“Đinh, chúc mừng danh tướng của ký chủ Nguyễn Hữu Dật, Nguyễn Hữu Kính đã đánh thắng một trận lớn ban thưởng vàng (100), lương thực (150),... Cẩm Y vệ (100), một lượt triệu hoán danh nhân”.
Lý Anh Tú nghe được thông báo của hệ thống lập tức kinh hãi, Hàn quốc vậy mà có chiến tranh sao? Là chiến tranh với ai? Chẳng lẽ lại là Triều quốc? Lý Anh Tú trong lúc lo lắng suy nghĩ càng trở nên bồn chồn hơn. Mãi đến một tuần sau, nhìn thấy trên bến tàu Khai kinh vẫn một mực nhộn nhịp, quang cảnh yên bình thì nỗi lo lắng này của hắn mới lắng xuống.
Trên bến cảng binh sĩ Đại Việt và Hàn quốc lần nữa giới nghiêm, dân chúng nhìn từ xa nhìn thấy đội tàu từ Đại Việt đến không khỏi tò mò, những lần trước cũng có tàu đến nhưng không hề trang trọng như thế này, đến mức vài quan lại của Hàn quốc còn phải ra đón, dẫn đầu còn có cả Bạch quốc sư kia. Rồi không biết ai truyền ra tin tức rằng Thừa Mệnh hoàng đế đến Hàn quốc, dân chúng Khai kinh lập tức đổ ra bến tàu nhiều hơn, trong lòng ai cũng đã suy đoán được lý do vì sao mà Thừa Mệnh hoàng đế lần nữa đến đây, chẳng phải là thăm nữ vương và tiểu công chúa của bọn hắn sao, như vậy chuyện tình của hai người chắc chắc chính là sự thật.
- Bệ hạ vạn tuế.
Không ai bảo ai mấy ngàn dân chúng Hàn quốc trên bến tàu bỗng nhiên hô lớn, rồi như những làn sóng, những tiếng hô vang lớn hơn theo từng đợt biểu thị sự cuồng nhiệt, thành kính của người Hàn quốc đối với Thừa Mệnh hoàng đế. Đáp lại sự yêu mến của người Hàn quốc, Lý Anh Tú đích thân xuất hiện trong bộ hoàng bào khác biệt so với lần trước càng làm cho người Hàn quốc gào thét như nhìn thấy thần tượng của bọn hắn, những thiếu nữ lại càng không chịu nổi muốn ngất xỉu, Lý Anh Tú ở tại Hàn quốc lại có lượng fan không hề ít.
- Bệ hạ tại Hàn quốc thật có uy vọng đây.
Ỷ Lan đi ra bên cạnh Lý Anh Tú nhìn cảnh tượng trên bến tàu không khỏi cảm thán nói. Mà nàng cũng phải công nhận rằng vì nét văn hóa đặc trưng mà người Hàn tương đối hướng ngoại, bọn hắn lại sẵn sàng chào đón một vị quân vương nước khác đến như vậy.
Cuối cùng tàu cũng cập bến Lý Anh Tú và Ỷ Lan dẫn đầu chúng tướng đi xuống, bên kia Bạch Liêu cũng dẫn theo quan lại của Hàn quốc tiến lên nghênh đón. Bạch Liêu hành lễ nói.
- Bái kiến bệ hạ. Bái kiến Thái hậu.
- Miễn lễ, Thiện Đức nữ vương như thế nào rồi?
Lý Anh Tú lập tức hỏi, so với việc con cái hắn lại quan tâm đến vợ của mình hơn. Bạch Liêu nói.
- Bẩm bệ hạ, nữ vương vẫn khỏe mạnh, hiện tại nữ vương đã bắt đầu trở lại triều chính.
Ngược lại Ỷ Lan lại quan tâm cháu mình hỏi.
- Nữ vương sinh tiểu vương tử hay là tiểu công chúa?
Nếu tiểu vương tử thì tốt, Đại Việt xem như không lo lắng không người nối dõi, còn nếu là tiểu công chúa thì cũng không sao, dù sao cũng đều là con cháu trong hoàng tộc, hoàng tộc họ Lý có vượng thì đất nước mới có long mệnh lâu dài. Bạch Liêu nói.
- Bẩm Thái hậu, nữ vương sinh ra một tiểu công chúa.
Ỷ Lan ồ một tiếng, hơi thất vọng nhưng cũng không biểu lộ gì nhiều. Lý Anh Tú ngược lại gật gù nói.
- Tiểu công chúa rất tốt, Trẫm ưa thích con gái, đám con trai suốt ngày quậy phá tính là gì. Nhanh dẫn Trẫm đi gặp nữ vương.
Ỷ Lan bất lực liếc nhìn Lý Anh Tú, từ sớm nàng đã nhận ra đứa con này của mình không hề ưa thích tiểu hoàng tử, hắn luôn cầu nguyện rằng mình sẽ có thật nhiều con gái đây, còn nói con gái là tình nhân của cha kiếp trước kia.
Lý Anh Tú và Ỷ Lan đi vào bên trong cung điện, Ỷ lan còn dẫn theo cả một đoàn quân vú em hùng hậu, sẵn sàng cung cấp đầy đủ sữa cho tiểu công chúa uống cho đến khi ba tuổi đây. Kim Đức Mạn vẫn làm việc bên trong chính điện mới xây dựng xong từ nửa năm trước, bên trong phòng có hệ thống đốt lửa sưởi ấm nên khá ấm áp, tiểu công chúa được đặt trong một cái nôi do cung nữ và y sư chăm sóc đặt bên cạnh, lúc nào cũng phải nằm trong tầm mắt nàng. Từ khi có tiểu ni tử này nàng cảm thấy như mình không thể rời bỏ bé con được, lúc nào nhìn thấy được bé con nàng mới yên lòng. Từ kỳ dưỡng thai cho đến lúc này nàng đã nghỉ ngơi nửa năm, trở về làm việc có chút không quen, may mắn lượng lớn công việc vẫn là do Bạch Liêu giúp nàng giải quyết, nàng chỉ cần đóng dấu phê duyệt là được.
- Đức Mạn!
Tiếng nói quen thuộc khiến nàng khẽ giật mình, nhìn ra cửa đã thấy Lý Anh Tú đứng đó bên trong bộ hoàng bào. Kim Đức Mạn trong lòng vui mừng, hơn một năm, từ lúc hắn rời đi, hai người thư từ qua lại cũng vô cùng hạn chế, chỉ có trong lòng nàng biết nàng đã mong đợi hắn như thế nào.
- Bệ hạ!
Kim Đức Mạn lập tức rời khỏi chỗ ngồi nhào đến ôm chầm lấy Lý Anh Tú. Dù đã làm mẹ nhưng nàng cũng mới chỉ là một cô gái hai mươi mốt tuổi mà thôi. Các nội thị, cung nữ lập tức quay người đi, bọn hắn không dám nhìn, sợ hãi bị ban phát thức ăn cho chó.
Lý Anh Tú đỡ lấy Kim Đức Mạn vào trong lòng mình, ngửi lấy mùi hương thơm ngát quen thuộc. Hắn khẽ vuốt ve mái tóc nàng khẽ nói.
- Nàng vất vả rồi. Sao lại không nói sớm cho ta biết. Nếu không phải Bạch Liêu gửi tin trở về chẳng phải ta có con lúc nào cũng không biết hay sao?
Nhắc đến điều này hắn vẫn còn hơi chút tức giận đây, nàng lại giấu hắn việc mình ioEyn có thai. Kim Đức Mạn biết mình đuối lý tựa như tiểu nữ nhân nhỏ giọng nói.
- Thiếp chỉ là có chút lo lắng... lúc đó tình hình Hàn quốc cũng không ổn định nên...
Nàng thật không giải thích được, chẳng lẽ lại nói nàng sợ hắn sẽ không thích, chối bỏ đứa con này hay sao. Chỉ là nàng thật không ngờ hắn vậy mà đích thân đến, lại nhanh đến như vậy, Kim Đức Mạn suy đoán thời gian một chút liền chắc chắn rằng Lý Anh Tú đã lập tức lên đường sau khi nhận được tin tức đây. Trong lòng nàng bỗng nhiên ngọt ngào, hóa ra trong lòng hắn nàng vẫn rất quan trọng.
- Khụ khụ, hai vợ chồng trẻ các ngươi có thể chậm một chút tâm tình để ai gia thăm cháu gái được không?
Bất ngờ Ỷ Lan xuất hiện làm cho Kim Đức Mạn như con nai nhỏ giật mình nhảy ra khỏi vòng tay của Lý Anh Tú, nàng đâu ngờ đi sau Lý Anh Tú lại còn có Ỷ Lan đây. Lý Anh Tú mỉm cười nói.
- Đức Mạn, đây là mẹ ta.
Nghe nói đến là mẹ chồng trong truyền thuyết Kim Đức Mạn càng thêm khủng hoảng vội hành lễ nói.
- Bái kiến Thái hậu.
Ỷ Lan nhìn bộ dáng của nàng khẽ mỉm cười nhẹ nhàng kéo tay Kim Đức Mạn nói.
- Quan hệ của con và Anh Tú ta đã biết. Nếu không ngại con có thể gọi ta một tiếng mẹ.
Kim Đức Mạn sửng sờ, nói như vậy tức là Ỷ Lan đã chấp nhận nàng, chấp nhận đứa con dâu ngoại quốc này sao? Nàng túng quẫn đỏ mặt khẽ nhìn Lý Anh Tú, thấy hắn gật đầu nàng mới phát ra âm thanh như muỗi kêu.
- Con dâu chào mẹ.
Ỷ Lan mỉm cười so với hoa nở càng vui vẻ, Lý Anh Tú rõ ràng là từ một khối gỗ bây giờ chẳng mấy chốc lại đem về cho nàng ba nàng dâu, còn có thêm một đứa cháu, thử hỏi nàng không vui sao được. Ỷ Lan móc trong tay áo ra một chiếc vòng tay làm bằng bạch ngọc trao cho Kim Đức Mạn nói.
- Đây là quà gặp mặt của mẹ, con nhận lấy, không cần từ chối, không phải ai cũng có thể nhận quà từ mẹ đâu.
- Cảm ơn mẹ.
Kim Đức Mạn vội vàng tiếp lấy, Ỷ Lan tận tay đeo nó vào trong cổ tay nàng, vòng tay bạch ngọc có khắc hình một đầu chim phượng, mang đến cảm giác mát lạnh như băng ngọc vậy. Lý Anh Tú rõ ràng thấy trước đó Ỷ Lan sớm chuẩn bị một tá vòng tay như thế này, hắn không biết nàng làm vậy để làm gì, bây giờ mới rõ ràng nàng là chuẩn bị cho con dâu. Nghĩ đến đây đầu hắn không khỏi bốc lên hơi lạnh, một tá vòng tay nghĩa là...
- Bé con đâu rồi, mẹ muốn gặp nó một chút.
Ỷ Lan nói, lúc này Kim Đức Mạn mới giật mình vội dẫn nàng đến bên cạnh chiếc nôi. Lý Anh Tú lúc này cũng tranh thủ xem đứa con gái đầu lòng của mình. Bé con rất trắng, da dẻ hồng hào, nằm bên trong nôi đang say giấc nồng, ngón tay lại khẽ đút vào trong miệng như đang bú sữa, quả thực nhìn nàng Lý Anh Tú có cảm giác như bé con là một thiên thần, cả người tỏa ra hào quang thánh khiết.
- Một bé con thật xinh đẹp, sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân bại hoại cho xem.
Ỷ Lan không khỏi cảm thán, thương yêu nói. Lý Anh Tú nhan trị vốn không thấp, Kim Đức Mạn lại là đệ nhất mỹ nữ của Hàn quốc, kết tinh của hai người làm sao có thể tệ đây. Lý Anh Tú khẽ móc móc lấy bàn tay của Kim Đức Mạn, đôi bàn tay nắm lại với nhau thật chặt. Lý Anh Tú không khỏi nghĩ. Có gia đình thật tốt.
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế