Ba ngày sau, năm ngàn quân Đại Hán bên trên núi tình trạng càng trở nên tồi tệ. Bởi vì bọn chạy gấp gáp bọn hắn đã ném lại rất nhiều đồ quân nhu. Mùa Đông trên núi thực vật khan hiếm, đến thú rừng cũng không có nói gì đến đồ ăn, các binh sĩ Đại Hán vừa đói ăn lại thiếu chỗ ở, chỉ có thể dựng lên một số lều tạm bợ, binh sĩ vứt bỏ toàn bộ những thứ áo giáp, vũ khí, thuẫn bài làm bằng kim loại chất thành một đống cùng chui vào một chỗ với nhau để chống chọi lại cái lạnh. Dù ăn uống dè xẻn thế nhưng ba ngày toàn bộ lương thực cũng đều sạch trơn, binh lính cũng không còn cái gì để ăn.
Binh sĩ đã như vậy, bên trong lều bạt của chủ tướng cũng không khá hơn chút nào, Lưu Giản sắc mặt tái đi, đôi môi khô rát vì lạnh, bụng đói thỉnh thoảng còn kêu lên vài tiếng ọc ọc. Lưu Giả càng tồi tệ hơn, văn nhân thân thể vốn đã gầy còm, giờ chịu lạnh đói càng thêm không nổi lập tức đổ bệnh. Dù cho bên trong có đốt lửa thế nhưng lều bạt đơn sơ, trống trải vô cùng, lửa vừa mới nhú lên lập tức bị dập tắt. Tro lửa bay phất phơ càng làm cho khung cảnh trở nên thê thảm.
- Bẩm vương gia, không biết bao giờ quân cứu viện mới có thể đến? Binh sĩ sắp chịu không nổi nữa rồi.
Một Thiên phu trưởng gặn hỏi Lưu Giản, hiện tại phía dưới Lưu Giản hắn đã là tướng lĩnh cao cấp nhất rồi, những người khác không chết bởi đạn pháo thì cũng chết cóng ở dưới sông băng làm quỷ nước rồi. Lưu Giản bị lạnh đến răng không khỏi đánh vào nhau cầm cập nói.
- Ngươi hỏi ta làm sao ta biết được, ta đã phái người cầu cứu đến Triều quốc, còn bọn hắn có đến hay không cũng là do ý trời.
Lưu Giản cũng rõ ràng rằng quân Việt-Hàn đang vây chặt phía dưới núi, phái người đi xuống có lẽ cũng đã dữ nhiều lành ít. Lúc trước hắn bị khủng hoảng bởi thất bại tại sông băng, mọi việc đều do Lưu Giả quyết định, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không rút lên ngọn núi này để rồi bị vây chặt. Nghĩ đến đây Lưu Giản không khỏi tức giận trừng Chu Định Phương đang ngồi co ro một góc lạnh run người.
- Xem ra tình huống của các ngươi rất tệ?
Bỗng nhiên một giọng nói làm tất cả mọi người bên trong lều giật mình. Chu Định Phương kinh hãi hô lớn.
- Kim Alchoen? Làm sao ngươi có thể vào đây?
Đúng vậy, người đi vào bên trong lại chính là Kim Alchoen, theo sau hắn còn là vài Hoa Lang đồ của Phong Lưu đồ đây. Kim Alchoen bật cười nói.
- Làm sao có thể vào được? Ta cứ thế đi thẳng từ ngoài cổng đi vào thôi. Lại cũng chẳng thấy ai cản ta lại.
Quả thực là như vậy, toàn bộ doanh trại của Đại Hán đều bị bỏ không, các binh sĩ chen nhau vào mấy cái lều để sưởi ấm, không hề có một ai canh gác bên ngoài. Kim Alchoen lúc đầu mới đến còn cứ tưởng mình đi nhầm nơi đây, lúc thấy được đám người Lưu Giản mới biết hóa ra là mình đi đúng địa chỉ. Nghĩ lại nếu bây giờ mà quân Hàn quốc tấn công lên núi tuyệt đối sẽ tiêu diệt được hoàn toàn quân Đại Hán, thậm chí bắt sống cũng có thể.
Điều kỳ lạ chính là hai bên là địch nhân nhưng đến lúc này cũng không còn một chút địch ý nào. Về cơ bản thì giữa Hàn quốc và Đại Hán cũng không có mối thù địch quá lớn như Hàn-Triều. Lưu Giản trừng mắt nhìn Thiên phu trưởng một chút, đây là cách hắn sắp xếp phòng thủ doanh trại ấy sao? Để quân địch đi vào như chốn không người. Cuối cùng hắn cũng chỉ đành bất lực nói.
- Các ngươi tìm đến tận đây là có việc gì?
Kim Alchoen chỉ nhếch miệng cười nói.
- Ta phụng mệnh Quốc Tiên đến đây dâng thư nghị hòa cho Vương gia. Mời ngài xem.
Nói rồi liền dâng lên một bước thư, bên trong có đóng dấu Triện của Thiện Đức nữ vương, rõ ràng bức thư này đã được soạn từ trước cả khi chiến tranh bắt đầu. Lưu Giản khẽ nhếch miệng. Bên trong thư nghị hòa rõ ràng kể tội Chu Thành Tổ bất trung, bất hiếu, bất nghĩa, dưới hiếp dân đen, trên làm nghịch thần, đem quân làm loạn đã bị Thiện Đức nữ vương đem đầu ra chặt, thiết nghĩ Đại Hán cũng là bị đám người Chu Thành Tổ dùng lời lẽ dối trá mà lừa gạt, Hàn quốc trước giờ luôn tôn sùng Đại Hán là một nước lớn trong khu vực, chỉ mong Đại Hán có thể sáng tỏ tình huống mà giao nộp Chu Định Phương, như vậy quân Đại Hán có thể trở về an toàn.
Đọc xong Lưu Giản khẽ liếc mắt sang Chu Định Phương, tên này vừa thấy ánh mắt của Lưu Giản không khỏi dựng lên tóc gáy. Lưu Giản bỏ qua hắn, kẻ này rõ ràng đã mất đi giá trị lợi dụng, Hàn quốc và Đại Việt cũng không hề yếu, lúc này hắn lại nhớ đến lời của Trương Lương, Đại Hán đánh vày đây rất dễ bị sa lầy. Lưu Giản nói.
- Những gì viết trong thư là thật?
Kim Alchoen gật đầu nói.
- Đương nhiên là thật, chỉ cần vương gia chấp nhận ký vào đơn nghị hòa, dưới núi bọn ta đã chuẩn bị đầy đủ lương thực, còn có cả Lưu Anh tướng quân để quân Đại Hán bất cứ lúc nào cũng có thể rút về.
Tất cả những điều này đều được Bạch Liêu chuẩn bị từ trước. Lưu Anh có thể trả lại, thế nhưng mấy ngàn quân Hán là tuyệt đối không thể, Đại Việt hiện tại còn đang thiếu lượng lớn lực lượng lao động để đem đi khai mỏ đây. Mấy ngàn người này làm sao có thể bỏ qua. Lưu Giản lúc này cũng biết mình hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào khác, dù sao hiện tại hắn là thịt cá, người là dao thớt đây. Hắn đánh lấy dấu ấn mình ra điểm chỉ vào một bức công văn khác được Hàn quốc chuẩn bị sẵn làm hai bộ, trong đó nội dung chủ yếu là tường thuật tình hình Hàn quốc, Thiện Đức nữ vương là chính danh, Chu Thành Tổ là phản đồ, Hàn quốc hướng Đại Hán tỏ rõ tình hữu nghị, ngoài ra còn có Đại Việt hướng Đại Hán nói Hàn quốc là tiểu đệ của ta, ngươi không nên đụng đến.
- Được rồi, ta đã ký. Ngươi hiện tại có thể thực hiện lời nói.
Kim Alchoen mỉm cười, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy hãnh diện đến như vậy, đứng trước Đại Hán Hàn quốc lại không hề có một chút yếu thế nào. Chỉ là hắn vẫn cố để mình không biểu thị quá đắc ý nói.
- Ta tin tưởng tình hữu nghị của Hàn quốc và Đại Hán sẽ lâu dài. Vương gia chờ một chút, sau khi chúng ta bắt người xong sẽ lập tức rút đi.
Kim Alchoen vừa bpMW1 dứt lời các Lang đồ bên cạnh lập tức ném ra một sợi dây chuẩn xác tròng vào cổ của Chu Định Phương kéo hắn ra ngoài. Chu Định Phương bị trói bất ngờ lập tức vùng vẫy, cổ bị dây thừng xiết lại kêu lên ặc ặc như cậu Vàng bị thằng Chứng với thằng Đô bắt lại. Hai Hoa Lang đồ nhào đến đè chặt hắn xuống trói chặt tứ chi, thậm chí còn nhét cả vào miệng hắn một miếng tất thối để không cho hắn tiếp tục kêu la. Sau khi bắt giữ hoàn tất Kim Alchoen mới nói.
- Hiện tại đã xong, mời vương gia dẫn quân xuông núi, bên dưới đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lưu Giản khẽ hừ lạnh một tiếng lệnh cho người thông báo cho toàn quân. Được lệnh rút quân năm ngàn binh sĩ Đại Hán vui mừng kêu rung trời, lập tức thu dọn hành lý chạy thẳng xuống núi, thậm chí có rất nhiều khôi giáp, vũ khí cũng bị bọn hắn vứt bỏ lại, bọn hắn chán ghét nơi này, đã chán ngấy cái lạnh giá trên ngọn núi này lắm rồi.
Phía dưới núi quả nhiên từng hàng lều lớn đã được dựng lên, bên trong là từng nồi cháo lớn bốc lên khói nóng nghi ngút, đừng nói đến binh sĩ Hàn quốc, dù là Lưu Giản, Lưu Giả quen ăn cẩm y ngọc thực cũng không thể không nuốt một chút nước miếng, bọn hắn chưa bao giờ cảm thấy cháo lại ngon đến như vậy.
Dưới sự giữ trật từ của quân Đại Việt, năm ngàn binh sĩ Đại Hán ngoan ngoãn sắp hàng chờ phát đồ ăn sau đó tìm một góc mà hưởng thụ. Lưu Giả cũng được quân y chữa bệnh cho, Lưu Giản thì được mời đến doanh trại của Hàn quốc dự tiệc. Được ăn đồ ăn Lưu Giản thật sự có cảm giác muốn khóc, đã bao lâu rồi hắn mới có được một bữa ăn ngon đến như thế này. Kim Yu Shin và Nguyễn Hữu Dật khẽ nhìn nhau gật đầu. Kim Yu Shin nói.
- Lần này xung đột giữa hai nước chẳng qua cũng chỉ là ngoài ý muốn, hi vọng vương gia lúc trở về trước mặt bệ hạ có thể nói tốt cho chúng ta vài điều, đây là tâm ý của chúng ta, mong vương gia nhận lấy.
Kim Yu Shin ra hiệu, Hoa Lang bên cạnh lập tức mở ra một cái rương gỗ, bên trong tràn đầy châu báu sáng lấp lánh, giá trị tuyệt đối không dưới ngàn lượng. Lưu Giản sáng mắt lên, hắn không ngờ lại còn có phúc lợi này nữa đây. Lưu Giản nhanh chóng đóng lại nắp rương khẳng khái nói.
- Kim Quốc Tiên cứ yên tâm, lần này chúng ta bị cha con Chu Thành Tổ lừa gạt quá thảm, trở về ta nhất định sẽ tâu lên bệ hạ mọi sự tình, bệ hạ nhất định sẽ không trách tội Hàn quốc.
Kim Yu Shin gật đầu cười nói.
- Như vậy thật quá tốt, hi vọng tình hữu nghị giữa hai nước sẽ được lâu bền.
Hai bên đều thống nhất được quan điểm đương nhiên rất vui vẻ. Nghỉ ngơi hai ngày cuối cùng Lưu Giản và Lưu Giả cũng dẫn theo Lưu Anh và năm ngàn tàn quân quay trở về phía Bắc.