Trung tuần tháng mười hai cuối cùng mười ba ngàn liên quân Việt – Hàn cũng trở về đến Khai kinh. Trận chiến vừa rồi bọn hắn loại bỏ vòng chiến gần mười lăm ngàn quân Hán, thiệt hại lại không quá một ngàn quân, đến quân Đại Việt chỉ bị thương vẻn vẹn có ba người mà thôi. Đây quả thực là một trận đánh thắng kinh điển ghi lại trong sử sách về sau.
Tuy vậy sau khi đại quân trở về Lý Anh Tú lập tức triệu tập toàn bộ tướng lĩnh từ cấp Thiếu tá trở lên của quân đội Đại Việt bao gồm cả hải quân vào bên trong Bộ tư lệnh Lữ đoàn Thần Dực để họp bàn rút kinh nghiệm, chủ yếu là cha con Nguyễn Hữu Dật phát biểu, những người khác đều dự thính.
- Bẩm bệ hạ, theo đúc kết kinh nghiệm của trận chiến vừa rồi điểm yếu của chúng ta lại chính là pháo binh. Tầm bắn pháo quá xa, chừng hai cây số nếu địa hình phức tạp một chút khi quân địch chuyển hướng các trinh sát không kịp báo cáo lại cho pháo binh chuyển làn bắn, chỉnh lại tọa độ, dẫn đến chỉ hiệu quả hai loạt pháo đầu, những loạt pháo sau đều là bắn mù, như vậy vừa lãng phí đạn pháo, vừa không đạt được hiệu quả cao.
Nguyễn Hữu Dật nói. Trận chiến lúc trước nhờ sự thay đổi từ thuốc phóng, đạn pháo Đại Việt có thể ở xa hơn. Vì sợ rằng quân Đại Hán sẽ xung phong áp sát trận địa nên Nguyễn Hữu Dật cố tình bố trí trận địa pháo ở xa chiến trường, bắn quan sự quan sát, tính toán tọa độ của trinh sát pháo. Thế nhưng ở quá xa trinh sát pháo không tể thông báo kịp thời về trận địa pháo, dẫn đến việc không thể bắn đuổi theo khi quân địch tổ chức cơ động rút chạy.
Lý Anh Tú cũng hiểu rõ được vấn đề này. Hỏa khí của Đại Việt đã có sự tiến triển rất xa so với cùng thời kỳ ở Địa Cầu. Cùng thời với thuốc nổ đen các loại pháo, cối đều bắn mục tiêu nhìn thấy được, việc tính toán, trinh sát, điều chỉnh góc bắn dễ dàng, huống chi mãi đến sự thành công của Nã Phá Luân thì pháo binh mới được xem là chủ lực của chiến trường. Hiện tại Đại Việt đạn pháo bắn xa hơn, chính xác hơn nhưng điều này lại làm phương thức liên lạc của trinh sát và pháo binh tụt hậu lại rất nhiều. Lý Anh Tú nói.
- Như vậy các khanh có nghĩ được giải pháp nào hay chưa?
Nếu có thể, Lý Anh Tú thật muốn chế tạo ra điện thoại đây, thế nhưng hắn cũng không quá rõ ràng về nguyên lý của điện thoại nên chỉ đành bất lực. Nguyễn Hữu Kính nói.
- Bẩm bệ hạ, thần cũng đã suy nghĩ, hiện tại phương thức của chúng ta vẫn là một tổ trinh sát ba người, một người tính toán, hai người làm giao liên, thực sự mất thời gian. Nếu địa hình thuận lợi thần hi vọng có thể triển khai trinh sát lên các điểm cao có thể quan sát thấy nhau, thiết lập một con đường liên lạc qua hiệu lệnh cờ truyền từ trạm này sang trạm kia mãi cho đến khi truyền về trận địa. Chỉ là việc này cần phải nghiên cứu một bộ mã hiệu lệnh cờ để dễ dàng truyền đạt mệnh lệnh.
Ý định của Nguyễn Hữu Kính chính là truyền tin một cách thủ công, thông qua ống nhòm các trinh sát có thể nhìn thấy hiệu lệnh cờ của nhau và truyền tin nhanh hơn là cưỡi ngựa, nhưng việc này đòi hỏi phải có một bộ hiệu lệnh mới. Trong đầu Lý Anh Tú lúc này bỗng nhiên hiện lên một mã Morse, một bộ mã mà bất kỳ Đoàn viên, thanh niên nào trước kia cũng phải trải qua trong trường học, đặc biệt là áp dụng trong các loại trò chơi lớn đây. Thực ra hiệu lệnh của trinh sát gửi về trận địa cũng không nhiều, chủ yếu là thông báo hướng di chuyển, tọa độ quân địch, việc này có thể thông quá vài từ ngữ trong mã Morse vẫn được.
- Trẫm nghĩ ra một bộ mã này khanh cảm thấy như thế nào.
Lý Anh Tú vẽ ra bản mã, chỉ thay hiệu lệnh còi trước kia trở thành hiệu lệnh cờ, các âm dài ngắn thay bằn phương hướng chỉ của cờ. Nguyễn Hữu Dật và Nguyễn Hữu Kính sáng mắt lên gật đầu như thóc, thậm chí Lê Chân cũng gật đầu, hiện tại Hải quân kết nối các tàu với nhau cũng theo hiệu lệnh cờ, hoặc thuyền truyền tin, nhưng cũng không thể cụ thể bằng mã này được. Chỉ cần Hoa tiêu có thể đảm trách thêm việc phát mã, nhận mã là có thể.
- Bệ hạ anh minh, thần xin chịu phục.
Nguyễn Hữu Kính không khỏi bái Lý Anh Tú một bái, lần này xem như hắn chịu phục rồi. Lý Anh Tú mỉm cười nói.
- Đây là chuyện bình thường thôi.
Nói rồi hắn quay sang Trần Thư nói.
- Lần này cha con Nguyễn Hữu Kính lập được chiến công, đặc biệt là Nguyễn Hữu Kính đã có sự thể hiện rất tốt. Trẫm ban cho hai tấm huân chương chiến công hạng hai, đồng thời khanh ghi lại chiến công báo cáo về Bộ quốc phòng để tính toán công huân.
- Thần tạ ơn bệ hạ.
Hai cha con tuy không được thăng cấp nhưng trong lòng tràn đầy vui mừng, nhất là hắn còn nhận được huân chương. Nguyễn Hữu Dật và Đào Quang Nhiêu liên tục cạnh tranh nhau, lúc này lúc Đào Quang Nhiêu vẫn còn đang thích nghi với Lữ đoàn Chương Thánh thì hắn đã có được quân công rồi.
Đại Việt chế độ thăng quân hàm ở thời bình dưới cấp tá thì ba năm một bậc, cấp Tá bốn năm một bậc, cấp Tướng năm năm một bậc, đến Thượng tướng trừ khi lập được quân công lớn, hoặc có cống hiến lớn thì mới được phong thành Đại tướng. Còn trong thời chiến thì tùy theo quân công mới được thăng cấp. Chế độ vô cùng nghiêm ngặt, khó khăn, bên trong mỗi tiểu đoàn đều có Chính ủy là người của Ám bộ giám sát vô cùng chặt chẽ.
Một tuần lễ sau đó, lúc này năm mới cũng chỉ còn cách mười ngày nửa thôi, tuyết phủ trắng xóa cả Hàn quốc, khí trời khá lạnh, bình thường người dân Hàn quốc sẽ ở trong phòng, những căn nhà đất sẽ bảo vệ được bọn ắn dưới khí trời lạnh giá. Mấy năm trước bọn hắn đều phải mặc thật nhiều lớp áo để chống lạnh, thế nhưng từ khi có sự vào giao thương của Tập đoàn thương mại quốc doanh Đại Việt và Hoa Hồng Đen thương hội áo bông đã được đưa vào Hàn quốc với giá cả rẻ và mẫu mã nhiều vô cùng, lại rất đẹp được dân chúng Hàn quốc vô cùng hoan nghênh, bọn hắn ca tụng nữ vương đã có bước đi chính xác, ca tụng Thừa Mệnh bệ hạ nhân từ cứu bọn hắn ra khỏi bể khổ. Bởi vì vậy mà thị trường Hàn quốc cơ hồ bị hai con quái vật đầu to này chiếm lĩnh, thương nhân Hàn quốc chỉ phát triển được một nhóm nhỏ đứng trên vai hai người khổng lồ này.
Nếu là ngày bình thường dân Hàn quốc sẽ ở trong nhà, thế nhưng hôm nay tất cả dân chúng của Khai kinh lại đổ ra đường vô cùng náo nhiệt, đường phố tuyết đọng được quét dọn sạch sẽ, giăng đèn, kết hoa vô cùng đẹp đẽ. Ai trong ngày hôm nay cũng vui vẻ bởi vì hôm nay chính là ngày thành hôn của nữ vương Kim Đức Mạn và Đại Việt hoàng đế Lý Anh Tú. Một người là Hàn quốc đệ nhất mỹ nhân, người kia lại là thần tượng số một của người Hàn quốc, hai người này kết hợp lại được bọn hắn ủng hộ vô cùng, tất cả đều hướng lên trời để chúc phúc cho hai vị quân vương.
Bên trong hoàng cung bách quan được triệu tập ăn mặc lễ phục màu đỏ, thêu chỉ vàng vô cùng hoa lệ, một bên là quan viên Hàn quốc, bên kia lại là các tướng lĩnh Đại Việt ăn mặc Lễ phục màu đen của Hải quân, đội mũ Kê pi vô cùng chỉn tề. Một ngàn quân Cảnh vệ ăn mặc lễ phục màu xanh, ngực đỏ mang theo súng, lắp lưỡi lê đứng thẳng tắp tạo thành một đội danh dự trải suốt con đường từ ngoài cổng đi vào bên trong quảng trường chính điện. Bên trên vị trí cao nhất ngồi là Thái hậu Đại Việt Ỷ Lan, nàng bế trên tay là tiểu công chúa của hai nước Lý Tịnh Kỳ, đứng bên cạnh là Bạch Liêu quan chức cao nhất của Hàn quốc, đồng thời cũng là đại quan ngoại giao của Đại Việt, hôm nay hắn sẽ làm chủ hôn.
- Bệ hạ giá lâm.
- Để hạ giá lâm.
Hai tiếng hô lớn, trên chiếc thảm đỏ được trải dài từ ngoài cổng vào hai vị quân vương, cũng là tân lang và tân nương từng bước từng bước đi vào. Lý Anh Tú mặc Cổn Miện trong khi Kim Đức Mạn lại được mặc Đấu y dành cho hoàng hậu Đại Việt, đây là bộ quần áo mà Ỷ Lan từ lâu đã sớm chuẩn bị.
- Bái kiến Bệ hạ.
- Bái kiến Để hạ.
Lý Anh Tú nắm tay Kim Đức Mạn đi vào giữa quản trường, bách quan lập tức triều bái. Ỷ Lan nhìn đôi trai tài gái sắc mặt mày nở tươi như hoa, nàng chờ ngày này đã thật lâu rồi. Bạch Liêu đứng ra phía trước lật ra một tờ sớ đọc lớn.
“Đại Việt và Hàn quốc mối tình bang giao thắm thiết...”
Bạch Liêu đọc một đoạn giài kể lễ tỉ tê về mối bang giao hai nước cùng tình cảm mặn nồng giữa hai vua, cuối cùng hắn nói.
“Nay thượng thiên ban ân, nhân duyên trời định, Thừa Mệnh hoàng đế kết duyên cùng với Thiện Đức nữ vương, giờ lành đã điểm, buổi lễ bắt đầu”,
Tiếng nhạc lập tức tấu lên, đôi tân lang tân nương bắt đầu hành lễ, đầu tiên vẫn là bái tạ trời đất, cả hai người đều là người đứng đầu quốc gia, mình mang theo số mạng của đất nước, đối với trời đất lễ tạ càng thêm phần long trọng. Thứ hai bái tạ cha mẹ, cũng chỉ có một mình Ỷ Lang. Sau cùng hai người chào nhau kết thúc phần lễ. Lý Anh Tú nhìn Kim Đức Mạn khẽ mỉm cười nói.
- Từ nay nàng đã trở thành hoàng hậu của ta rồi.
Kim Đức Mạn gương mặt nóng bỏng, trong lòng vô cùng ngọt ngào, thực sự ban đầu có nằm mơ nàng cũng không thể ngờ được có ngày mình thực sự có danh phận cùng với Lý Anh Tú đây.
Lúc này Bạch Liêu lần nước bước ra tuyên đọc.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết,... nay phong Thiện Đức nữ vương trở thành Đông Phương hoàng hậu Đại U66Aa Việt, phong công chúa Kim Ji Eun thành Thiên Tư công chúa Đại Việt, khâm thử”.