Để Anh Thương Em

Chương 12: Anh cả trở về



Mãi vẫn chưa có thấy nơi ưng ý nên cô cứ tìm mãi tìm mãi, cuối cùng do quá buồn ngủ mà thiếp đi lúc nào không hay.

[..]

Giấc trưa cũng là thời điểm nắng chiếu gay gắt nhất, không phải ánh sáng màu vàng nhạt nhẹ êm như gió thu mà là ánh sáng chói lọi của mặt trời trên cao.

Vì đêm qua Nhuệ Linh ngủ quên mất nên cửa sổ chưa kịp kéo rèm, ánh nắng nóng rát chiếu lên người cô khiến cô khó chịu tỉnh dậy, mãi mấy phút sau Nhuệ Linh mới chầm chậm mở mắt vì chưa thích nghi với ánh sáng.

"Hửm? Ai gọi đây?” Thấy trên màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ từ một phút trước, còn là số lạ nên cô thấy hơi hoang mang, có lẽ là ai đó gọi nhầm.

Dòng nước ấm áp phủ lên da mặt non mềm của Nhuệ Linh, giúp cô gột rửa sự uể oải mất tỉnh táo của hiện tại.

Đánh răng rửa mặt xong, Nhuệ Linh toan tính xuống dưới bếp lấy đồ uống lại nhìn thấy một dáng người cao ráo của đàn ông ở sofa, vì anh ta ngồi quay mặt nên Nhuệ Linh không rõ là ai.

Cho đến khi anh ta quay qua nhìn cô, cô ngớ người mất mấy giây, sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?

"Đây là anh cả của con, Hứa Doanh.” Hứa Minh Khải hiếm khi nở nụ cười nay lại cười khá tươi, cũng phải, đứa con trai ông tự hào nhất về cơ mà.

Từ nhỏ đã đạt thành tích xuất sắc, năm cấp 3 và đại học du học bên Mỹ, sau đó đã ở đấy quản lí công ty con vừa lấn sân, chỉ một mình anh mà đã kéo một công ty nhỏ vươn lên thành công ty lớn có tiếng ở nước ngoài. Anh luôn là niềm tự hào của ông ấy và bà Đan Thanh, một đứa con trai vô cùng hoàn hảo.

Hứa Doanh nhìn cô, ánh mắt không kìm nén được sự xúc động, cũng chính ánh mắt đó làm Nhuệ Linh cảm thấy lạ.



Ở kiếp trước đến khi cô chuẩn bị tốt nghiệp đại học anh vẫn không trở về nước mà tiếp tục quản lý công ty ở Mỹ, cô chỉ thấy anh qua tấm ảnh gia đình và vài lần chạm mắt khi anh về thăm cha mẹ Hứa.

Giờ anh cả không chỉ trở về khác với kiếp trước mà còn nhìn cô với ánh mắt đó, là cô nhìn nhầm đúng chứ?

Bà Đan Thanh lên tiếng kéo cô quay về thực tại: "Con bé đứng tước mặt con chính là em gái thứ hai của con, chuyện lý do vì sao con bé không sống chung với cả nhà mình thì con cũng nghe rồi đó.”

Hứa Doanh gật đầu, thu lại ánh mắt của mình rồi nhìn bà ấy: " Có lẽ con lên phòng nghỉ đây ạ, bay về khá mệt.”

Hứa Minh Khải gật đầu giục anh đi nghỉ ngơi, bà Đan Thanh thì đi vào bếp dặn dì Vân mua nhiều đồ ngon nấu một bữa cho con trai.

Cô vừa hay cũng đi về phòng, mà phòng của cô và anh cả Hứa Doanh cùng ở tầng 2 nên dường như cô và anh ta đang nối đuôi nhau lên trên. Anh ta đi phía trước, cô đi đằng sau, cả hai không ai hó hé một lời.

Khi cô chuẩn bị vào phòng thì bị gọi lại: "Nhuệ Linh, lên sân thượng nói chuyện với anh một chút.” Vì chỉ có sân thượng không có camera nên Hứa Doanh chọn chỗ đó.

[.]

"Có chuyện gì sao anh cả?” Cô dè dặt nhìn anh ta, cô đương nhiên phải phòng bị, dù sao cô chẳng rõ tính cách của anh ta như thế nào.

Hứa Doanh chầm chậm lấy ra một chiếc thẻ đen từ trong ví, đặt nó lên tay cô.

Nhuệ Linh thiếu chút nữa đã trợn mắt há hốc miệng, sao anh cả lại đưa thẻ cho cô?

"Anh cả…anh…có ý gì?”



Cả hai không quen không thân, lần đầu gặp mặt đã đưa thẻ đen cho cô, đây không kì lạ thì cái gì kì nữa!?

"Cho em, cầm lấy tiêu đi, đó là tiền tiêu vặt anh để cho em.” Hứa Doanh dịu dàng nhìn cô, có thể thấy từ ánh mắt anh ta sự chân thành hiếm có.

"Anh cả…anh không cho Hứa Mộng Mộng lại cho em, như vậy ba mẹ sẽ mắng đó, em không lấy-.”

"Không, hai người họ sẽ không mắng em, có thì anh cũng sẽ nói đỡ, em yên tâm rồi chứ?”

Tâm trạng cô dao động, cô không thể hiểu lý do anh đột ngột về nước lại còn đưa thẻ đen cho cô, hai điều này hoàn toàn trái ngược với kiến trước, không lẽ là hiệu ứng cánh bướm do cô trùng sinh sao?

Lạ thay cô không hề cảm thấy số tiền trong thẻ đó bẩn như khi cầm tiền của Hứa Dục Thành, bởi cô cảm nhận được từ trong thâm tâm Hứa Doanh muốn đưa nó cho cô.

Hứa Doanh mỉm cười, dáng vẻ nhu thuận nhìn cô, tay xoa xoa cái đầu nhỏ của em gái.

"Nào, về phòng của em đi, nếu em muốn mua gì thì cứ lấy tiền trong đó mua, không phải xin anh.”

Đối với sự dịu dàng kì lạ này cô lại đón nhận nó, cô nói nhỏ: "Cảm ơn anh,” rồi cầm thẻ của anh đi về phía lối đi xuống, quay trở về phòng.

Chiếc thẻ được cô đặt ngay ngắn trong ngăn tủ đầu giường, cô không muốn sử dụng tiền của người khác một cách miễn phí đâu.

__