Hôm nay là đầu tháng nên cô được nhận lương, tâm trạng đặc biệt vui vẻ.
Đi gần đến hàng bánh bao chiên, cô lục túi để lấy ví tiền nhưng mãi không thấy, nhìn kĩ hơn cũng không có.
"Chết rồi, hình như là để quên ở tiệm.” Không kịp nghĩ ngợi Nhuệ Linh liền quay đầu chạy đi, nếu như chậm quá thì chị Hà sẽ đóng cửa mất!
Vì đi đường lớn thì có lẽ khá tốn thời gian nên Nhuệ Linh quyết định rẽ vào con hẻm tắt đi cho nhanh, trong ví là tiền lương của cô đó!
"Ể, em gái, tối rồi còn ở ngoài đường à?” Một giọng nói như giọng ngái ngủ vang lên từ phía trước, cô bất giác lùi bước chân, cảnh giác nhìn về người đàn ông trung niên đang cầm lon bia.
Có vẻ ông ta đã say quắc cần câu, dưới chân ông ta có nhiều vỏ lon thế cơ mà!
"Em gái, đến đây, anh với em chơi trò bác sĩ khám bệnh nhé~” tên đó chộp lấy hai cổ tay gầy yếu của Nhuệ Linh, lực đạo tuy không lớn nhưng với một người nhỏ bé như Nhuệ Linh đã đủ khiến cô đau đớn mà vùng vằng.
"Buông tôi ra! Buông ra!” Hai mắt cô lúc này đã trợn tròn, thật ngốc!
Đáng lí trời tối ai cũng biết không nên đi đường tắt! Vậy mà cô còn đâm đầu vào đây!
Nhuệ Linh bị ông ta giữ chặt hai tay, mặt đối mặt, vẻ mặt vô sỉ lại như biến thái đó cứ nhìn chăm chăm vào người cô khiến cô buồn nôn, sự sợ hãi trong lòng bùng nổ.
Cô bật khóc:"Hức…hức…cứu tôi với! Hức–▪︎”
Từ đằng xa truyền đến tiếng bước chân, Chu Mạc Thanh cứ như ánh sáng cứu rỗi bước đến.
Vì có việc phải ghé về tiệm, trùng hợp sao cũng đi đường tắt, nào ngờ vừa đi vào đã nghe tiếng của một thiếu nữ cầu cứu, tiếng khóc nấc nghẹn ngào vang vọng trong hẻm nhỏ.
Anh dè dặt đi về phía trước xem xét tình hình.
Ở phía trước, nơi đó chỉ có một cột đèn vàng chập chờn, đủ để làm rõ hình ảnh một tên say rượu đang bắt nạt một cô gái nhỏ, nhưng càng đến gần anh càng thấy người đó quen mắt.
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, dáng vẻ khóc nấc của cô như kích thích dã thú bên trong gã kia, những giọt lệ lấp lánh chảy dài trên khuôn mặt non nớt rồi mon men xuống cằm nhỏ.
Chu Mạc Thanh kinh hãi, người đang đứng đó lại là Nhuệ Linh!
Không kịp suy nghĩ nhiều, anh lùi vài bước lấy đà chạy đến đá một cước thẳng vào bụng gã, lực đạo lớn đến mức gã kia bay ra phía xa xa mấy mét. Thấy anh, gã vội vàng bỏ chạy, bởi vẻ mặt của Chu Mạc Thanh lúc này vô cùng đáng sợ, dáng dấp còn to gấp đôi gã.
"Có sao không?” Nhìn cô ngồi sụp dưới đất, anh khụy gối xuống, cẩn thận nhìn cô.
Nhuệ Linh ôm mặt, mồ hôi trên trán đã lấm tấm vài hột, hai bên má láng bóng do nước mắt chảy qua. Nhuệ Linh rụt rè buông tay ra làm lộ hai mắt đang rưng rưng, con ngươi đỏ ửng và vành mắt ửng hồng, ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ.
Chu Mạc Thanh bỗng thấy đau lòng nhói tim, bàn tay lớn cứng rắn của anh áp lên má của Nhuệ Linh, lau đi những giọt nước mắt nơi gò má. Ngón tay anh như có hơi ấm, truyền đi sự ấm áp cho Nhuệ Linh, cô chỉ nấc lên, nước mắt cũng không còn chảy.
Sau một lúc, tiếng nấc đã không còn nữa, cô lấy áo lau mặt rồi đứng dậy, lúc cất giọng vẫn còn run run: “Cảm ơn.”
Chu Mạc Thanh bước đến gần, chống tay xuống đầu gối rồi khom lưng, dáng vẻ như đang hỏi han một đứa bé: “Em muốn đi đâu? Tôi sẽ đưa em đi, nếu tên kia dám quay lại tôi sẽ xử lý hắn.”
Giọng anh ấm áp đến mức khiến cô bất giác tin tưởng, ở bên cạnh anh luôn có một cảm giác an toàn khó tả mà đến cả người thân của cô cũng không có.
"Tôi muốn quay lại tiệm lấy đồ…nếu anh có việc bận thì không cần giúp tôi đâu.” Cô đã để anh thấy dáng vẻ khóc lóc xấu xí đó rồi, cô không muốn cả hai ở trong tình huống ngại ngùng và khó xử.
Chu Mạc Thanh lắc đầu, anh dịu dàng nhìn cô, dáng vẻ này khá khác biệt so với tính cách thường ngày của anh. Anh trong mắt người khác cục súc lại bướng, đối với người lạ thì lại lạnh như bức tường băng. Giờ anh lại dịu dàng như một con người khác, nhẹ nhàng xoa dịu sự sợ hãi và bất an trong lòng Nhuệ Linh, đưa cô ra khỏi con hẻm tối tăm đáng sợ đó.
Có lẽ chính Chu Mạc Thanh cũng không ngờ tới bản thân lại rung động trước dáng vẻ suy sụp đầy yếu đuối đó, chỉ là anh không nhận ra, nếu thật sự nhận ra, sợ rằng bản thân anh sẽ bao bọc cô đến chết.