“Tứ Tứ.”
Khàn giọng mà gọi xong, Văn Yến dừng lại một lúc lâu.
Anh nghĩ anh nên bình tĩnh, làm huyết dịch toàn thân đang sôi trào nguội bớt. Nhất là trái tim.
Anh nhắm mắt, tiếp tục khàn giọng nói: “Em nghe lời, bây giờ đi tắm, sấy khô tóc đi.”
Cô vừa dầm mưa, cả người ướt đẫm.
Lương Âm Dạ vùi đầu một lúc lâu, mới có thể cảm giác được nước mắt dừng chảy.
Bên trong không có giọng nói, chỉ có điện thoại anh reo lên.
Nếu như là tin nhắn khác, Văn Yến cũng không muốn để ý, nhưng anh như có cảm giác mà nhìn qua… Quả nhiên là cô gửi đến.
[Anh về đi, em không sao, đi tắm ngay.]
Anh vẫn tranh thủ: [Không thể mở cửa sao, chỉ nhìn một cái thôi.]
Cô lại im lặng.
Lương Âm Dạ đã bỏ đưa điện thoại di động qua một bên, tất nhiên cũng không trả lời nữa.
Văn Yến thỏa hiệp, nói chuyện với bên trong: “Đi ngay đi, Tứ Tứ. Anh còn chưa đi, anh ở đây với em một lát. Nếu còn không đi nữa thì rất dễ bị cảm, thậm chí bị sốt. Nghe lời nào.”
Bên ngoài quay về im lặng.
Lương Âm Dạ cảm giác được anh đứng bên ngoài rất lâu, từ đầu đến cuối không rời đi. Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt bi thương mà tĩnh lặng.
Bọn họ cách cánh cửa này lẳng lặng ở cạnh nhau.
Chắc anh cho rằng cô đã đi vào rồi, rất lâu sau mới rời đi. Cũng không biết cô vẫn ở ngay tại chỗ, nghe tiếng bước chân của anh cách xa từng tấc một.
Cơ thể đang mất nhiệt độ, bắt đầu lạnh, cả người khó chịu, nhưng cô không hề phát hiện.
Tối nay hình như đã có một trận bùng nổ rất lớn, đến hiện tại trên dưới cả người cũng còn nỗi bất lực sâu đậm.
Cô vùi đầu, gọi điện thoại cho Đường Vi.
/
Sáng hôm sau, Văn Yến gửi tin nhắn cho cô.
Tối hôm qua, cô chắc hẳn chỉ muốn yên tĩnh một chút, ở một mình một lát, nhưng qua một đêm, anh vẫn không yên tâm.
Nhưng tin nhắn anh gửi đi vẫn không được đáp lại.
Đại khái là còn chưa tỉnh ngủ.
Anh nắm chặt điện thoại di động, đè nén cảm xúc vội vàng.
Anh quả thật rất muốn nhìn thấy cô.
Từ tối hôm qua đã muốn rồi.
Chỉ là từ đầu đến cuối cô không muốn mở cửa.
Quá nhiều chuyện xảy ra vào tối hôm qua, cô cần thời gian tiêu hóa và đối mặt thì cũng có thể hiểu cho cô.
Mãi đến buổi chiều, Văn Yến rốt cuộc ngồi không yên được nữa, đứng dậy đi đến cửa nhà cô gõ cửa.
Chủ yếu là lo lắng tối hôm qua cô dầm mưa xong sẽ bị sốt, ở nhà một mình, lại không ai phát hiện.
Nhưng gõ cửa vẫn không được trả lời.
Tin nhắn gửi đi cũng không được trả lời.
Văn Yến nhíu mày.
Anh gọi điện thoại cho cô.
Bên trong không có âm thanh, gọi hai lần cũng không nghe máy.
Chẳng qua là lần thứ hai tự động cúp xong, cô trả lời tin nhắn của anh: [Em đang trên đường đi công tác, phải ra ngoài mấy ngày, không cần tìm em, em không sao.]
Giữa mày Văn Yến càng nhíu sâu hơn.
… Trên đường đi công tác? Mấy ngày?
Anh hỏi lại: [Muốn đi đâu? Khi nào mới có thể quay về?]
Nhưng anh chờ mãi, không chờ được trả lời.
... Có thể là bắt đầu bận rộn rồi?
Hành trình của cô rất đay, anh luôn biết điều đó. Hình như cô xem mình là một con quay, không ngừng xoay, mà không lơi lỏng chút nào.
Là vì ép bản thân, hay muốn mượn bận rộn để quên chuyện gì đó?
Nếu anh biết cô đã thấy tin nhắn kia, anh nhất định thanh minh với cô từ sớm, làm sao nỡ để một mình cô ôm tin nhắn này khổ sở lâu như vậy được.
Anh lại gửi cho cô mấy tin nhắn WeChat, muốn chờ cô rảnh rỗi rồi trả lời anh.
Anh muốn gặp cô một lần, nói vài lời cho thật tốt, chỉ tiếc cô lại đang trên đường đi công tác.
Buổi tối hôm đó, tập một của gameshow “Tối Nay Hẹn Hò Không” đã quảng cáo rất lâu mới chính thức phát sóng.
Đúng giờ, chính thức phát sóng…
Mấy phút trước khi phát sóng, người hâm mộ còn đang làm mới, chờ chương trình phát sóng, cũng là lúc đưa gameshow này lên hot search.
Nó tuyên truyền lâu như vậy! Tạo tiếng vang lâu như vậy! Các loại video ngoài lề treo khẩu vị của người ta như vậy! Cuối cùng cũng phát sóng rồi!!
Mà sau khi phát sóng, một đống người hâm mộ ập vào, càng làm cho bình luận trực tiếp đầy trời.
Văn Yến cũng đang chờ chương trình bắt đầu.
Anh lại bật sáng điện thoại di động lần nữa để xem… Vẫn không được trả lời.
Sau phần mở đầu giới thiệu, ống kính bắt đầu chuyển sang cảnh thường nhật của mấy khách mời.
Bắt đầu từ nhà Lương Âm Dạ, khán giả đi theo thị giác của người quay phim, không ngờ cửa vừa mở ra, thấy rõ Lương Âm Dạ đang mơ màng vừa tỉnh ngủ.
Mặt mộc, tóc dài có chút rối, nhìn ra được là hoàn toàn vừa tỉnh ngủ.
Bình luận trực tiếp đã bắt đầu điên cuồng cười:
[Hỏng rồi, không cẩn thận quên mấy hôm nay còn phải ghi hình gameshow!!]
[Mặt mộc cũng có thể nổi bật như vậy sao!! Không hổ là nữ thần của tôi hu hu hu hu, tôi điên cuồng liếm nhan sắc hu hu hu hu!!]
[Lúc cô ấy đi thảm đỏ là một loại xinh đẹp, lúc riêng tư thì là một loại xinh đẹp khác. Phong cách đậm nhạt hờ hững đều được, tính co giãn thật sự là quá mạnh mẽ rồi.]
Văn Yến tựa vào ghế sô pha, ánh mắt sâu xa.
Đoạn thường nhật này, so với tất cả mọi người, anh đã xem trước rồi, vả lại, không chỉ xem mười lần. Lúc vừa phát sóng đã xem mấy lần, sau này rảnh rỗi không có việc gì làm, anh cũng rất thích mở điện thoại di động ra xem.
Không ai biết.
Ngay cả Tiểu Trì thường thường ở cạnh anh cũng không biết.
Đoạn phim thường nhật cũng đã được chuẩn bị trước khi ghi hình, đây là đề nghị do đạo diễn Kỷ kiến nghị sau khi nghĩ nhiều đến mức đầu cũng to ra.
Cho nên sau này anh đề nghị đạo diễn Kỷ gửi một phần cho anh, đạo diễn Kỷ cũng không từ chối.
Anh không nói vì sao đưa ra đề nghị này.
Chỉ biết là anh đã suy nghĩ rất lâu.
Có thể anh đã vắng mặt khỏi cuộc sống cô quá lâu, cũng quá lâu không nhìn thấy cuộc sống thường nhật của cô là dạng gì. Mấy chuyện có thể có mấy phần nhàm chán trong mắt người khác, nhưng trong mắt anh lại trân quý như vậy.
Rất nhớ, cũng rất muốn nhìn trộm một chút.
Muốn xem thử cuộc sống thường nhật bây giờ của cô, cũng muốn xem thử cuộc sống của cô. Cho dù không thể tham dự, cũng muốn chạm vào dù chỉ là một chút.
Đã nhớ đến mức gần như là khao khát.
Mà đây cũng đúng lúc là một cơ hội cho anh, nên bị anh nắm vững trong tay.
Nhìn cô ở bên kia làm bữa sáng, xem phim, đọc sách, làm bữa trưa, anh chăm chú xem mấy lần. Không biết là cái gì đang hấp dẫn anh, có thể là cảm giác ảo tưởng được sinh hoạt cùng cô.
[Vừa nhìn là biết không biết nấu ăn giống tôi, tôi và Dạ Dạ cũng có điểm giống nhau!]
[Ha ha ha bánh mì, nấu mì, nếu ghi hình chương trình một tuần, mọi người có thể nhìn thấy cô ấy ăn mì một tuần.]
[Đủ rồi đủ rồi! Người ta không cần mặt mũi hả! Chừa lại cái quần đùi đi! Đám người xấu xa các cô!]
[Cô ấy ăn ít quá, cô ăn một ít như này thì có thể chỉ là món khai vị của tôi thôi đấy (Đây có lẽ là khác biệt lớn nhất giữa tôi và nữ minh tinh)]
[Cuộc sống của cô ấy có vẻ rất thoải mái, chủ yếu là cô ấy cho người ta cảm giác rất thanh nhàn, sẽ khiến người ta rất muốn rất muốn gia nhập, sinh sống với cô ấy.]
Văn Yến cong môi.
Cô không biết nấu cơm. Nhưng cũng không sao, cô chỉ cần ở phía sau anh giống lần đầu tiên ghi hình, đưa đồ cho anh là được, anh sẽ nấu cho cô ăn.
Không cần hai người đều biết nấu cơm, chỉ cần có một người là đủ.
Tổ thứ hai là nhà Đô Oánh.
[Ừ? Có phải chiếu sai rồi không? Nhà Tiểu Lương kết thúc thì không phải là nhà Tiểu Văn sao?]
[Tôi còn cho rằng Lương Âm Dạ kết thúc là Văn Yến, ê kíp chương trình cố ý tránh né phải không?]
[A a a, chẳng qua là giấu đầu lòi đuôi thôi.]
[Chẹp chẹp chẹp, ê kíp chương trình cẩn thận, chúng ta không được đâm thủng.]
Lại qua hai tổ mới đến nhà Văn Yến.
Cách bài trí và vật gia dụng giản lược cực độ, nhìn ra được tính tình chủ nhân lãnh đạm.
[Vẫn là nhà Dạ Dạ đáng yêu xinh đẹp, trở về nhớ để cho Dạ Dạ phụ trách sửa sang phòng cưới, đạo diễn Văn, anh đừng nhúng tay.]
[Một lạnh một nóng, đúng lúc bổ sung nhau, hãy để Dạ Dạ ấm áp đến hòa tan quả bóng băng này đi.]
[Sao tiết lộ ra phong cách lạnh lẽo nhỉ (Có thể nói chuyện này mà ha)]
[Lạnh lẽo củ cà rốt á, đó chỉ có điều là bởi vì Lương Âm Dạ không ở đây thôi!!]
Trong bình luận trực tiếp đang bay lên, Văn Yến tình cờ bắt được chữ [Phòng cưới].
Anh đè lại khóe miệng.
Lúc ấy ghi hình, anh dĩ nhiên không thể ghi hình ở trong căn nhà hiện tại. Cùng tiểu khu còn cùng một tòa nhà, để cho nhiều người trong ê kíp chương trình biết như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể truyền ra ngoài. Chỗ ghi hình là chỗ anh không thường ở, chẳng qua là cách bài trí quả thật có chút lạnh lẽo. Trở về anh có thể mua lại một bộ mới, bài trí theo dáng vẻ cô thích.
Tiếp theo là cảnh tượng khách mời gặp mặt nhau, trước đó ê kíp chương trình đã tung video ngoài lề, cho nên trước khi bắt đầu, bình luận trực tiếp là bình luận hoan hô: [Check in tình cảnh nổi tiếng.] [Tình cảnh nổi tiếng đến rồi!]
Mà khi Lương Âm Dạ nhìn thấy Văn Yến, biểu tình cứng còng nứt nẻ, lại dẫn tới một đám người cười thật to còn điên cuồng chụp màn hình.
Cô là một diễn viên, cô dĩ nhiên biết ống kính còn ở đây, cô nhất định cũng phải cố gắng khống chế, chỉ là quả thật không khống chế được.
[Chồng: Bảo bối thấy anh rồi, sao là biểu cảm như vậy nhỉ?]
[Chúng ta giả bộ một chút! Tốt xấu gì cũng giả bộ hòa bình một chút! Bé cưng!]
[Giả vờ cũng không giả vờ được, đây mới là thực tế, một vài người hâm mộ của cặp đôi này, khuyên các cô đừng điên cuồng quá.]
...
Sau khi tập một được phát sóng, phản ứng trên mạng to lớn, lượng xem lại tăng cao, nhiệt độ không ngừng tăng lên, không ngừng thu hoạch hết mấy hot search.
“Tối Nay Hẹn Hò Không” đóng quân trên bảng hot search.
Lại là vô số từ khóa thảo luận tương quan.
Mà tối nay Super Topic [Dạ Yến] cũng náo nhiệt, không ngừng xuất hiện bài đăng mới.
Trong nhóm chat nhỏ của mấy khách mời cũng rất náo nhiệt. Dù sao cũng là đầu tiên được chiếu, mọi người đều đang trò chuyện, thi thoảng có người phát bao lì xì.
Ô Tề cũng gửi theo, anh ấy đếm số người, nhưng qua rất lâu, Văn Yến bấm vào xem, cũng còn thấy còn dư lại một người.
Anh chậm chạp nắm chặt điện thoại di động.
Ban đầu cho rằng tối nay cô sẽ xuất hiện.
Nhưng không.
Giữa mày Văn Yến chậm chạp nhíu lại.
Có phải đi có chút lâu quá rồi không. Dù là công việc, thì sao cắt đứt liên lạc được.
Ngày thứ hai, anh vẫn gọi cho cô. Cho dù là kết nối cuộc gọi, cô nói với anh vài câu thôi, anh cũng có thể yên tâm.
Nhưng hôm qua còn có thể gọi thông, hôm nay đã tắt máy.
Văn Yến gần như là lập tức đứng lên.
Anh lại gọi cho Đường Vi.
… Mặc dù đã nhiều năm không hợp tác, cũng không liên lạc, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn giữ phương thức liên lạc của cô ấy.
Tất nhiên chỉ là bởi vì chuyện của cô.
Đường Vi là người quản lý của cô, nếu cô có chuyện gì, anh mới có thể liên lạc cô ấy.
Thậm chí, mấy năm qua, cô không liên lạc với anh, có lúc có việc, anh liên lạc Đường Vi mấy lần… chỉ là cô không biết.
Đường Vi cũng rất lâu mới nghe máy, hỏi: “Đạo diễn Văn, sao thế?”
Giọng nói anh nghiêm túc, nói ngay vào điểm chính: “Hiện tại Âm Dạ ở đâu? Cô ấy đang làm việc à?”
“Đúng rồi, cô ấy ở ngoài bận làm việc.” Đường Vi bổ sung: “Cần nộp điện thoại mấy ngày, cho nên có thể anh sẽ không liên lạc cô ấy được, nhưng không cần lo lắng.”
Trong lúc gọi điện thoại, Văn Yến đang lướt Weibo phòng làm việc của cô, điều tra hành trình của cô.
Rất dễ phát hiện khác thường.
Cho dù chỉ là sử dụng trực giác.
Văn Yến nâng mắt lên.
Chốc lát.
Chỉ hỏi một tiếng: “Cô ấy an toàn không?”
Đường Vi nhíu chặt chân mày, có chút bất ngờ anh sẽ hỏi vấn đề này. Không phải hỏi cô ở đâu, hoặc là đang làm gì, mà là hỏi về... an toàn.
“An toàn.”
“Cô bảo đảm.”
“Tôi bảo đảm, cô ấy nhất định an toàn.”
Giọng nói anh có chút khàn khàn: “Được.”
Tiếp theo hỏi tiếp câu hỏi thứ hai: “Cô ấy có khỏe không?”
Đường Vi biết anh nhất định sẽ phát giác, nhưng cũng không ngờ anh sẽ nhạy bén đến mức độ này. Nhưng vấn đề cô ấy có thể đáp quả thực không nhiều. Trong lòng nhẹ nhàng thở dài, vẫn nói: “Khỏe.”
Khóe miệng Văn Yến mấp máy. Anh im lặng mấy giây, trong mắt thật giống như có màu mực đang cuồn cuộn.
“Vậy cô chuyển lời cho cô ấy giúp tôi, tôi đang chờ cô ấy quay về.” Dường như rốt cuộc anh cũng nghiệm chứng được cái gì đó, giọng nói nhẹ nhàng mà chậm rãi, không biết rót vào bao nhiêu tình cảm.
Mặc kệ bây giờ cô có khỏe hay không, ít nhất cô phải biết anh còn ở chỗ này chờ cô.
Đường Vi biết, có lẽ anh đã biết cái gì đó, hoặc là đã đoán được cái gì đó.
Cô ấy có chút muốn than thở.
Cuối cùng cũng chỉ tóm gọn trong một câu: “Tôi sẽ chuyển lời. Yên tâm.”
Văn Yến còn muốn nói điều gì đó, nhưng điện thoại đã cúp.
Giống như chậm một bước, thì sẽ lại bị anh hỏi ra cái gì, mà cô ấy đã không đáp được nữa, nên mới sốt ruột như vậy.
Anh nhìn chằm chằm điện thoại di động, một lúc sau không nhúc nhích.
Anh quả thật có rất nhiều nghi ngờ, liên quan đến những lọ thuốc kia, liên quan đến căn bệnh của cô.
Anh không biết bây giờ cô rốt cuộc còn ổn hay không.