Đế Chế Đại Việt

Chương 370: Nguyễn Quỳnh chơi xỏ (2)



Không biết từ lúc nào Nguyễn Quỳnh đã chạy vòng qua Andrey và Popov leo lên xe hàng vòng tay bá cổ lấy con bò mà không hề sợ hãi chút nào, hắn còn tò mò vòng xuống bóp lấy bóp để mấy cái vú hồng hào dưới bụng của bò cái làm con bò hốt hoảng lồng lộn lên hất văng 7H6kS hắn lăn xuống xe hàng. Chỉ là Nguyễn Quỳnh cũng là mệnh tiểu Cường, rơi xuống đất lập tức đứng dậy, hai tay phủi mông xem như chưa có chuyện gì. Hắn liền đi đến bên cạnh Popov thân mật nói.

- Bò này là của ngươi, bao nhiêu tiền? Có thể bán cho ta một cặp được không? Chúng ta thân quen như vậy có thể giảm giá chút mà.

Popov nhìn thấy hắn tự tiện như vậy lập tức tức giận quát.

- Cút ra, lũ người ti tiện. Ai lại thân quen với nhà ngươi.

Nói rồi lập tức hất Nguyễn Quỳnh ra. Chỉ là Nguyễn Quỳnh trên người như có keo dính chuột, dính rồi không gỡ ra được, hắn vẫn cười hì hì nói.

- Ai nói không thân quen. Ta quen biết Kovalov tướng quân, ngươi cũng quen biết hắn, đương nhiên ta với ngươi quen biết nhau rồi.

Popov bị cách suy luận của Nguyễn Quỳnh làm cho rối não, Trần Thư lần nữa lấy tay che mặt, nếu không phải là mệnh lệnh của bệ hạ hắn mới không muốn đi theo Nguyễn Quỳnh ra ngoài đây. Đi theo bệ hạ cua gái đã rất mệt mỏi, đằng này lại thêm một thanh niên tính tình như trẻ con ai chịu cho được. Kovalov đi đến giới thiệu.

- Vị này là Nguyễn Quỳnh học sĩ của Đại Việt.

Nghe Kovalov giới thiệu Popov lập tức xì mũi khinh thường nói.

- Hóa ra là lũ khỉ Đại Việt từ rừng rậm đi ra nên không có học thức như vậy. Các ngươi biết đây là gì không mà đòi mua?

Trần Thư vừa nghe giọng điệu của Popov tay lập tức cầm lên đốc kiếm, chỉ là hắn chưa kịp rút kiếm thì Nguyễn Quỳnh đã giữ chặt tay hắn lại. Trên mặt vẫn treo một nụ cười thân mật không đổi nói.

- Nha, ta đương nhiên biết, nó chỉ là một giống bò thôi có gì đâu mà lạ. Bạn thân, ngươi cũng đừng quá keo kiệt, ngươi có đến hai cặp đây, bán cho ta một cặp có làm sao.

Popov như bị chọc tức giận đến hóa cười nói.

- Bò, ngươi có biết những thứ này chỉ có tại Nam Dương, ta rất vất vả tốn đến hàng vạn đồng vàng Dinar mới có thể đưa chúng từ Nam Dương trở về, hơn nữa trên đường công sức bỏ ra vô cùng to lớn, không thể dùng tiền để đong đếm, ngươi nói là mua?

Nam Dương là ý chỉ biển phía Nam lục địa, nơi đó tồn tại các tiểu quốc phía Nam kém phát triển hơn miền Trung và miền Bắc lục địa khá nhiều. Tính khoảng cách di chuyển muốn đi đường biển từ phía Bắc xuống phía Nam còn xa hơn cả đi sang viễn Đông, con đường bộ ngắn hơn lại bị chia cắt, phải nói rằng đem một thứ gì đó từ Nam Dương trở về thực sự không dễ dàng.

- Popov Nam tước định hiến hai cặp bò này cho Thần điện?

Nghe Kovalov hỏi Popov cũng thu liễm thái độ lại một chút nói.

- Đúng vậy, chỉ có Sáng chế thần mới xứng đáng để ta hiến dâng một món quà từ xa đến như vậy.

- Ha ha, cười chết ta.

Nguyễn Quỳnh chợt phá lên cười lớn, Popov lập tức trừng mắt quát.

- Ngươi dám khinh nhờ Sáng chế thần?

Quả thực may mắn cho Nguyễn Quỳnh đây chính là Bravia, nếu đây là Thần quốc thì nãy giờ hắn đã bị người đem đi chặt bởi vì một câu nói đó đây. Nguyễn Quỳnh cố gắng nhịn lại cười nói.

- Không có đây. Chỉ là Sáng chế thần là anh em của ta. Ngươi hiến cho hắn không bằng cho ta lại thực dụng hơn đây, ngược lại ta có thể cho ngươi tiền.

- Câm miệng, ngươi lại dám phỉ báng thần thánh.

Popov nghe Nguyễn Quỳnh nói lại càng tức giận hơn, chỉ thiếu điều cầm kiếm đi chặt Nguyễn Quỳnh mà thôi. Chỉ là Nguyễn Quỳnh vẫn bình tĩnh thong dong nói.

- Ta có thể chứng minh cho ngươi xem ta là anh em của hắn. Ta hiến bò hắn còn không dám nhận đây.

- Được, ta để ngươi chứng minh. Nếu không được ta nhất định sẽ chặt đầu ngươi đem dâng lên cho Thần để tạ lỗi.

Popov hung tợn nói, dẫu gì hắn cũng là một Nam tước, chém người cũng không phải là chuyện mà hắn chưa từng làm. Dù bầu không khí thương nghiệp phát triển mạnh mẽ nhưng ở Bravia vẫn còn tồn tại lãnh chúa, nông nô đây. Nguyễn Quỳnh gật đầu nói.

- Được. Nếu ta chứng minh được ngươi sẽ phải mất cặp bò này cho ta, ta làm người nhân nghĩa, là anh em của Sáng chế thần ta cũng nên để lại cho hắn một cặp mới phải đạo.

- Được, tại đây có Andrey Đại công làm chứng.

Chỉ chờ Popov một câu nói đó, Nguyễn Quỳnh gật đầu nói.

- Được, ta bên này cũng có Kovalov tướng quân làm chứng. Trần Thư, đi theo ta mua lễ tế thần.

Nói rồi lập tức kéo Trần Thư chạy đi. Andrey từ đầu đến cuối vẫn treo một nụ cười thản nhiên vô hại. Hắn quay sang Kovalov cười nói.

- Kẻ này lại thật thú vị đây.

Kovalov gật đầu, chỉ là hắn nói.

- Nhưng cũng rất phiền phức.

Nguyễn Quỳnh dắt theo Trần Thư chạy vòng quanh, hỏi mấy lượt người, chạy vòng qua mấy con phố mới đến được con chợ buôn bán gia súc. Trần Thư lúc này mới kéo Nguyễn Quỳnh lại nói.

- Nguyễn Quỳnh, ta nói cho ngươi biết, tuy rằng có bệ hạ che chở tên Popov kia chưa chắc đã giết được ngươi, nhưng lúc này ngươi đang mang trên người danh dự của Đại Việt, nếu làm mất quốc thể... hãy tin tưởng lưỡi gươm của ta sẽ lấy đầu ngươi xuống.

Đối mặt với lời đe dọa của Trần Thư Nguyễn Quỳnh vẫn ha ha cười. Đúng vậy, là cười, nếu mà sợ hãi hắn mới không phải là Nguyễn Quỳnh nữa đây. Hắn nói.

- Yên tâm, yên tâm. Ngươi xem, ta có làm ai thất vọng bao giờ. Ngươi có tiền không?

Đúng, ngươi không làm ai thất vọng, ngươi chỉ làm cả bá quan văn võ triều đình đập ngươi ra bã mà thôi. Bất quá Trần Thư vẫn lấy ra một túi tiền, bên trong tất cả đều là đồng vàng Dinar. Bởi vì đi theo bệ hạ, hắn có thói quen đem theo tiền mặt trong người. Nguyễn Quỳnh lập tức giật lấy đi vào bên trong chợ.

Phải nói Bravia đối với khu chợ gia súc này đặc biệt không chú trọng đến, bên trong vô cùng bừa bộn, bẩn thỉu, đường đầy phân động vật, thảo nào nó bị ném sang một bên khu dân nghèo đây, từ quảng trường đi đến cũng xa vô cùng. Hắn chọn lựa thật kỹ cuối cùng dừng lại trước mặt một lão nông nghèo, ăn mặc có phần rách rưới hỏi.

- Lão già, bò này là ngươi bán?

Lão nông dân nhìn lên cách ăn mặc của hai người lạ lẫm nhưng sạch sẽ vô cùng, không phú thì quý liền gật đầu nói.

- Bẩm đại nhân, cặp bò này là của tiểu nhân, một bò mẹ, một bò con, cả nhà đều sống nhờ chúng, chỉ là bà lão ở nhà bị bệnh, không có tiền, tiểu nhân đành phải đem bán đi.

Dù Bravia là một nước không phát triển thịnh vượng nông nghiệp nhưng trong thời đại máy móc đầu kéo chưa ra đời thì bò vẫn là sức kéo chính ở nhiều quốc gia. Tại Bravia chỉ có quý tộc mới có quyền giết bò mà thôi.

Nguyễn Quỳnh nghe vậy lập tức nói.

- ĐƯợc, vậy bò này ta mua. Số tiền này cho ngươi.

Nói rồi không chờ Trần Thư ngăn cản hắn liền ném cho lão nông dân túi tiền, còn hắn thuần thục kéo theo hai mẹ con nhà bò đi thẳng. Lão nông mở túi tiền ra ánh sáng vàng tỏa ra làm lóe cả mắt hắn, số tiền này đã vượt gấp mấy lần giá trị của cặp bò vừa rồi, đủ cho vợ chồng lão sống hết quãng đời còn lại. Hắn nhìn theo bóng Nguyễn Quỳnh và Trần Thư rời đi lập tức quỳ xuống hô lớn.

- Tạ ơn đại nhân.

Nhìn Nguyễn Quỳnh đủng đỉnh kéo bò đi trên đường phố Trần Thư khẽ nhíu mày hỏi.

- Ngươi lại ném cho hắn số tiền lớn như vậy? Không sợ hắn lừa ngươi?

Nguyễn Quỳnh lắc đầu nói.

- Trời sinh ban cho ta một cặp mắt có thể phân biết được kẻ gian người ngay tựa như hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không vậy. Ta có thể dám chắc lão nông đó nói hoàn toàn là sự thật.

Trần Thư âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ người vô tư như Nguyễn Quỳnh bởi vì hắn quá trong sáng nên có thể nhìn thấu bản chất của con người? Nguyễn Quỳnh liếc nhìn Trần Thư nói.

- Ngươi nghĩ ta lòng dạ trong sáng nên nhìn được bản chất con người? Sai, là ta đoán bừa đấy. Thực ra vừa rồi có phải tiền của ta đâu mà ta lại sợ bị lừa. Ha ha.

Nói rồi hắn bước đi nhanh hơn để lại Trần Thư nghiến răng phía sau, tên này tuyệt đối bụng đen chỉ sau mỗi bệ hạ mà thôi.

Phải mất đến một giờ đồng hồ thì Nguyễn Quỳnh và Trần Thư mới quay trở về Thần điện. Popov nhìn thấy hắn lập tức mỉa mai nói.

- Ta lại tưởng ngươi không dám trở lại, đi làm rùa rút đầu rồi đây.

Nguyễn Quỳnh cười lớn nói.

- Chỉ là đi hiến lễ vật cho huynh trưởng, hắn còn chưa chắc đã nhận đây, làm sao lại phải sợ hãi.

Popov hừ lạnh nói.

- Để cho ngươi mạnh miệng, lát nữa để cho ngươi chết không nhắm mắt.

Bên trong sân Thần điện là một bức tượng lớn điêu khắc hình mô phòng Sáng chế thần, dưới chân tượng là nơi các con chiên dâng lên đồ tế. Nguyễn Quỳnh đủng đỉnh đi vào bên trong, hắn không đặt mẹ con nhà bò dưới chân tượng mà cột bò mẹ vào chân bàn đặt đồ tế, tay kia lại cầm theo dây buộc bò con. Tất cả mọi người tò mò đều đi theo xem Nguyễn Quỳnh muốn làm gì.

Sắp đặt đầu vào đấy Nguyễn Quỳnh mới đi đến trước tượng Sáng chế thần vui vẻ cười lớn.

- A, anh cả, lâu ngày không gặp, anh có nhớ thằng em này hay không? Ô kia, thằng nào đúc tượng anh lại đúc trông anh béo đến thế kia. Nhớ hôm nào anh em mình ngồi chung bàn nhậu, bàn chuyện trăng sao, anh chỉ Tây thành núi, chỉ Đông thành biển, muốn dẫn ta đi ngao du bốn bể...(bỏ qua một ngàn từ dài dòng văn tự).

Tất cả mọi người đều trừng trố mắt, gã này cũng thật lớn mật, đứng giữa Thần điện lại dám lớn lối nói với Sáng chế thần như vậy? Không thấy vị Bạch y giáo chủ da mặt đã đen như gan heo thúi rồi sao?

Chém gió một lúc lâu Nguyễn Quỳnh mới nói.

- Nay em mới từ Đại Việt đến, không có gì biếu cho anh một con bò lấy thảo. Anh là đằng lớn xin tặng anh con lớn, còn con nhỏ đem về xẻ thịt cho vợ con ăn. Của ít lòng nhìu, mong anh nhận lấy.

Nói rồi liền vái một cái rồi cầm dây trói của bò con dắt thẳng đi ra cổng. Bò mẹ thấy Nguyễn Quỳnh dắt con mình đi mất lập tức lồng lộn lên hô lớn.

- Úm bò!

Nó gầm một tiếng giật mạnh dây trói, chân bàn vốn không rắn chắc gì lập tức bị nó giật sập phá bung bét lên cả. Bạch y giáo chủ như muốn té xỉu vội quát lớn.

- Nhanh, nhanh bắt nó lại, đừng để nó phá hỏng tế đàn.

Rầm.

Bất quá đám Thần sứ còn chưa kịp phản ứng con bò mẹ đã giật thoát được ra vội vàng chạy theo Nguyễn Quỳnh, không ai dám ngăn cản nó. Lúc này Nguyễn Quỳnh mới quay lại vui vẻ nói lớn.

- Ô hay, anh biết em nghèo nên thương không nhận lễ của em. Quả đúng là anh em tốt đây. Vậy thì em cũng không từ chối lòng tốt của anh. Em xin vậy.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.