Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 46



Tối nay, tập một của chương trình giải trí phát ra, trên mạng đặc biệt náo nhiệt, đều đang thảo luận.

Lúc khách mời phân nhóm, Lương Âm Dạ đưa ra câu nghi vấn về kết quả, xung quanh yên lặng, không ai dám lên tiếng, tình cảnh lúc ấy đại khái là rất căng thẳng, hiện tại người xem ngoài màn hình rất là buồn cười.

Mà ê kíp chương trình rất biết treo khẩu vị, dừng ở chỗ này, chèn quảng cáo vào.

Cư dân mạng đang xem ngon lành, bị ép buộc mắc kẹt ở giữa chỗ này, không lên không xuống được, nụ cười biến mất.

Quảng cáo thì quảng cáo, cũng không ngại bọn họ gõ bàn phím nhanh như bay…

[Sherlock Holmes online, tôi to gan mở mic nói bảng câu hỏi của Lương Âm Dạ liên quan đến Văn Yến nhất định có vấn đề.]

[Mãnh liệt đồng tình!! Tôi cũng có cảm giác này, bên trong nhất định có bí mật gì đó không thể nói cho người ta biết!!]

[Mãnh liệt yêu cầu giai đoạn sau ê kíp chương trình công khai bảng câu hỏi của hai người này! ]

[Không chỉ Lương Âm Dạ có vấn đề, Văn Yến cũng vậy, hai người cũng phải điền bảng câu hỏi này, còn đều tương thích, đây là hai chiều đấy.]

[Ê kíp chương trình giao bảng câu hỏi ra, nhất định có thể khiến các anh một đời giàu sang!!!]

Mà sau quảng cáo, nhân viên công tác trả lời nghi ngờ của Lương Âm Dạ.

Người xem trơ mắt nhìn thấy Lương Âm Dạ chần chừ một giây, bèn xoay người đi ra ngoài: “À, vậy đi thôi.”

Bình luận trực tiếp yên lặng ngắn ngủi, sau đó lại nhảy ra tiếng cười rất to.

[Ha ha ha ha ha ha dáng vẻ cô ấy giả vờ không sao rất là nỗ lực [Không có chuyện gì xảy ra. jpg]]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha rốt cuộc cô ấy nghĩ tới điều gì vậy! Vì sao không tiếp tục nghi ngờ nữa! Có mờ ám! Có mờ ám! Nói không có mờ ám ai tin!]

[Vốn không giải thích được, lần này thì hay rồi, càng đừng mong giải thích rõ nữa!]

[Dạ OS: Sớm biết thì đã không hỏi rồi.]

[Không nên lắm miệng về chuyện này! Cười chết tôi rồi.]

Tập này của chương trình dần dần đi vào hồi cuối.

Dừng ở khách mời chia nhóm xong, một hàng chữ nhảy ra: “Ngày mai sẽ xảy ra câu chuyện gì đây ta ~”

“Hãy để chúng ta cùng mong chờ nhé ~”

… End.

Sau đó bắt đầu chiếu đoạn phim dự đoán tập sau.

Các tổ khách mời đều có cảnh, trong số đó, cảnh liên quan đến Văn Yến và Lương Âm Dạ là nhân viên công tác nhìn Lương Âm Dạ giới thiệu thức ăn xong, anh hỏi cô: “Muốn ăn không?”

Mà cô nâng tầm mắt nhìn anh, thoáng ngẩn ra.

Anh cụp mắt, tầm mắt chậm rãi rơi trên người cô, giọng nói cũng chậm: “Muốn ăn, thì thắng về.”

… Dự đoán kết thúc.

Bình luận trực tiếp càng là toàn bộ âm thanh thét chói tai, điên mất rồi.

[A a a anh đừng cưng chiều quá! Văn Yến, tôi cảnh cáo anh, anh đừng cưng chiều quá!!]

[Cô ấy muốn ăn! Cô ấy muốn ăn! Tôi mặc kệ, cô ấy muốn ăn!!]

[Cứu mạng, đây là phát ngôn cưng chiều gì thế? Ai chịu được? Bảo ai chịu được!]

Tôi là một bà dì mà cũng sắp động xuân tâm, Dạ Dạ, em còn chưa động tâm sao, trái tim em bị huấn luyện sắt đá sao?]

[Vì sao dừng ở đây hả!! Chiếu tập kế tiếp cho tôi! Một phút cũng chờ không được nữa!! Ê kíp chương trình, mấy người không có tâm gì hết!]

[Ê kíp chương trình, mấy người biết chúng tôi muốn xem cái gì mà! Không sai! Chính là như vậy! Ghi hình một trăm tập cho tôi!]

[Không biết có phải là do cắt ghép hay không, nếu như là vậy, thì biên tập viên ơi… Đỉnh quá đi!! ]

Trước đó, lúc phía tài khoản chính thức tung đủ loại video ngoài lề, khí thế của CP mơ hồ có chút không ngăn được. Mà tập một chính thức phát sóng xong, lại vững chắc tăng thêm, dấy lên một cơn gió bão không nhỏ.

[Dạ Yến] được hình thành sáu bảy năm trước, đi từ đom đóm nhỏ bé, dần dần tỏa sáng đến trước mặt mọi người. Thời kỳ cường thịnh nhất là năm năm trước, mà năm năm qua, không ít người đi mất, lại không có nhóm lớn người hâm mộ tràn vào nữa. Thỉnh thoảng sẽ có người gặm kẹo quá hạn đi vào xem, nhưng rốt cuộc cũng không nhiều.

Tất cả những người còn đang hoạt động mạnh đều là người hâm mộ cũ, mà mấy năm đã qua, sức chiến đấu của bọn họ vẫn siêu cường, xung phong xông trận, không hề cam lòng yếu thế, nhưng không có người hâm mộ mới thì rốt cuộc vẫn là một thiếu sót.

Cho đến khi gameshow được phát sóng, bắt đầu có người hâm mộ bị cặp đôi này hấp dẫn, mộ danh mà đến. Tối nay, lượng người hâm mộ trong Super Topic tăng rất nhiều, người hâm mộ mới bắt đầu tràn vào… Rốt cuộc trong Super Topic này cũng bắt đầu có máu mới chảy vào.

Sau khi tập một của chương trình “Tối Nay Hẹn Hò Không” được mọi người đón xem, rồi náo nhiệt hạ màn. Mãi đến đêm khuya, vẫn còn người đang thảo luận chương trình, CP của các nhóm cộng tác tương quan đều có độ chú ý.

… Mà đây còn chỉ là vừa mới bắt đầu.

Chờ tập hai phát sóng, sau khi tương tác giữa các tổ khách mời nhiều hơn, người hâm mộ từng cặp đôi xuất hiện, độ thảo luận tương quan chỉ sẽ cao hơn.

Đạo diễn Kỷ thu hết mọi chuyện vào mắt. Tối nay bắt đầu công chiếu, ông luôn chú ý, cho dù mọi chuyện hạ màn, ông cũng kích động mà có chút không ngủ được.

Ban đầu, lúc trao đổi với đoàn đội của Lương Âm Dạ không thuận lợi cho lắm, bọn họ thấy ông cố chấp như vậy, còn báo trước với ông, nói cô hầu như không tham gia chương trình giải trí, có thể hiệu quả chương trình giải trí sẽ không quá mạnh. Ông hoàn toàn không màng những chuyện đó mà cố chấp tranh thủ, thấy sai lầm mà không thèm sửa đổi, cảm thấy không mạnh thì không mạnh thôi, mời được người trước rồi nói tiếp. Cứ như vậy, vất vả lắm mới tranh thủ mời được cô. Còn về chuyện đến lúc đó, tình huống ghi hình sẽ ra sao, ông cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Nhưng chưa từng nghĩ, bắt đầu từ tập một được ghi hình, ông lục tục bắt đầu phủ định mấy ấn tượng có sẵn. Ông không biết có phải đoàn đội của cô là thật sự cho rằng cô không có hiệu quả chương trình giải trí hay chỉ là khiêm tốn với ông hay không, dù sao thì không có khả năng đó thật, nhưng trên thực tế, hiệu quả cũng sớm đã bị kéo căng.

Lúc cô đề xuất chất vấn, lúc ấy, trong lòng ông cũng đổ mồ hôi, nhưng mơ hồ có một loại cảm giác… cái này phải hot.

Quả nhiên, tối nay phát sóng, tất cả điểm hot đều thuộc về cô, lúc cô nhìn thấy Văn Yến xuống xe, khi không giấu nổi mà giật mình, sau đó đưa ra nghi ngờ, quay đầu đi, tất cả đều đạt lượt xem đỉnh cao vào tối nay.

Đạo diễn Kỷ hài lòng.

Ông nghĩ là ghi hình chương trình này rồi, thằng nhóc Văn Yến sẽ được một cô vợ, ông được một gameshow bùng nổ, không thiệt thòi, không thiệt thòi, đây là chuyện tốt vẹn cả đôi đường.

Đi cùng tập một phát sóng, thảo luận trên mạng đang như dầu sôi lửa bỏng.

Bọn họ nào biết, một trong số nhân vật chính có nhiệt độ cao nhất, giờ phút này, tâm trạng cũng không vui nổi.

Thế giới bên ngoài vui vẻ và ngột ngạt ở chỗ này của anh tạo thành vẻ đối lập rõ ràng, quả là hai phía cực đoan.

Khoảng thời gian này, Văn Yến vẫn không nhận được tin nhắn của cô, nếu như không phải là có cuộc gọi với Đường Vi, anh sợ rằng đã báo cảnh sát.

Mà lúc này, cách lúc ghi hình tập mới, chỉ còn lại hai ngày.

Anh mơ hồ không kiên nhẫn nổi nữa.

Một góc nhỏ như bị châm lửa, không ngừng cháy lên.

/

Đường Vi khó mà quên nổi đêm đó.

Cô ấy nhận được cuộc gọi của Lương Âm Dạ, nghe thấy giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa lạnh nhạt, giống như mây mù ở chân trời, yếu ớt thoáng qua rồi biến mất: “Vi Vi, chị đến đón em đi.”

Đường Vi sững sờ, mà bên kia truyền tới giọng nói càng lạnh nhạt.

“Đón em đi khám bệnh đi.”

“Em cảm thấy, em mệt quá.”

Cơn mưa này quá lớn, đêm nay vô cùng rét lạnh. Bên ngoài bị kẹt xe, trong lòng Đường Vi nóng nảy, vội vàng chạy tới, nhưng vẫn mất hơn một tiếng mới chạy tới bên này.

Lương Âm Dạ có nghe lời anh nói, ban đầu ngồi dưới đất, sau đó đứng dậy đi tắm, thay quần áo, sấy tóc.

Trên người sạch sẽ, nhưng trong lòng ẩm ướt, không trút đi được.

Mỗi một câu anh nói, cô cũng làm theo yêu cầu.

Vừa làm xong, Đường Vi đến đón cô. Cô mặc váy ngủ màu trắng mỏng manh, một mình ngồi trên giường, nâng gương mặt lên nhìn sang.

Đường Vi vừa mở cửa phòng, thấy chính là cảnh tượng này.

Cô yếu ớt giống như vừa đụng vào là tan vỡ, trống rỗng không có sức lực, bất lực lại bàng hoàng.

Trong phòng yên lặng trống trải không có động tĩnh, cũng không có sức sống.

Trái tim Đường Vi sắp vỡ vụn, ôm mạnh cô ấy vào lòng, nhưng vẫn cảm giác cách cô một khoảng cách rất xa.

Bệnh trầm cảm của cô rõ ràng đã chuyển biến tốt, rõ ràng đã tạm thời ngăn chặn, nhưng chẳng biết tại sao lại bùng nổ lần nữa. Mức độ vượt xa hơn trước kia, như cơn lũ bất ngờ xông thẳng vào con đê, khí thế hung hãn.

Cô còn đang khóc, rất khó chịu, trái tim tắc nghẽn.

Mà tối nay, chỉ khóc thôi thì cũng đã hao phí tất cả sức lực của cô.

Đường Vi chỉ vui mừng, còn may, may mà cô còn chưa hoàn toàn có ý định từ bỏ mạng sống, chết tâm đối với thế giới này, cô còn biết phát ra tín hiệu cầu cứu.

Còn may cô còn biết cầu cứu cô ấy, cô còn bằng lòng đi khám bệnh, đi chữa bệnh.

Đường Vi ôm chặt cô, trong lòng xúc động. Chuyện này cũng đã đủ vui vẻ yên tâm.

Đường Vi dẫn cô đi chữa bệnh, đi chữa khỏi vết thương trong lòng.


Mấy ngày qua, ban đầu cô có công việc được sắp xếp, thế nhưng toàn bộ tạm ngừng hết.

Thế giới bên ngoài không ai biết…

Cô ngăn cách tuyệt đối với thế giới này, yên tĩnh ở chỗ Cố Tích chữa bệnh.

Lúc ban đầu, cô đau khổ mà không chịu nổi. Cố Tích giống như có thể xuyên qua thân xác của cô, nhìn thấy linh hồn của cô đã đầy vết thương, làm lòng người ta hoảng sợ.

Khoảng thời gian dài như vậy đã qua, chứng bệnh của cô cũng không chuyển biến tốt, thậm chí còn chuyển sang tệ hơn. Một tầng rồi một tầng đả kích vừa nặng nề vừa mới nhất xuất hiện, tiếp tục gây áp lực cho linh hồn cô vốn không chịu nổi gánh nặng, đó là gánh nặng mà cô không gánh nổi.

Cố Tích thở thật dài, đối với cô vừa là đau lòng vừa không đành lòng.

Điện thoại di động là đồ vật dễ tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhất, ngày cô tới, cũng đã giao cho Đường Vi rồi.

Đường Vi nhìn thấy mấy cuộc gọi và tin nhắn của Văn Yến cũng không biết nên nhắn lại như thế nào, vất vả lắm mới chọn được lời để trả lời cho anh, bảo kêu anh đừng lo lắng, cũng sợ anh sẽ lật tung cả thành phố, lật tung trời để đi tìm cô. Sau lần đó, Đường Vi tắt máy luôn, không dám đối diện với anh nữa, rất sợ nói câu nào không đúng sẽ để lộ chân tướng.

Thành phố Thân liên tiếp đổ mưa to mấy ngày, cả ngày đều không nhìn thấy mặt trời, vạn vật buồn tẻ.

Có một ngày, Đường Vi đi tới cạnh giường cô, dịu dàng vuốt tóc cô, hỏi thăm cô, có muốn gặp Văn Yến hay không.

Cô cũng lắc đầu.

Ngơ ngác trong chốc lát, cô kéo vạt áo của Đường Vi, cúi đầu xuống, tiếng khóc rất nhỏ: “Em phát hiện em sai rồi, làm thế nào đây? Hình như em... rất có lỗi với anh ấy.”

Nước mắt dễ dàng nhuộm ướt gò má cô.

Cơ thể cô khẽ run rẩy, hít thở cũng khó khăn.

Ngày đó, trong lòng bị sương mù bao phủ, là cảm giác ẩm ướt kìm nén rất nặng.

Cô cảm thấy thế giới này quá tàn nhẫn với anh, nhưng cô cũng vậy... Cô đối với anh cũng vậy.

Cô rất khó chịu, nhưng không suy nghĩ được rõ ràng rất nhiều chuyện, đầu óc hỗn độn, cô chỉ biết cô rất khổ sở.

Cô rất không tốt, cô sai rồi, là cô quá không có cảm giác an toàn, mới có thể khiến cho cô không dám xác định vào lúc anh đong đầy tình yêu nhất trong ánh mắt, chỉ vì một tin nhắn mà hủy bỏ mọi chuyện. Tình yêu của anh rõ ràng như vậy, nhưng tại sao cô lại không nhận ra chứ.

Với tính tình anh, nếu anh muốn từ chối tuyệt đối, anh sẽ chính miệng nói rõ với cô. Về tin nhắn này, vốn cũng không cho cô xem, nhưng cô không chỉ nhìn thấy, còn tin tưởng nhiều năm như vậy.

Anh sống không tốt, nhưng cô cũng sống không tốt, cô quả thực là không biết những năm qua, bọn họ cũng làm những gì.

Đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không có chút ý nghĩa nào cả.

Cô hi vọng thế giới này có thể đối xử tốt với anh hơn một chút, nhưng đến cuối cùng, hình như cô cũng là một trong số những kẻ xấu xa nhất.

Đường Vi ôm cô vào ngực, nhẹ vỗ lưng cô.

Cô luôn quá hiền lành, luôn quá hà khắc với bản thân.

Dễ dàng ôm hết mọi tội lỗi lên trên người mình. Chìm vào tự trách và bất an rất sâu.

Cô ấy rất muốn kêu Văn Yến đến đây, nhưng bất luận như thế nào thì Lương Âm Dạ cũng không cho. Nhưng nhìn cô vùng vẫy không đi ra được, Đường Vi vừa khó chịu vừa sợ hãi.

Làm thế nào đây, bệnh của cô, sao càng ngày càng nặng rồi.

Lượng thuốc uống khoảng thời gian trước đã được tăng một lần, mà nay mới bao lâu đâu, lại tan vỡ lần nữa.

Cô quá bất an, cô quá đau khổ.

Chống lại tổn thương mà gia đình tạo thành lúc ban đầu rất nhiều năm, nhưng vẫn không khống chế được mà để chúng nó lan tràn toàn thân, lan tràn vào mỗi một xó xỉnh trong xương cốt.

Đường Vi khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô.

Nhưng cô ấy nghĩ, nếu Văn Yến biết, vào lúc này anh cũng sẽ rất muốn xuất hiện để ở bên cạnh cô.

Sao anh không muốn cho được.

Nhưng Đường Vi không cách nào vượt qua cô mà đưa ra quyết định.

/

Khi ghi hình tập mới của chương trình, bởi vì sáng sớm ngày kế là phải bắt đầu, cho nên vào một đêm trước, mấy khách mời đã lục tục đến.

Nhiều ngày liên tiếp, ban đầu Văn Yến cho rằng đến khi chương trình ghi hình, cô chắc hẳn sẽ xuất hiện. Cho dù có rất nhiều chuyện bị chất đống, cho dù... có đủ loại chuyện cần làm, nhưng đến lúc ghi hình, cô chỉ cần có thể rút người ra, thì nhất định sẽ đến ghi hình.

Nhưng cho đến hôm nay cũng không có tin tức của cô, trái tim anh từ từ chìm xuống, càng sâu đậm hơn ban đầu.

Nếu không đến ghi hình, có phải có nghĩa là cô đã không rút ra được rồi không... ? Đã không cách nào rút người ra được.

Anh nhắm hai mắt, không dám nghĩ tới nữa.

Bên phía đạo diễn Kỷ bên kia không nhận được tin nhắn đoàn đội cô huỷ bỏ hợp đồng nhưng từng khách mời đến rồi, quả thật vẫn không thấy bóng dáng cô.

Mấy khách mời bắt đầu đến từ buổi chiều, buổi tối, bảy khách mời đều đã tề tụ.

Bọn họ ở chung một chỗ chơi trò chơi một đêm, cũng đang cùng anh chờ cô, mãi đến lúc không còn sớm, mới lục tục trở về phòng nghỉ ngơi.

Ô Tề đi tới vỗ bả vai anh, cũng khuyên anh về ngủ đi, sáng mai còn phải ghi hình, nói không chừng, ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện cô đến rồi.

Nhưng anh vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng.

Từng giây từng phút của thời gian trôi đi, cho đến kim chỉ đúng mười hai giờ.

Anh tâm phiền ý loạn nâng tầm mắt nhìn xuống đồng hồ.

Như có cảm giác mà nhìn ra cửa.

Lương Âm Dạ cho rằng trễ như vậy rồi, bọn họ đều đã ngủ rồi, không ngờ vừa mở cửa, liền nhìn thấy anh. Cô dừng lại ở cạnh cửa, đứng ở đó một lúc, cũng nhìn anh một lát.

Dưới ánh đèn lờ mờ.

Cô mặc một bộ váy trắng, tựa vào bức tường cạnh cửa, cười với anh.