Đế Chế Đại Việt

Chương 369: Nguyễn Quỳnh chơi xỏ (1)



- Buông thiếp ra, mẹ đang ở gần đây kìa.

Elina xấu hổ khẽ vùng vẩy muốn thoát ra khỏi Lý Anh Tú, thế nhưng vòng tay hắn đã ôm chặt lấy nàng, khẽ đặt lên một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng đó. Lý Anh Tú cười tà nói.

- Không phải vừa nãy không để ý đến ta hay sao?

Hồi nãy quả thực hắn bị cả hai mẹ con cho ăn bơ đến thảm. Elina một bộ nịnh nọt mẹ chồng, còn Ỷ Lan lại một bộ cưng chìu con dâu vô cùng. Quả thực Ỷ Lan chỉ mong đến ngày Lý Anh Tú có thể thành gia lập thất, sinh ra thật nhiều con cái để hoàng tộc họ Lý thêm thịnh vượng.

- Vừa nãy thiếp chỉ muốn mẹ có cảm tình với mẹ thêm một chút. Dù sao thiếp cũng không ở bên cạnh mẹ như An Tư đây. Thiếp thật nhớ chàng.

Elina buông tha cho việc chống cự, ai lại ngờ hắn lại có thể kéo nàng sang một bên phòng vắng đây. Lý Anh Tú mỉm cười nói.

- Hôm nay lại biết ăn dấm với An Tư đây. Chỉ cần nàng đối với ta tốt đương nhiên mẹ sẽ thương yêu nàng.

- Chẳng lẽ thiếp đối với chàng không tốt?

Elina trừng lên đôi mắt, Lý Anh Tú cười gian đưa đôi má đến nói.

- Không tốt, ta chưa thấy.

Elina thật muốn lấy tay che mặt, người yêu nàng vì sao lại càng ngày càng vô sỉ thế kia. Dường như từ lúc từ Hàn quốc trở về da mặt hắn lại càng dày thêm vài thêm centimet. Thế nhưng cuối cùng nàng cũng đành hôn lên đánh chụt vào má hắn một cái thật kêu, thậm chí dấu son môi còn in trên má. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi.

- Thế nào? Thiếp đối với chàng có tốt hay không?

Lý Anh Tú cười lớn bế nàng lên nói.

- Vợ ta đương nhiên là tốt rồi.

- Bỏ thiếp xuống, chàng định bế thiếp đi đâu?

Elina hốt hoảng lên. Lý Anh Tú cười gian.

- Đương nhiên là đi ngủ rồi.

==================Ta là đường phân cách==============

Lại nói đến Nguyễn Quỳnh từ khi hắn đi ra khỏi hoàng cung Bravia lập tức chạy đông chạy tây làm Trần Thư muốn theo kịp hắn cũng thật vất vả. Đúng như bệ hạ, Nguyễn Quỳnh không phải không phải là không có tài, bệ hạ không phải không muốn dùng hắn mà hắn là người vô lo vô ưu, thích phóng khoáng, tự do, lại thích chơi khăm, dễ đắc tội người, không hề thích hợp để sống trong chốn hoàng cung sâm nghiêm đầy luật lệ. Dù là trong hoàng cung Đại Việt rất khoáng đạt nhưng đối với Nguyễn Quỳnh cũng làm hắn khó chịu.

Nguyễn Quỳnh là một trong số ít người không hề thuộc trận doanh nào bên trong triều đình, hắn không thuộc trận doanh thời Lý, không thuộc trận doanh thời Trần, cũng chẳng thuộc trận doanh của bệ hạ. Hắn một mình một ngựa sống ở giữa chốn quan trường Đại Việt, âm thầm đi phá bỉnh người khác để thỏa lòng hứng thú của mình.

So với trang phục của người Bravia, trang phục của Đại Việt vô cùng khác biệt, dù là đi đến đâu Nguyễn Quỳnh cũng như hạt trong bầy gà được mọi người chú ý đến. Được không bao lâu, Trạng Quỳnh lập tức mất đi hứng thú. Bởi từ lúc xuất thế hắn đã sống tại Thăng Long, là thành thị phồn hoa bật nhất của Đại Việt, dân số tại đây lên đến hàng trăm ngàn người, độ sầm uất, phát triển không hề thua kém gì kinh đô của Bravia, huống chi sự giao lưu của Đại Việt và Bravia là rất cao, do đó hắn cảm thấy cũng không có thứ gì quá mới lạ. Thậm chí so với Thăng Long kinh đô của Bravia càng thêm hỗn độn làm Nguyễn Quỳnh cảm thấy khó chịu. Bổng nhiên Nguyễn Quỳnh sáng mắt lên vội vàng chạy về phía trước vừa chạy vừa gọi.

- Kovalov, Kovalov tướng quân, đợi ta một chút.

Quả nhiên phía trước Kovalov trong bộ quân phục xanh đang lẫn vào dòng người. Kovalov nghe được có người gọi mình, quay người lại liền thấy một tên lùn (so với Kovalov thì Nguyễn Quỳnh khá lùn) đang tất tã chạy đến trước mặt mình, nhìn mặt hắn lại vô cùng phấn khích, đôi mắt sáng rực. Chẳng lẽ hắn lại là long dương (pd), nghĩ đến đây Kovalov không tự chủ lùi lại tay phải thủ trên đốc kiếm quát.

- Dừng lại, không được lại gần.

- Ấy, ấy, bình tĩnh, bình tĩnh, là người mình.

Nguyễn Quỳnh nhìn thấy Kovalov một bộ muốn rút kiếm lập tức hãm phanh lại nói. Lúc này Trần Thư cũng đuổi kịp đến, nhìn thấy Kovalov lập tức hừ lạnh một tiếng. Hắn vẫn không quên vụ ẩu đả tại Giác Long cốc mấy năm trước đây. Kovalov nhìn thấy Trần Thư, cộng thêm bộ dáng của Nguyễn Quỳnh cũng đoán được đây là đoàn người của Đại Việt, thân thể cũng thả lỏng xuống hỏi.

- Ngươi là ai? Chúng ta có quen biết sao?

Nguyễn Quỳnh thở dốc, chạy nước rút cũng làm cho một văn nhân như hắn cảm thấy mệt mỏi đây, hắn cười nói.

- Xin tự giới thiệu ta là Nguyễn Quỳnh. Ta không biết ngươi nhưng bệ hạ quen biết ngươi, ta lại quen biết bệ hạ, vậy nên chúng ta quen biết nhau.

Trên đầu Kovalov mọc lên đầy dấu hỏi. Nghe rất thuyết phục nhưng sao hắn lại cứ cảm thấy vô lý đây. Trần Thư lấy tay khẽ che mặt, Nguyễn Quỳnh người này trong đầu tuyệt đối không có khái niệm lạ hay quen, bất kỳ người nào hắn cũng có thể chạy đến làm quen nói chuyện được. Chỉ là Nguyễn Quỳnh không để cho Kolalov suy nghĩ nhiều lập tức hí hửng hỏi.

- Nhìn tướng quân đi có chút vội vã, không biết tướng quân định đi đâu?

Kovalov đối với thái độ thân mật của Nguyễn Quỳnh hơi dị ứng nhưng vẫn nói.

- Ta nghe nói phía Thần điện bên kia có người dâng lễ vật lạ nên đi qua xem một chút. Dù sao nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành rồi.

- Thần điện? Tại Bravia cũng có Thần giáo?

Trần Thư nhíu mày, Kovalov nói.

- Đừng nghĩ chỉ có Đại Việt các ngươi mới là tự do tôn giáo. Bravia cũng như vậy. Cũng đừng coi thường sức mạnh của Thần giáo, không phải tự nhiên mà nó tồn tại được hàng ngàn năm tại phiến đại lục này, sức ảnh hưởng của ó tuy suy giảm nhưng bất cứ quốc gia nào cũng phải kiêng dè. Tại Bravia cũng có Thần điện là điều không quá ngạc nhiên.

Trần Thư gật đầu tiếp tục yên lặng, lần này xem ra là hắn thiếu kiến thức. Ngược lại Nguyễn Quỳnh nghe nói có vật lạ lập tức hào hứng nói.

- Lễ vật lạ? Tốt lắm, vừa lúc ta đang rảnh liền đi cùng tướng quân.

Nói rồi lập tức chạy đến kéo Kovalov đi thẳng. Kovalov mắt trừng lớn bất ngờ bị Nguyễn Quỳnh kéo đi một đoạn mới níu lại nói.

- Đi nhầm đường rồi, Thần điện hướng bên này.

- A, vì sao tướng quân lại không nói sớm đây?

- Ta chưa kịp nói thì ngươi đã kéo ta đi rồi.

Thần điện là một tòa lâu đài màu trắng to lớn nằm giữa thủ đô của Bravia, chiếm vị trí vô cùng đẹp, phía trước nó cũng có một quảng trường lớn chỉ kém hơn quảng trường ở điện Cẩm Linh một chút. Thần giáo đã có lịch sử lâu đời, thống trị trên mảnh đại lục này hàng ngàn năm, dù là Bravia đã lớn mạnh, không hề sợ hãi Thần giáo cũng không muốn gây chuyện với nó, do đó Bravia vẫn cho phép Thần giáo xây dựng phân điện, nhưng không được đóng các đội Trừng giới kỵ sĩ tại Bravia, cả phân điện chỉ có một vị Bạch y giáo chủ và một số Thần sứ giúp việc. Việc truyền giáo tại Bravia cũng rất hạn chế.

Hôm nay tại quảng trường trước phân điện tập trung dân chúng khá đông, nghe nói có người dân lễ vật từ tận Nam Dương đem về bọn hắn không khỏi tò mò.

- Kovalov Bá tước.

Kovalov lần nữa nghe được người kêu gọi mình. Có hai người từ từ chậm rãi đi đến, sau lưng bọn hắn là một xe hàng có chở đến bốn con bò toàn thân hai màu trắng đen. Đối với những người dân Bravia những con bò này vô cùng kỳ lạ, không khỏi chỉ chỏ liên tục. Hai người đi đến một người trẻ tuổi như Kovalov toàn thân áo dạ mặc dài đến gót chân, thân hình cao ráo da trắng, mắt xanh, tóc vàng, trên miệng lúc nào cũng treo một nụ cười, người kia thì lại mập mạp, mặc áo gấm quý giá, toàn thân tỏa ra mùi tiền nồng nặc. Kovalov hướng người trẻ tuổi hành lễ theo lễ tiết của quý tộc.

- Xin chào Andrey Công tước, thật vinh hạnh khi gặp ngài ở đây.

Nói rồi lại quay sang người béo kia nói.

- Chào Popov Nam tước.

Bravia tuy thương nghiệp phát đạt rất mạnh nhưng lễ tiết kỵ sĩ vẫn được duy trì. Khác biệt với hoàng tộc Franzt đế quốc bảo thủ, quý tộc của Bravia lại rất nhanh nhạy, hầu như những thương nhân mạnh mẽ đều là quý tộc, bọn hắn dùng chính những quyền lợi của quý tộc làm giàu cho chính bản thân của mình. Chính bởi vì vậy mà tại Bravia giai cấp tư sản cũng là giai cấp quý tộc, ngược lại những tư sản không có tước vị trong người đều bị những quý tộc tư sản này đè một đầu.

Kovalov khẽ quay sang Trần Thư nói nhỏ.

- Andrey Công tước là một người trong hoàng thất Bravia, tuy quyền thừa kế xếp đến thứ mười hai, thế nhưng được Nilolai quốc vương vô cùng coi trọng, kể cả Pavong Thân vương cũng rất coi trọng người này. Bên trong Hoa Hồng Đen thương hội hắn một tay điều hành khu vực phía Tây, chẳng khác nào là cánh tay phải của Pavong Thân vương.

Andrey mỉm cười thân sĩ đối với Kovalov, hắn nhìn người bên cạnh Kovalov tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

- Ồ, không biết bên cạnh Bá tước là...?

- À, xin giới thiệu với Tử tước, đây là Trần Thư Thiếu tướng đến từ Đại Việt, còn đây là Nguyễn Quỳnh... hắn đâu rồi?

Kovalov lúc OxfJ0 này mới phát hiện Nguyễn Quỳnh không còn bên cạnh mình đây. Một giọng nói bỗng nhiên từ phía trước truyền đến.

- Trần Thư, những con bò này thật lạ, Đại Việt ta cũng không có đây.


=================++

Các bác thông cảm đi, một năm ta về quê cũng chỉ hai lần, gặp mặt gia đình không quá một tháng, đương nhiên phải giành nhiều thời gian cho gia đình chứ.

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế