Đế Bá

Chương 1428: Như hình với bóng (2)



Có một tin tức, không biết Lý huynh muốn biết hay không?

Diệp Sơ Vân sợ Lý Thất Dạ phân tâm, cho nên, sự tình bình thường sẽ không lấy ra quấy rầy Lý Thất Dạ.

- Chuyện gì?

Lý Thất Dạ thuận miệng hỏi.

- Môn hạ đệ tử của ta nhận được tin tức, mấy ngày trước Thần Chiến Sơn đột nhiên dâng trào lên tiên hà. Sau khi chiếm được tin tức này, ta từng hướng lão tổ hỏi qua, chuyện như vậy, trước kia cho tới bây giờ chưa từng xảy ra.

Diệp Sơ Vân nói:

- Trước đó vài ngày Lý huynh từng đề cập qua muốn đi Thần Chiến Sơn một chuyến, cho nên, không biết Lý huynh có dự định lên đường đi Thần Chiến Sơn hay không?

Trên thực tế, Diệp Sơ Vân ngược lại rất hi vọng Lý Thất Dạ lưu lại Thanh Liên tông, thời gian hai người bọn họ cùng nhau là để cho người ta quyến luyến như vậy.

- Tiên hà? Tiên hà như thế nào?

Nghe được tin tức như vậy, Lý Thất Dạ không khỏi híp con mắt một cái, chậm rãi hỏi.

Diệp Sơ Vân nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Cụ thể ta cũng không rõ ràng, môn hạ đệ tử nói, có thể là húc miện.

- Ngày mai lên đường.

Lý Thất Dạ vừa nghe đến lời như vậy, lập tức đứng lên, hé mắt, chậm rãi nói ra.

- Đi Thần Chiến Sơn sao?

Diệp Sơ Vân quan tâm hỏi.

Lý Thất Dạ nhẹ lay đầu, nói ra:

- Không, Thần Chiến Sơn tạm thời không vội, chúng ta trước đi Hộ Thiên giáo một chuyến.

- Hộ Thiên giáo.

Nghe nói như thế, Diệp Sơ Vân cũng không khỏi kinh ngạc, nói ra:

- Những năm này Hộ Thiên giáo tựa hồ là không tiếp khách lạ, nghe nói Hộ Thiên giáo cũng không có ý định tranh hùng đương thời.

- Bọn hắn sẽ gặp ta, ta có một đồ vật lưu ở Hộ Thiên giáo.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra.

Diệp Sơ Vân nhìn Lý Thất Dạ, ôn nhu nói:

- Ta bồi Lý huynh đi như thế nào? Nếu Lý huynh cảm thấy không thích hợp, ta sẽ không dám đi theo.

Lúc này Diệp Sơ Vân tận lực ôn nhu, cử chỉ ở giữa, có một loại nhu tình không nói được.

- Vậy liền cùng nhau đi thôi.

Lý Thất Dạ nhìn lấy Diệp Sơ Vân, nhẹ gật đầu nói ra:

- Đi Hộ Thiên giáo xong, ta dự định đi Thần Chiến Sơn một chuyến, sau đó lại chọn đường đi Táng Phật cao nguyên. Thần Chiến Sơn, đối với ngươi mà nói không có cái gì phải kiến thức, nhưng mà, Táng Phật cao nguyên đây tuyệt đối là một địa phương đáng giá đi, sẽ để cho ngươi có thu hoạch.

- Lý huynh dìu dắt tiểu muội, tiểu muội vô cùng cảm kích.

Diệp Sơ Vân không khỏi vui vẻ, cao hứng khom người nói.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt mái tóc trên trán nàng, nói ra:

- Cái này cũng không tính ta dìu dắt ngươi, chỉ có thể nói ngươi như ý của ta. Vấn đạo chi tâm của ngươi như nước chảy, tùy tâm mà kiên định, giống như mưa xuân nhuận vật im ắng. Tương lai, mặc dù ngươi không thể trèo lên Tiên Đế, nhưng mà, ngươi là một chí tôn rất hài lòng.

- Lý huynh khen ta như thế, tiểu muội rất vui.

Diệp Sơ Vân cười một tiếng, giữa lông mày hiện vẻ vui mừng, không ngờ ở giữa, ôn nhu vũ mị thấm vào lòng người.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng gật đầu, phân phó nói ra:

- Ngươi chuẩn bị một chút, ngươi cần rời đi một đoạn thời gian rất dài!

Diệp Sơ Vân không chút do dự, lập tức đi chuẩn bị, đem sự vụ trong tông môn tận giao cho chư vị trưởng lão, dự định lên đường bồi Lý Thất Dạ tiến về Hộ Thiên giáo.

Ngày thứ hai, Lý Thất Dạ lên đường, Diệp Sơ Vân tùy hành. Diệp Sơ Vân vì không quấy rầy Lý Thất Dạ, cũng không mang đệ tử tùy tùng, một mình nương theo Lý Thất Dạ đi.

Nam Đường không chỉ là ở vào vùng cực nam của Nam Xích Địa, nó cũng ở vào Tây Nam nhất của Nam Xích Địa. Mà Hộ Thiên giáo ở đông bộ Nam Xích Địa, cho nên Lý Thất Dạ cùng Diệp Sơ Vân hướng đông mà đi.

Bất quá, Lý Thất Dạ cũng không sốt ruột lên đường, bọn hắn cũng không có thông qua truyền tống môn đến truyền tống. Diệp Sơ Vân theo Lý Thất Dạ đi thuyền về phía đông, vượt qua Thiên Sơn vạn lĩnh.

Trên đường Lý Thất Dạ tiến về Hộ Thiên giáo, hắn còn ở những địa phương khác dừng lại qua. Địa phương Lý Thất Dạ dừng lại muôn hình muôn vẻ, có cố đô, có sơn lĩnh, có giang hà, có thần phong. . .

Dừng lại chút địa phương này, thần thái của Lý Thất Dạ không đồng nhất, có khi trầm mặc, có khi ảm đạm, có khi thất thần. . .

Mặc kệ là lúc nào, bất kể như thế nào, Diệp Sơ Vân đều yên lặng hầu ở bên cạnh hắn, lẳng lặng bồi tiếp hắn.

Đối với Nam Xích Địa, trong nội tâm Lý Thất Dạ có ý nghĩa không đồng dạng. Nếu như nói, Đông Bách Thành là một trong những nơi Nhân tộc khởi nguyên, như vậy, đối với bản thân Lý Thất Dạ mà nói, Nam Xích Địa là một địa phương để hắn không muốn hồi tưởng lại.

Nhưng mà, đồng thời, Nam Xích Địa lại là địa phương để Lý Thất Dạ muốn dừng lại nhất.

Tại Nam Xích Địa, mai táng quá nhiều nhiệt huyết, có thể nói, năm đó những trận chiến khốc liệt nhất đều là phát sinh ở Nam Xích Địa.

Mỗi lần Lý Thất Dạ đi vào Nam Xích Địa, cũng không khỏi nhớ tới những anh linh kia, đứng ở phiến sơn hà này, nhiều khi hắn cũng hi vọng thời gian ngừng lại, để hắn một mực bồi bạn những anh linh này!

Đứng ở phía trên một đầu giang hà đứt gãy, Lý Thất Dạ trầm mặc, nhẹ nhàng lắng nghe thanh âm nước sông lưu động. Diệp Sơ Vân lẳng lặng hầu ở bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nắm tay của hắn, làm an ủi.

- Ngươi biết không?

Lý Thất Dạ nhìn Diệp Sơ Vân một chút, chỉ vào đầu giang hà đứt gãy trước mắt này, nói ra:

- Ở tuế nguyệt xa xôi trước kia, nơi này đã từng thi cốt như núi, không có thi cốt của những anh linh kia chồng chất, sẽ không có Cửu Giới ngày nay.

- Mặc dù tiểu muội đối với chiến sự xa xôi biết cũng không nhiều.

Diệp Sơ Vân nhẹ nhàng nắm tay Lý Thất Dạ, nói ra:

- Nhưng mà, tiểu muội hi vọng Lý huynh tiếp tục tiến lên. Tổ tiên nỗ lực, liền là hi vọng hậu nhân có thể tiếp tục tiến lên. Lý huynh cảm xúc sa sút, trong nội tâm tiểu muội cũng không dễ chịu.

Nhìn giang sơn trước mắt, trong nội tâm Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chiến tranh năm đó, quá tàn khốc, quân đoàn cường đại nhất, tinh nhuệ nhất của hắn, có bao nhiêu chiến tướng chiến tử bên trong mảnh sơn hà này!

- Đi thôi, chúng ta đi Hộ Thiên giáo.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì nữa.

Diệp Sơ Vân yên lặng hầu ở bên người Lý Thất Dạ, một đường đi về phía đông, ở trên đường, Diệp Sơ Vân thỉnh thoảng vì Lý Thất Dạ giới thiệu phong thổ một chút, nàng chỉ hy vọng mỗi ngày có thể nhìn thấy tiếu dung của Lý Thất Dạ.

Hộ Thiên giáo, tại Nam Xích Địa, thậm chí là toàn bộ Nhân Hoàng giới, đều là truyền thừa thanh danh lan xa. Hộ Thiên giáo, một môn tam đế, uy danh hiển hách, khó có người sánh vai.

Tại Nam Xích Địa, có hai đại truyền thừa là một môn tam đế, một cái là Hộ Thiên giáo, một cái khác là Kỳ Trúc Sơn. Nếu như nói, Kỳ Trúc Sơn là một truyền thừa triều khí phồn thịnh, như vậy, Hộ Thiên giáo sẽ có chút xế chiều. Đặc biệt là ở mấy thời đại gần nhất, Hộ Thiên giáo trầm mặc, điệu thấp một đoạn thời gian rất dài.
— QUẢNG CÁO —