Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 40



Ở một nơi yên tĩnh cách đám người khá xa, lâu rồi Lương Âm Dạ và Lương Xán mới nói chuyện riêng với nhau.

Lương Âm Dạ tựa người vào tảng đá bên cạnh, nhìn cô ta: “Cô muốn nói gì?”

Lương Xán rất lâu không gặp cô, từ lần trước cãi nhau xong đã muốn tìm cô, nhưng luôn không thể gặp được.

Thật ra thì còn có rất nhiều lời muốn nói, hơn nửa tháng qua, lời muốn nói chỉ có nhiều hơn.

Đột nhiên nhìn thấy người, cô ta không chuẩn bị, cân nhắc một lúc, mới nói: “Em còn đang tức giận sao?”

Dù sao bọn họ cũng là song sinh, lại sống chung một nhà mấy năm, đi từ một cái nhà ra ngoài, từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy khí chất điều kiện của hai người này rất xuất chúng, đứng ở một chỗ, cũng không ai thua ai, thậm chí mơ hồ tương tự.

Lương Âm Dạ nâng tầm mắt nhìn cô ta, trên người lộ ra cảm giác lười biếng hơi nặng, đây là sự khác biệt giữa cô và Lương Xán.

Lười nhác, hững hờ, dường như không ăn nhập với trần thế này.

Mà trên người Lương Xán không có cảm giác này.

Một sáng một tối.

Lương Âm Dạ suy nghĩ một lát, lắc đầu.

Cô vốn không tức giận nữa, thay vào đó là cảm xúc khác.

Lương Xán giống như nhìn thấy được một chút hi vọng: “Vậy sao? Vậy những chuyện đó tính là đã qua không?”

Lương Âm Dạ dừng lại, vẫn lắc đầu.

“Rốt cuộc cô muốn nói gì.”

Lương Xán thở dài: “Từ lần cãi nhau vào Trung thu trước đó, đến hiện tại mẹ cũng không nói chuyện với chị nữa. Ba cũng vậy, trừ lời nên nói, chuyện nên làm, bình thường không nói nhiều với chị. Bọn họ cũng đang giận chị, cũng đang ấm ức thay em.”

Lương Âm Dạ bình tĩnh nhìn thẳng cô ta.

“Chị đã sớm biết sai, chẳng qua chị đã trưởng thành rồi, mấy sai lầm đó, chị sẽ không tái phạm nữa.” Lương Xán nhẹ giọng nói: “Nếu em vẫn giận chị, em có thể không để ý tới chị, nhưng em có thể tha thứ cho ba mẹ không... Bọn họ rất khó chịu, khoảng thời gian này, mẹ cũng không ăn cơm nhiều, tâm trạng cũng rất tệ, bà ấy luôn tự trách. Chị biết em chịu tủi thân rất nhiều, em có thể oán trách bọn họ, nhưng có thể cho bọn họ một cơ hội bù đắp không?”

Lương Âm Dạ suy nghĩ, khả năng đây chính là khác biệt lớn nhất giữa cô và Lương Xán, cô vĩnh viễn không học được cách tri kỷ giống Lương Xán, ngay cả bản thân cũng có thể tạm thời ném sang một bên để cân nhắc thay cho ba mẹ, một lòng một dạ muốn khiến cho ba mẹ vui vẻ.

Cô... vĩnh viễn cũng không học được cách khiến bọn họ vui vẻ giống như Lương Xán.

Lương Âm Dạ bỗng nhiên hỏi: “Tôi muốn cái gì đều được sao?”

“Em nói thử xem?”

“Cho dù là bảo chị rút lui khỏi công ty nhà họ Lương, toàn bộ công ty nhà họ Lương, tất cả đều thuộc về tôi?”

Lương Xán nhíu chặt mày. Vấn đề này nằm ngoài dự đoán của cô ta, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới.

Sững người mấy giây, cô ta mới nói: “Em muốn không?”

Lương Âm Dạ hờ hững không nói chuyện.

“Nếu em muốn, được.” Lương Xán nói: “Có thể cho em, chị có thể rút lui.”

Lương Âm Dạ hé môi: “Vậy cô thì sao?”

“Em có thể tự vào giới giải trí, chị cũng có thể tự xông ra vùng trời của mình.” Lương Xán không để bụng.

Lương Âm Dạ nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, tôi không ngờ cô sảng khoái như vậy.”

Lương Xán: “Vậy...”

“Nhưng vẫn không cần đâu, tôi chỉ tò mò câu trả lời của cô, không hề muốn nó để đền bù.”

Giữa mày Lương Xán đổ ngược vào nhau.

“Chị không hiểu em lắm.” Lương Xán có chút nghi hoặc nói.

Dường như cô là một cá thể mâu thuẫn. Một cá thể mâu thuẫn mà người khác suy nghĩ ra sao thì cũng không đoán được.

Lương Âm Dạ há miệng. Tâm lý phức tạp như vậy, làm Cố Tích cũng cảm thấy nhức đầu, sao dễ đoán như vậy được.

Cô chỉ nói: “Chuyện cô nói, tạm thời không thể, sau này xem xem.”

Lương Xán nhìn thấy có hi vọng, vội vàng hỏi: “Sau này là bao lâu của sau này?”

Lương Âm Dạ suy nghĩ một lát…

“Có thể là mấy năm.” Chờ cô thoát ra khỏi sương mù.

“Cũng có thể là vĩnh viễn.” Nếu cô đứt gánh nửa đường, lại không đi tiếp được nữa.

Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Cô về đi, dỗ dành bọn họ thật tốt, chắc hẳn các cô sẽ nhanh chóng hoà thuận như lúc đầu. Cô có thể.” Bởi vì cô là Lương Xán.

Lương Xán kéo cổ tay cô: “Lúc đầu chị không thích nghi thân phận chị gái này lắm, sau này chị thật sự đã xem em như em gái.”

...

Lương Xán và mấy người đồng hành cùng rời đi.

Lại có mấy vị du khách đến trước sạp hàng nhỏ, mấy khách mời tiếp tục chìm trong bận rộn.

Lương Âm Dạ dành thời gian nhìn bóng lưng cô ta rời đi.

Bọn họ đều sống trong thế giới của riêng mình, sống vô cùng tốt.

Dần dần thành hai đường thẳng song song không tiếp xúc nhau.

/

Đêm đó, dẹp quầy xong, mấy khách mời quay lại nhà trọ tư nhân xong thì kiểm kê thu nhập.

Trừ đi tiền vốn, tiền lời hôm nay của bọn họ đột phá hai ngàn nhân dân tệ.

Bối Y thét chói tai, suýt khua chiêng gõ trống bắt đầu ăn mừng. Cô ấy nghiêng đầu hỏi đạo diễn: “Chúng tôi còn phải ở bên này mấy ngày? Tôi cảm thấy đủ để chúng ta tiêu xài rồi! Tôi tuyên bố! Tiếp theo sẽ bắt đầu cuộc sống nghỉ phép của chúng ta ở đây!! Các quý bà quý ông…”

Đạo diễn Kỷ cầm loa, liên tục hô ngừng: “Ngừng ngừng ngừng… Rốt cuộc cô là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Cô muốn soán ngôi hả?”

Lương Âm Dạ cười mà không ngừng được, cô xoay lưng lại để bình tĩnh lại.

Đạo diễn Kỷ nhức đầu, lời tiên đoán “ê kíp chương trình bảo chúng ta tới để sinh tồn, chúng ta đến để làm giàu” của Biên Húc trở thành sự thật. Chủ yếu là xách một người trong số đám người này ra mà đứng, thì cũng đã quá hấp dẫn ánh nhìn, thả một đám người ra để bán nước trái cây, dĩ nhiên là có thể hấp dẫn không ít chú ý, buôn may bán đắt là chắc chắn rồi.

Thật ra ê kíp chương trình đã có dự đoán từ sớm, nhưng tốc độ của bọn họ còn nhanh hơn ê kíp chương trình dự liệu.

Đạo diễn Kỷ hắng giọng: “Vốn để cho mọi người tự lực cánh sinh, nếu mọi người đã kiếm đủ tiền, như vậy thì tiếp theo, cuộc sống thường nhật ở bên này cũng do mọi người tự sắp xếp, chỉ cần đi theo quy trình và nguyên tắc ê kíp chương trình đã sắp xếp là được.”

Biên Húc và Bối Y đập tay nhau: “Yeah! Thắng lợi!”

Đạo diễn Kỷ nghiêm mặt.

Dù sao mấy ngày qua, bọn họ chung đụng quả thật đều rất tốt, tình cảm đang được kéo gần, tài liệu thực tế hoàn toàn đủ để cắt ghép, sắp xếp kinh doanh sạp hàng nhỏ này đúng là rất đáng giá.

/

Hôm sau, mấy khách mời quả thật rảnh rỗi hơn rất nhiều, bắt đầu cuộc sống thường ngày ăn uống vui đùa, đi lang thang trong thành phố này, bước chân chậm rãi cảm nhận phong cảnh của thành phố này.

Lúc Lương Âm Dạ và Ô Tề đi ngang một con sông, vô tình bắt gặp phong cảnh rất tốt, người ở bờ sông rất nhiều, cảnh sắc cũng rất đẹp, Ô Tề tiện đà chụp một tấm đăng lên Weibo.

Bình luận ở dưới rất nhanh hiện lên, hỏi có phải anh ấy đang ở nước ngoài ghi hình chương trình không.

Hình ảnh anh ấy chụp rất đẹp, Lương Âm Dạ định tham khảo góc độ anh ấy chụp rồi cũng chụp một tấm.


Cô chụp thử, Ô Tề xem thành phẩm: “...”

Anh ấy không nhìn nổi nữa, hoàn toàn không nhịn được mà ra tay hướng dẫn: “Qua đây một chút, chỗ này đi xuống, sau đó chỉnh cái này một chút. Được rồi, chụp đi.”

Anh ấy hướng dẫn xong thì rút lui, cho tay vào túi chờ đợi.

Lương Âm Dạ khiêm tốn tiếp thu hướng dẫn, dâng thành phẩm lên chờ anh ấy phê bình.

Ô Tề kiêu ngạo gật đầu: “Lần này đẹp hơn nhiều rồi. Cô có thể đổi hướng rồi thử lại.”

Lương Âm Dạ theo lời anh nói mà thử một chút, quả nhiên, hình ảnh chụp ra đẹp hơn rất nhiều.

Cô thưởng thức từng tấm ảnh, lại chủ động đề nghị: “Tôi chụp một tấm cho anh có được không?”

Người quay phim đi theo lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt do dự xoắn xuýt trên gương mặt Ô Tề, làm người đứng xem, anh ấy thấy rõ mọi chuyện, không nhịn được buồn cười.

Cứu mạng, cảm thấy tổ hợp cặp đôi này cũng rất chơi, còn rất buồn cười.

Ô Tề vẫn miễn cưỡng gật đầu.

May mà hiệu quả hình cô chụp còn ổn.

Ô Tề xem xong, thở phào khen ngợi: “Cô Lương rất có năng lực.”

Tâm trạng Lương Âm Dạ tốt hơn rồi. Cô đăng hết tất cả hình ảnh phong cảnh vừa chụp lên Weibo, vừa vặn góp đủ chín bức ảnh.

Cô đăng xong thì cất điện thoại di động, cùng Ô Tề tiếp tục đi, chuẩn bị đi ra đằng trước xem thử.

Nào ngờ, sau khi cô đăng Weibo xong, khu bình luận trực tiếp nổ tung.

Chân trước Ô Tề đăng xong, chân sau cô cũng đăng ảnh phong cảnh tương tự ở chỗ giống vậy, móc nối với nhau là dễ như trở bàn tay. Mặc dù biết bọn họ đang ghi hình cùng một chương trình nhưng cũng không ảnh hưởng khu bình luận náo nhiệt, người hâm mộ của ai nấy tụ họp nhau.

Người hâm mộ hai phía còn khá thân thiện, chuyện này nói rõ mối quan hệ giữa hai người rất tốt. Khu bình luận của song phương đều có bóng dáng của người hâm mộ của đối phương, bình luận đều rất hài hòa.

Nhưng khu bình luận không chỉ dừng ở bọn họ.

[Đầu tiên, hình ảnh rất đẹp, Dạ Dạ chụp rất tốt, thứ hai chính là, tôi không nhịn được nghĩ đến khu bình luận của em đã rất lâu không xuất hiện dấu vết của anh ấy rồi, rất lâu không có liên hệ gì với anh ấy rồi hu hu.]

[Dạ Dạ chơi có vui không! Đạo diễn Văn có ở cạnh em không nè?]

[Weibo của Dạ Dạ đã năm năm không có dính dáng gì đến đạo diễn Văn, không ngờ hôm nay dính dáng đến một người khác hu hu hu.]

[Là tất cả khách mời đều đi chơi chung sao? Muốn xem đạo diễn Văn và Dạ Dạ!!]

[Hu hu hu hu tôi cứ chờ em đăng Weibo mãi! Các em cùng tham gia một tiết mục, muốn xem thử em sẽ phát sinh cái gì không, không ngờ chờ được ảnh phong cảnh này thôi [tan nát cõi lòng].]

[Tôi nói có vài người đừng quá hoang đường nhé? Người ta đi ra ngoài chơi, rất vui vẻ kết bạn thì cũng rất tốt mà, các cô ở đây ồn ào cái gì?]

...

Mấy khách mời đi ở bên ngoài, tách ra hành động cả một ngày, buổi tối hôm đó, Bối Y lấy ra mấy bộ bài, đề nghị mọi người tắm xong thì có thể đến phòng khách tầng một chơi với nhau một lát, buồn ngủ rồi thì mới đi ngủ.

Vào buổi tối rảnh rỗi không có gì làm, quả thật cần một chút hoạt động giải trí, mọi người nhất trí thông qua quyết định này.

Lương Âm Dạ đổ rất nhiều mồ hôi, đang muốn tắm, nghe thấy tắm xong mới đến, cô không có ý kiến gì mà đi thẳng lên lầu.

Trong điện thoại di động hình như chất chứa không ít tin tức, cô vẫn không có thời gian để xem.

Bởi vì quá nóng, không thoải mái, cho nên cô vào phòng tắm nhanh như bay, tắm cũng rất nhanh, chỉ trong thời gian rất ngắn, cô đã thu dọn xong chuẩn bị ra ngoài.

Không nghĩ tới là vừa mở cửa ra đã tông thẳng vào một người, xông thẳng vào lồng ngực đối phương.

Bước chân Lương Âm Dạ lảo đảo, lùi ra sau nửa bước, gấp gáp mà suýt tự làm mình vấp té, may mà được người trước mặt ôm lại.

Hơi thở quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, cũng là hương vị rất quen thuộc. Cô không cần mở mắt cũng có thể biết người trước mắt là ai.

Cô buồn bực: “Anh làm gì?”

Mi mắt của anh đè nén mấy phần bất đắc dĩ, bàn tay tùy ý vòng qua eo cô, giải thích: “Anh vừa định gõ cửa.”

Bọn họ đều mặc đồ ngủ, cảnh tượng quá mập mờ, là sự mập mờ vượt quá giới hạn, đến mức tuyệt đối không thể xuất hiện ở trong ống kính.

Lương Âm Dạ không nhịn được trừng mắt nhìn anh, lui ra khỏi ngực anh: “Tìm em à?”

Cô mặc đồ ngủ tay ngắn và quần dài, rất kín đáo, cũng rất đẹp.

Không phải bộ anh đoán...

Văn Yến cụp mắt, lùi ra sau nửa bước, kiềm chế lại lịch sự: “Không, đến gọi em cùng đi xuống thôi.”

Lương Âm Dạ nghi ngờ liếc mắt nhìn anh. Động tác của cô rõ ràng rất nhanh, chắc hẳn những người khác cũng còn ở trong phòng, không tồn tại tình huống bọn họ đều đang chờ cô, cho nên… anh đến gọi cô để làm gì?

Nhưng quả thật anh không nói cái khác, xoay người đi xuống trước: “Đi xuống thôi.”

Giữa mày Lương Âm Dạ nhíu lại, thăm dò mà nhìn bóng lưng anh, muốn tìm tòi gì đó từ trong đó, đáng tiếc thất bại.