dạ thở phào.
Lo lắng sẽ ngủ quên mất, cô vẫn đi tắm trước, mới nằm lên giường.
Trước khi cô ngủ, Chu Nghê thăm hỏi: [Hôm nay có khỏe không?]
Cô ấy nghe nói tình huống phân tổ của bọn họ lần này thì cũng rất bất ngờ, tràn đầy hứng thú với tập ghi hình mới. Biết hôm nay bọn họ ghi hình, vừa bận xong thì không kịp chờ đợi mà gửi tin nhắn đến.
Cô ấy cảm thấy Văn Yến không có phản ứng mới là không bình thường. Mắt thấy Lương Âm Dạ và khách mời nam khác hợp thành đội, nghĩ về người này thôi cũng biết sẽ ghen tuông muốn chết.
Cô ấy có bao nhiêu hứng thú, Lương Âm Dạ có bấy nhiêu buồn ngủ.
Vừa nghĩ tới trò chơi mập mờ vừa rồi căn bản không cho cô kêu ngừng, cả người cô đều không khỏe lắm.
Còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, Chu Nghê lại lén lút truy hỏi: [Ghen rồi phải không?]
Lương Âm Dạ há miệng.
Quả thật là ăn giấm muốn chết rồi, nếu không vừa rồi sẽ không mất khống chế như vậy.
Cô băn khoăn anh còn phải ghi hình chương trình, không nhẫn tâm cắn trầy anh, nếu không đã sớm cắn anh để thành công bỏ chạy rồi... Dĩ nhiên, cũng băn khoăn sau khi anh bị rơi xuống nước xong, bản thân cũng không tránh thoát bị nghi ngờ, dễ dàng bị anh cùng kéo xuống nước...
Cô không trả lời một chữ nào, cũng không gây trở ngại Chu Nghê tự nghĩ ra câu chuyện kế tiếp, không nhịn được hỏi: [Hiện tại hai người đến mức nào rồi?]
Lương Âm Dạ suy nghĩ một lát, chần chừ đưa ra câu trả lời: [Đến mức hôn nhau?]
Chu Nghê: [? Cậu thành thật quá.]
Chu Nghê: [Bé cưng, tớ thật sự yêu lòng chân thành của cậu muốn chết luôn đó.]
Chu Nghê: [Kỹ thuật hôn của anh ấy có thụt lùi không?]
Liên tiếp ba câu hỏi, câu nào câu nấy đi vào lòng đất.
Lương Âm Dạ: [...]
Cô xấu hổ, đây là từ ngữ hổ báo gì vậy?
Chu Nghê: [Cậu biết hiện tại trên mạng ủng hộ các cậu điên cuồng cỡ nào không? Nếu lời nói này của cậu truyền ra ngoài, có thể chạy thẳng lên top một hot search, vững vàng ngồi đó ba ngày đó!]
Lương Âm Dạ nhẹ nhàng thở dài: [Đây không phải là trọng điểm.]
Cô đánh chữ tiếp: [Trọng điểm là bây giờ chúng tớ đi lệch hướng rồi.]
Chu Nghê không hiểu rõ lắm, cô giải thích: [Tớ hơi không khống chế được tình huống.]
Chu Nghê thoáng khống chế bản thân, bình tĩnh hỏi: [Hiện tại hai người, là tình huống gì?]
Lương Âm Dạ suy tư một chút, mới nghiêm cẩn trả lời lại: [Anh ấy rất chủ động, cũng có chút...]
Cô vắt hết óc hình dung: [Quá chủ động rồi. Chủ động đến mức tớ muốn lùi cũng không lùi được.]
Chu Nghê không biết là đang suy xét hay là sao, qua một lát mới trả lời lại: [Bé cưng, tớ cảm thấy có lẽ là cậu sợ rồi.]
Lương Âm Dạ ngẩn ra.
Chu Nghê: [Anh ấy sợ cậu biết?]
Chu Nghê: [Sợ không cẩn thận lại lãng phí thêm năm năm với cậu.]
Lương Âm Dạ nhíu mày, thu chặt lòng bàn tay. Lời nói này khiến lòng cô chợt co rút đau đớn.
... “Anh ấy sợ cậu biết?”
Hốc mắt bỗng nhiên có chút nóng.
Không biết là vì anh, là vì năm năm đó, hay là... vì bọn họ.
Chu Nghê: [Tớ luôn cảm thấy năm đó anh ấy muốn đi tìm cậu.]
Chỉ là không biết ở giữa đã xảy ra sai sót gì...
Mãi đến trước khi ngủ, Lương Âm Dạ cũng còn đang suy nghĩ về lời nói của Chu Nghê.
/
Hôm sau.
Có thể bởi vì hôm qua chơi đùa quá mệt mỏi, mọi người cũng ngủ muộn hơn, buổi sáng gần như không có mấy người thức dậy. Đến gần trưa, tầng một mới lục tục có bóng dáng của khách mời xuất hiện.
Bởi vì hôm qua thu nhập rất dồi dào, cho nên mọi người thương lượng xong, nhất trí quyết định đi đến một nhà hàng tương đối tràn ngập phong tình ở bên này để dùng cơm.
Nhà hàng này được Bối Y phát hiện hôm qua, nhưng bởi vì hôm qua kinh phí trong túi eo hẹp, cũng không dám nghĩ, cho đến hôm nay, trong tay dư dả mới dám mơ tưởng một chút.
Thời gian còn sớm, mọi người không gấp, cũng không ăn cơm quá vội vàng, đủng đỉnh thoải mái là chính, trong lúc ăn cơm còn trò chuyện.
Bọn họ ngồi ở bàn dài, đối diện Lương Âm Dạ là Đô Oánh, Văn Yến ngồi xéo đối diện Lương Âm Dạ.
Anh tựa nghiêng vào ghế, lấy một tư thế rất tự nhiên mà đối mặt cô, nghe bọn họ nói chuyện.
Anh kiệm lời, chỉ thỉnh thoảng tiếp một câu.
Lúc sắp ăn xong, Văn Yến đi đến quầy tính tiền.
Tiếng Anh của anh rất lưu loát, đơn giản dò hỏi mấy câu rồi chuẩn bị tính tiền. Trong lúc anh lấy tiền, ông chủ cười híp mắt chủ động trò chuyện với anh: “Đi ăn với mấy người bạn à?”
Anh gật đầu.
Cùng nhau ghi hình được một khoảng thời gian, bọn họ cũng rất quen thuộc lẫn nhau, sống chung cũng rất tốt, quả thật cũng được tính là bạn bè.
Ông chủ thuận lợi hỏi vấn đề bản thân cảm thấy hứng thú nhất, đôi mắt sáng hơn, cơ thể cũng hơi nghiêng về phía trước vì cảm thấy hứng thú: “Ở trong số đó có người yêu của cậu không?”
Văn Yến kéo môi dưới, nâng tầm mắt lên nhìn ông ấy: “Vì sao hỏi như vậy?”
“Xem ra là có?” Ông chủ cười càng vui vẻ hơn: “Có thể để tôi đoán một chút là ai không?”
Văn Yến cười cười, gật đầu.
“Có phải cô gái ngồi xéo đối diện cậu không?”
Anh nhướng mày, quả thật có chút kinh ngạc, dò hỏi: “Sao ông nhìn ra được?”
“Không phải rất khó.” ông chủ khiêm tốn cười: “Mặc dù chỗ ngồi các cậu không gần nhau, cách khá xa, nhưng tầm mắt cậu luôn rơi trên người cô ấy.”
Ông chủ là người ngoại quốc, không hề quen biết anh, sử dụng tiếng Anh trò chuyện với anh. Nói đến đây, một giây kế tiếp, ông ấy đi ra khỏi quầy, vỗ bả vai anh, cười híp mắt nói một câu hết sức lãng mạn: “Tình yêu cậu dành cho cô ấy đã chảy ra từ trong ánh mắt cậu.”
Văn Yến cúi đầu cười cười.
Không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Ông chủ hài lòng nói: “Xem ra bị tôi đoán trúng rồi.”
Người trên bàn ăn vẫn không hay biết gì khi bọn họ đứng đây nhìn chăm chú và thảo luận, không biết Bối Y nói cái gì bên tai Lương Âm Dạ, chọc cho cô cười.
Văn Yến cũng nhìn bên kia, ánh mắt dài lâu: “Vâng, ông đoán đúng rồi.”
Ông chủ vui vẻ kích động vỗ tay. Ông ấy nhiệt tình lại như đã quen, hứng lên chút đã chủ động giảm hai mươi phần trăm tiền ăn của bọn họ.
Mấy khách mời dùng bữa xong, lục tục thu dọn đi đến chỗ Văn Yến. Biên Húc thuận miệng hỏi: “Trò chuyện gì vậy? Trò chuyện vui vậy à? Cách xa như vậy cũng nhìn thấy anh đang cười.”
Làm ơn đi, đây là Văn Yến đấy. Khó khăn cỡ nào mới nhìn thấy anh cười như vậy được chứ?
Lương Âm Dạ cũng tò mò nhìn sang.
Ánh mắt anh lướt qua cô, chỉ nói: “Ông chủ giảm hai mươi phần trăm cho chúng ta.”
Biên Húc kinh hãi: “What?!”
Bối Y theo sát ở sau, chỉ nghe thấy “giảm hai mươi phần trăm”, cũng khiếp sợ theo: “Anh đi thanh toán thôi mà, anh nói gì với ông chủ? Thế mà lại giảm cho anh?”
“Làm thế nào để chinh phục ông chủ trong ba phút, khiến cho ông chủ giảm hai mươi phần trăm cho anh vậy?”
“Biết sức hút của anh lớn, nhưng cũng không thể lớn như vậy chứ!”
Bọn họ kẻ xướng người hoạ, Lương Âm Dạ không nín cười được.
Ông chủ còn đang chú ý cô, nếu như không phải là nhìn ra vị này không tiện nói thẳng cho lắm, ông cũng muốn nói chuyện. Thấy vậy thì tiện đà cầm chai nước trái cây đưa cho Lương Âm Dạ, chủ động nói tặng cho cô uống.
Nguyên nhân tặng à, đó là ông và vị tiên sinh này trong lòng biết mà không nói rõ.
Những người khác cũng kinh ngạc đến ngây người: “Không phải chứ, rốt cuộc hai người có ma lực gì?”
Lương Âm Dạ cũng không biết, cô cầm chai nước trái cây kia, nhìn Văn Yến, lại nhìn ông chủ, nói cảm ơn đầy lịch sự.
Ông chủ cười ha hả tiễn bọn họ rời đi, hoan nghênh bọn họ quay lại nữa.
Mãi đến khi rời đi, Biên Húc còn quấn lấy Văn Yến hỏi: “Anh rót canh mê hồn cho ông chủ à?”
Thuận tiện còn rót một chén giúp Lương Âm Dạ?
Anh ấy nói tiếp: “Sau này cho anh đi tính tiền hết, gương mặt này của anh có tác dụng, nói không chừng mỗi lần đi đều có thể được giảm giá, hí hí, thẻ giảm giá biết đi.”
Văn Yến bất đắc dĩ cười.
Mọi người cùng nhau quay về nhà trọ tư nhân. Ăn uống no đủ, công việc hôm nay cũng sắp mở màn.
Có kinh nghiệm của ngày hôm qua, hôm nay rõ ràng thuận lợi hơn rất nhiều, mấy khách mời lên đường bôn ba, trở lại đều rất nhanh.
Lúc Ô Tề và Lương Âm Dạ đi mua trái cây, cũng thử mặc cả với ông chủ. Bọn họ cần số lượng nhiều, lại mua liên tục một khoảng thời gian, lấy chuyện này làm cơ sở để bàn bạc với ông chủ, không ngờ đúng là giá cả được giảm một chút.
Trái cây là nền tảng cho tất cả sản phẩm của bọn họ, nên không thể thiếu được, cần số lượng lớn, vừa giảm tiêu phí xuống, tổng tiền lời có thể được nâng cao một khoản.
Lương Âm Dạ có chút vui vẻ, trên đường đi về vẫn nói chuyện này với Ô Tề.
Chẳng qua bởi vì chuyện này, bọn họ cũng là tổ về trễ nhất.
Vừa dừng xe, mấy khách mời nam đi qua cùng dọn trái cây xuống xe.
Trong lúc vô tình, Lương Âm Dạ thoáng nhìn quét qua Văn Yến, biểu cảm... của anh có chút lạnh nhạt.
Lương Âm Dạ mím môi, dời sự chú ý, đi theo mọi người mà cùng bận bịu.
Nghe bọn họ được hạ giá, Bối Y vui vẻ muốn nhảy lên: “Trời ơi, hôm nay liên tục may mắn ha? Em cảm thấy tài vận đang gõ cửa chúng ta! Nếu không thì chúng ta đổi nghề đi, ở lại nơi này gây dựng sự nghiệp! Em cảm thấy chúng ta rất thích hợp làm ăn!”
Biên Húc cười theo: “Chào bà chủ Bối!”
“Ông chủ Biên khách sáo rồi, khách sáo rồi khách sáo rồi!”
Ngày thứ hai tới đất nước xa lạ, sạp hàng nhỏ hẹn hò vẫn khai trương phát đạt.
Có kinh nghiệm của ngày thứ nhất, tối nay rõ ràng bọn họ càng thuận buồm xuôi gió hơn, mời chào khách cũng càng quen việc dễ làm, dòng người vây lại đây còn nhiều hơn hôm qua một chút.
Bối Y cướp micro của Ô Tề cùng hát với anh ấy, xen lẫn âm thanh ép nước trái cây, tiếng vang của đá viên khi Văn Yến pha rượu, không khí hiện trường rất high.
Lương Xán tới bên này công tác, người công ty bên này nhiệt tình mời cô ta đi chơi, muốn dẫn cô dạo chơi phong cảnh chỗ này.
Bọn họ vốn ở một con đường khác, nghe nói có ê kíp chương trình Trung Quốc đang ở bên này ghi hình chương trình giải trí, tâm tư cô ta dao động, chợt có hứng thú, đúng lúc những người khác cũng tò mò, mọi người cùng nhau qua xem thử.
Thật ra thì trước khi đến, trong lòng cô ta từng có suy đoán, suy đoán có phải là đoàn phim Lương Âm Dạ hay không, nhưng lúc nhìn thấy cô, Lương Xán vẫn có chút ngẩn ra. Chần chừ một lúc, mới cử động nhịp chân, đi lên làn dành cho người đi bộ.
… Đi xuyên qua con đường này, đối diện chính là ê kíp chương trình của bọn họ, cũng là sạp hàng nhỏ náo nhiệt của bọn họ.
Cô ta hỏi thăm những người khác, hỏi bọn họ có muốn uống chút gì không, cô ta mời.
Người dẫn cô ta tới nói sao có thể để cho cô ta mời khách, vội vàng nói để bọn họ mời, cô ta mỉm cười xua tay, bày tỏ chuyện này không sao cả, đừng chối từ nữa.
Người đi theo cảm thán trong lòng, không hổ là Tổng giám đốc Lương, giơ tay nhấc chân đều là phong độ. Đối nhân xử thế, cô ta cũng làm rất khá, tình cảnh gì cũng có thể bị cô ta nắm giữ trong lòng bàn tay. Nhìn dáng vẻ nói chuyện vừa rồi của cô ta, là loại thành thạo nắm mọi chuyện trong bàn tay của cô ta, người ta nhìn qua chỉ sẽ cảm thấy lợi hại, vả lại, ở cạnh nhau chỉ cảm thấy thoải mái. Cho dù là ở trong thương trường bão táp quỷ quyệt, cũng rất khó không bội phục cô ta.
Trong chuyến đi này, bọn họ có năm sáu người, chiến trận cũng gọi là khổng lồ, rất hấp dẫn chú ý. Vừa đến trước sạp hàng nhỏ, Đô Oánh nhận ra cô ta là người Trung quốc, trực tiếp sử dụng tiếng Trung dò hỏi cô ta cần gì.
Lương Xán bảo những người khác gọi trước.
Tầm mắt của cô ta do dự, tìm kiếm bóng dáng Lương Âm Dạ.
Cho đến khi ở chỗ có âm nhạc, nhìn thấy cô đứng bên cạnh một người đánh đàn ghita, người đàn ông kia đang dạy cô đánh đàn. Bên cạnh còn có một cô gái vây quanh, rất náo nhiệt. Còn cô cứ như vậy mà tự nhiên xem lẫn vào trong náo nhiệt, không có nửa phần xa cách.
Bọn họ chung đụng rất hòa hợp, trên gương mặt của cô mang theo nụ cười dịu dàng, không có một chút công kích và lạnh nhạt nào.
Lương Xán nhìn về nơi xa, mím môi.
Có một khoảng thời gian không gặp mặt rồi.
Lương Xán muốn đi tìm cô nói vài câu.
Văn Yến ở ngoài hai ba mét. Cô ta không phát hiện anh, nhưng anh đã nhìn thấy cô ta. Lúc cô ta nhấc chân lên, Văn Yến đi qua, trực tiếp dò hỏi: “Cô thì sao? Cần gì?”
Lương Xán sửng sốt một lúc, lúc này mới chú ý tới anh cũng đang ở đây, lúc này bước chân dừng lại. Cô ta dĩ nhiên nhìn ra được anh lạnh nhạt, chỉ ra hiệu với bên cạnh: “Tôi giống bọn họ là được.”
Cô ta cúi đầu lấy ví tiền ra: “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Bên này nhiều người, Lương Âm Dạ lơ đãng nhìn qua bên này, nhưng không nghĩ đến sẽ nhìn thấy Lương Xán, nụ cười của cô nhạt hơn hai phần.
Mấy người Đô Oánh bận rộn làm nước trái cây, Lương Âm Dạ trả đàn ghita lại cho Ô Tề trước: “Tôi qua đó giúp đỡ.”
Cô nhanh chạy đến, lúc đi ngang qua Văn Yến, lại bị anh vươn tay ngăn cản.
Anh cau mày, mấy giây sau mới chậm rãi thả tay ra, để cô qua đó.
Anh chỉ là không yên tâm lắm.
Lương Xán cũng thu cảnh tượng này vào đáy mắt. Cô ta mím chặt môi, do dự một lát, hỏi Đô Oánh: “Các cô có yêu cầu kinh doanh gì không? Hay gặp phải vấn đề kinh tế khó khăn gì đó?”
Cô ta không biết nguyên nhân bọn họ bày sạp, có mấy phần tò mò dò hỏi. Nếu có thể, cô ta cũng có thể giúp đỡ một chút.
Cũng không ít người Trung quốc hỏi như thế, bọn họ còn gặp được người hâm mộ muốn chủ động vươn tay quyên góp, nên nghe thấy như vậy, Đô Oánh không hề kỳ lạ, chỉ cười nói: “Không có, chúng tôi tiến hành rất thuận lợi.”
Lương Xán gật đầu, ánh mắt còn đang ở trên người Lương Âm Dạ, do dự mấy phen, vẫn hỏi: “Vậy, nếu mua thêm một ly, có thể nói chuyện với em vài câu không?”
Lương Âm Dạ đang giúp đóng gói, đóng gói xong một ly thì đưa cho người bên cạnh cô.
Nghe thấy như vậy, cô nâng tầm mắt lên, lẳng lặng đối mặt với cô ta.
Lương Âm Dạ nhàn nhạt nói: “Không cần. qua đây đi.”
Cô chỉ vào bên cạnh, ra hiệu qua bên kia nói chuyện.
Đô Oánh ngẩn ra, nhìn Văn Yến, rồi nhìn Lương Âm Dạ, nghi vấn đầy bụng. Chờ các cô rời đi, cô ấy mới hỏi Văn Yến: “Bọn họ quen nhau?”
Văn Yến nghĩ ngợi, chỉ gật đầu: “Ừ, người quen.”
“Oh, chẳng trách. Tôi còn cho rằng chỉ là khách hàng.”
Văn Yến xúc một muỗng đá viên, quen việc dễ làm lại hoàn thành một ly, đưa cho khách ở trước mặt. Đây cũng là một ly cuối, phía sau tạm thời không có khách hàng.
Anh tựa vào chiếc bàn ở phía sau, nghỉ ngơi một lát.
Hôm nay quá nhiều khách hàng, bận bịu cả đêm, mọi người có nhiệt huyết sôi trào hơn nữa thì cũng khó tránh khỏi mệt mỏi.
Đô Oánh cũng được rảnh.
Tập này, bọn họ là người cộng tác, thật ra thì hợp tác vẫn vô cùng tốt, không có gì khó khăn. Chỉ là... Đô Oánh cười, tránh ống kính, đè thấp giọng nói chuyện với anh, có chút hoạt bát chớp mắt, hài hước nói: “Thầy Văn nhất định rất thích cô Lương nhỉ?”
Văn Yến nhìn cô ấy. Không ngờ lại đột nhiên nghe thấy lời nói này.
Đô Oánh ngượng ngùng nói: “Tôi nhìn ra được... Thật ra thì nghiêm túc quan sát, vẫn rất rõ ràng.”
Văn Yến chỉ há miệng, anh rót hai ly nước, thêm đá viên vào trong, tiện đà đưa cho cô ấy một ly.
Trong lúc rảnh rỗi, trò chuyện vài câu cũng không sao.
Đô Oánh nói cảm ơn, nhìn hướng Lương Âm Dạ rời đi: “Thừa dịp ống kính và mọi người đều không ở đây, mới lén lút trò chuyện với anh vài câu. Chẳng qua tôi cảm thấy có phải anh nên thu liễm một chút không? Hình như anh có hơi... Ừ, sao nói nhỉ... Quá rõ ràng?”
Văn Yến ngẩng đầu lên uống hết nửa ly nước, nước đá lăn xuống cổ họng.
Anh khẽ cau mày, dường như trầm tư, hồi lâu, vừa gật đầu: “Cô nói đúng.”
Anh có thể là có chút không khống chế được. Ống kính quá nhiều, ở trước ống kính, anh là người hẳn phải biết chú ý nhất.
Ánh mắt Văn Yến còn nhìn cô ở bên kia, nhìn các cô trao đổi, hơi có chút sâu xa.
Mặc dù bọn họ là người cộng tác, nhưng Đô Oánh đã thấy rõ, cho nên ngược lại cũng không cưỡng cầu bọn họ nhất định phải hợp thành đội hay thành đôi gì đó, chỉ đứng ở góc độ của người ngoài cuộc mà nói: “Xem ra thầy Văn còn phải cố gắng rồi.”
Anh chỉ cười cười, không có gánh nặng gì cả.
“Đúng rồi.”
“Tôi nghe nói về sự tích những năm qua của cô Lương, cô ấy rất giỏi, cũng rất dũng cảm. Nhưng khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, lại phát hiện cô ấy là một người có nội tâm rất mềm mại.” Có khách hàng đến, Đô Oánh ngồi dậy, vỗ vỗ vai Văn Yến, nói với vẻ hoà nhã mà thấm thía: “Thầy Văn cố lên nhé.”
Mi mắt Văn Yến đè lại ý cười.
Cô rất giỏi.
Nhưng cũng không dũng cảm như vậy.
Cô cũng sẽ có lúc không dũng cảm lắm.
Chẳng qua, anh thật sự trắng trợn đến mức khách mời khác phải nhắc nhở anh sao?