Đế Chế Đại Việt

Chương 396: Lâm bệnh



“Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành giai đoạn ba nhiệm vụ xây dựng vương quốc. Ban thưởng dân cư (100000), vàng (5000), lương thực (20000),...Cẩm Y vệ (1000), quân Thiết Đột (1000), Thiết kỵ (500), voi chiến (40), một lượt triệu hoán danh nhân, một lượt triệu hoán danh nhân nước ngoài vĩnh viễn”.

Lần này hệ thống vậy mà chơi lớn như vậy. Thứ mà Lý Anh Tú để ý đến nhất lại chính là bốn mươi thớt voi chiến và một lượt triệu hoán danh nhân nước ngoài vĩnh viễn. Hiện tại cả Đại Việt có tổng cộng bảy mươi thớt voi, trong đó mười thớt được trang bị cho Lữ đoàn Chương Thánh, bốn mươi thớt còn lại là cho Lữ đoàn Uy Tiệp, cả hai cấu thành nên Sư đoàn Thiết Giáp, nếu có thêm bốn mươi thớt Lý Anh Tú có thể điều phối cho một số sư đoàn bộ binh để hỗ trợ cho bọn hắn đánh công kiên. Còn một lượt triệu hoán danh nhân nước ngoài vĩnh viễn lại càng tốt, hiện tại tất cả chuyên gia Đại Việt thuê đều phải trả phí một vạn đơn vị vàng một năm, theo số lượng chuyên gia tăng lên, quỹ lương của Lý Anh Tú phải trả cũng dần tăng lên, đến hiện tại đã lên đến mười hai vạn đơn vị vàng một năm rồi.

Đêm đó cung nhạc linh đình, dân chúng hoang ca, ai cũng sẽ trông đợi sau cuộc hôn nhân này sẽ mở ra cho mối quan hệ của Đại Việt và Hàn quốc một thời kỳ mới. Bên trong cung Trường Xuân, hiện giờ đã trở thành nơi ở của Thiện Đức nữ vương và Thừa Mệnh hoàng đế, bên trong phòng hai thân thể nằm chồng lên nhau, Kim Đức Mạn mặt mũi ửng hồng thở dốc. Lý Anh Tú đặt tay lên tấm lưng trắng nõn nà của nàng khẽ vuốt ve theo sống lưng, cảm nhận từng giọt mồ hôi tinh tế còn đọng trên da dẻ mịn màn đó.

- Nàng không nghĩ sẽ ở bên cạnh ta hay sao?

Lý Anh Tú không nhịn được muốn lần nữa thuyết phục Kim Đức Mạn, hắn thật không muốn nàng rời xa hắn, khoảng cách địa lý của Đại Việt và Hàn quốc là quá xa, hắn không thể thường xuyên gặp nàng nếu cả hai ở hai lục địa như vậy. Vừa nói dứt lời Lý Anh Tú liền hối hận, hắn lại cảm thấy mình quá nóng vội, sẽ bị phản tác dụng. Thế nhưng khác với những lần trước, Kim Đức Mạn không tỏ ra bất ngờ, hay kinh hãi gì, nàng chỉ đặt đầu nhẹ vào lồng ngực hắn nói.

- Chàng hiểu được vị trí của hai chúng ta mà. Huống chi bên cạnh chàng còn có Elina, còn có An Tư. Thiếp là nữ vương, thiếp không thể rời bỏ Hàn quốc. Tuy nhiên sau này Ji Eun lớn lên, sau khi thiếp truyền ngôi cho con bé, thiếp nhất định sẽ ở bên chàng.

Năm nay Kim Đức Mạn mới chỉ hai mươi mốt tuổi, theo trong suy nghĩ của nàng thì chừng hai mươi năm nữa, lúc đó có lẽ nàng có thể trở về cùng Lý Anh Tú dưỡng già, còn lúc này nàng chỉ mong hai ba năm Lý Anh Tú có thể đến thăm nàng 2UoMh nàng đã thỏa mãn lắm rồi. Nàng muốn trân quý những thời gian này.

- Nàng có nghĩ rằng sau này đất nước sẽ không cần đến quân vương không?

Nghe Lý Anh Tú nói Kim Đức Mạn lập tức ngạc nhiên.

- Làm sao có thể, một nước sao có thể không có vua? Trừ khi đất nước đó tiêu vong mà thôi.

Lý Anh Tú khẽ ôm chặt nàng lại không nói gì. Chẳng lẽ hắn lại giải thích với nàng lực lượng sản xuất và quan hệ sản xuất sao? Nàng đương nhiên sẽ không hiểu được điều này. Không chỉ Hàn quốc, mà Đại Việt cũng vậy, cho đến khi tư sản của Đại Việt tích lũy xong tư bản thì mô hình của Đại Việt cũng sẽ trở nên không phù hợp, cần có sự cải cách, thay đổi.

==================Ta là đường phân cách=================

Ngoài thành Thăng Long, thuộc huyện Thọ Xương, cách nông trường số mười không quá xa là một Thái ấp được Thừa Mệnh hoàng đế đặc phong. Theo quy định hiện hành quan viên không được sở hữu ruộng đất, nhưng thái ấp này là một trường hợp đặc biệt, bởi vì nơi đây chính là nơi nghỉ hưu của Đô Hồ đại vương, nguyên Đại tướng của Đại Việt, Hiệu trưởng Giảng Võ trường – Đại tướng Phạm Tu

Từ Thừa Mệnh năm thứ tư sau khi chinh phạt Crow trở về Phạm Tu xin phép được về hưu được Lý Anh Tú chấp thuận, phong trở thành vị vương khác họ đầu tiên của Đại Việt, ban cho thái ấp gần bên cạnh nông trường số mười.

Bình thường Phạm Tu ở nơi này câu cá, trồng rau, mùa Đông thì dẫn theo gia đinh đi săn, thỉnh thoảng lại đi vào bên trong Giảng Võ trường để giảng một tiết khóa cho các học viên, cuộc sống vô cùng thanh thản. Phạm Tu hay giúp đỡ các nông dân bên cạnh nông trường, tính cách sống ôn hòa, đối đãi gia đinh rất tốt, tiếng thơm lan xa, mọi người không gọi Phạm Tu là Đại tướng quân mà luôn gọi một cách tôn trọng đầy đủ là Đô Hồ đại vương.

Cuối tháng mười hai, chẳng còn mấy năm nữa là đã qua năm mới, tuyết đọng dày, chẳng thể trồng trọt được lúa, nhưng năm nay Bộ nông nghiệp đã đưa ra mô hình trồng trọt trong nhà sưởi phổ biến ra toàn quốc, ứng dụng vào các nông trường, từng dãy nhà, bên trên lát mái bằng giấy bôi dầu được xây dựng nên, nông dân lại có thể trồng trọt thêm rau quả mùa Đông hoặc một số loại cây lương thực khác. Không biết có phải vì nhờ thần Kim Quy 2.0 hay không mà các sông của Đại Việt lại rất ổn định, ít khi bị lũ lụt hay hạn hán, vào mùa Đông cũng ít đóng băng, chỉ có một lớp mỏng nhỏ xíu, gõ nhẹ là vỡ ra tan tành. Do đó dân chúng Đại Việt lại có thú mùa Đông đi ra sông câu cá đây.

Lộc xộc, lộc xộc.

Một chiếc xe ngựa hối hả chạy để lại hai đường rãnh dài trên mặt tuyết, kỵ binh của Cảnh vệ ăn mặc áo măng tô, đội mũ Ushanka màu xám, hông đeo gươm hộ tống hai bên. Nhìn lá cờ đỏ cắm bên trên nóng xe ai cũng nhận ra đây là xe của Đại quan triều đình, màu đỏ lại tượng trưng cho nội các Đại Việt.

Xe ngựa chạy đến Thái ấp, như được thông báo từ trước, gia đinh lập tức mở rộng cửa để xe ngựa và kỵ binh chạy thẳng vào bên trong cuối cùng dừng lại ở một căn nhà lớn, là nơi ở của Phạm Tu. Từ bên trong đi ra một lão giả mặc áo bông đi ra cung kính nói.

- Bái kiến Thủ tướng đại nhân.

Quả nhiên từ trên xe ngựa Lữ Gia mặc bên trong áo bông, bên ngoài lại khoác thêm áo choàng đi xuống vội vã nói.

- Vương gia như thế nào rồi.

Lão giả chính là quản gia của Phạm Tu. Quản gia nói.

- Bẩm thủ tướng, từ hôm qua vương gia đã lâm bệnh, hiện tại các thái y vẫn còn đang ở bên trong phòng.

Sáng hôm nay vừa mới họp bàn nội các liền có tin tức từ Thái y viện đưa đến, Phạm Tu lâm bệnh nặng. Lữ Gia lập tức chạy đến nơi này. Phạm Tu tuy đã rời xa triều chính nhưng sức ảnh hưởng bên trong quân đội là không cần phải bàn cãi. Hiện tại một phần ba sĩ quan cấp Tá và ba phần tư sĩ quan cấp úy chính là học trò của Phạm Tu đây. Phạm Tu tồn tại như một tượng đài bất tử của quân đội, hình ảnh một vị lão tướng quân đã hơn bảy mươi tuổi vẫn lao thẳng vào chiến trường như một vị dũng tướng làm khiếp hãi quân thù là động lực lớn để các binh sĩ càng thêm cố gắng rèn luyện. Nếu Phạm Tu có mệnh hệ gì thực sự là một mất mát lớn của Đại Việt.

Phạm Tu đi vào ngồi ở phòng ngoài chờ đợi, bên trong nghe nói đã có ba vị thần y tốt nhất của Đại Việt hiện tại là Phạm Công Bân, Tuệ Tĩnh và Lê Hữu Trác cùng nhau hội chẩn, ngoài ra còn có cả chuyên gia cố vấn Yarsin. Lữ Gia ngồi chưa được bao lâu thì từ bên ngoài Tô Hiến Thành và Cao Lỗ cũng cùng nhau đi đến.

- Bái kiến Thủ tướng đại nhân. Không biết tình hình của vương gia như thế nào rồi?

Tô Hiến Thành hỏi. Lữ Gia khẽ lắc đầu nói.

- Ta cũng chỉ vừa mới đến, vẫn còn đang chờ đợi.

- Thật không ngờ Phạm Tu cứ như vậy đổ bệnh nặng. Thực sự là thời gian không tha người.

Cao Lỗ cảm thán. Phạm Tu mặc dù năm nay đã gần tám mươi tuổi nhưng vô cùng khỏe mạnh, đến thế giới này đã gần sáu năm, Phạm Tu chưa bao giờ mắc một căn bệnh nào dù chỉ là sốt nhẹ, cảm mạo, thân thể vẫn lực lưỡng, không hề có chút dấu hiệu nào của sự già yếu, thế mà hiện tại nghe tin Phạm Tu ngã bệnh khiến Cao Lỗ cũng bất ngờ. Cao Lỗ, Lữ Gia, Phạm Tu là những người đã đi theo Lý Anh Tú đầu tiên, quan hệ vô cùng thân mật. Có cảm giác như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ vậy.

Ba người cứ ngồi như thế chậm rãi chờ đợi, đến nửa giờ sau cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, lần lượt bốn người Phạm Công Bân đi ra, nhìn thấy ba vị đại quan đã ngồi đó không khỏi bất ngờ vội chào hỏi. Lữ Gia không quan tâm hỏi.

- Phạm viện trưởng, không biết tình hình của vương gia như thế nào?

Phạm Công Bân tài năng chưa chắc bằng Tuệ Tĩnh và Lê Hữu Trác nhưng hắn là người đã đặt nền móng đầu tiên cho nền y học Đại Việt, vai vế cũng là lớn nhất, Tuệ Tĩnh và Lê Hữu Trác đối với hắn cũng một mực đều kính trọng, không dám nhận chức vị cao hơn.

Nghe Lữ Gia hỏi Phạm Công Bân cũng chỉ thở dài lắc đầu.

- Vương gia...thực sự đã già.

==================++

Tuần này đang bận chuẩn bị cho công tác chào đón tân sinh viên nên bận hơn bình thường các bác ạ

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.