Đế Chế Đại Việt

Chương 397: Thừa Mệnh năm thứ sáu



- Ý của viện trưởng là...?

Phạm Công Bân nói.

- Thực ra bệnh tình của vương gia không đến mức quá nghiêm trọng. Chỉ cần uống thuốc, tĩnh dưỡng cho thật tốt. Thế nhưng...đây chính là dấu hiệu cho thấy vương gia đã sắp không duy trì được.

Lê Hữu Trác tiếp lời nói.

- Chúng ta đã xem xét kỹ, cuối cùng đưa ra kết luận chính là vương gia đã gần tám mươi tuổi, trên người lại còn rất nhiều ám thương. Lần này đổ bệnh chính là do các khí quan đã suy kiệt, các di chứng từ ám thương dồn lại làm cho sức khỏe của vương gia tụt dốc không phanh.

Tất cả mọi người lắng nghe lập tức kinh hãi, nói như vậy chẳng phải là vương gia sắp đi rồi hay sao? Lữ Gia cố gắng trấn tĩnh nói.

- Có cách nào để chữa khỏi cho vương gia hay không?

Tuệ Tĩnh lắc đầu.

- Sinh lão bệnh tử là quy luật của cuộc sống này, dù là ai cũng phải trải qua, không ai có thể bất tử được. Khí quan của vương gia suy kiệt vì tuổi già điều không tránh khỏi, hiện tại cũng chỉ có thể dùng thuốc điều dưỡng để kéo dài mạng sống. Bây giờ chúng ta cần làm chính là thỏa mãn mọi mong muốn của vương gia.

Mọi người trở nên trầm mặc. Tuệ Tĩnh nói không đúng sao? Con người có kiếp luân hồi, sinh ra từ cát bụi sau cùng cũng phải trở về với cát bụi. Năm xưa Tần Thủy Hoàng vì cầu trường sinh cuối cùng thay vì bất tử hắn lại càng chết nhanh hơn sao? Sinh lão bệnh tử là quy luật khách quan của cuộc sống, con người không thể ngăn cản nó, mà chỉ có thể làm chậm hoặc làm nó đến nhanh hơn hay mà thôi. Cuối cùng Lữ Gia lắc đầu nói.

- Ta đã hiểu, cảm ơn các vị rồi.

- Thủ tướng quá lời, đây là trách nhiệm của bọn ta.

Bốn người rời đi rồi cả ba vị đại thần cùng nhau thở dài, không ai nói gì, không khí vô cùng ngột ngạt khó chịu. Quản gia từ bên trong phòng đi ra nói.

- Bẩm ba vị đại nhân, Vương gia có lời mời.

Cả ba người đi vào bên trong phòng bệnh, trên giường Phạm Tu nằm ngay ngắn tựa như một người quân nhân đang đứng quân tư, chăn dày đắp ngang ngực, gương mặt màu cổ đồng vốn đầy cương nghị nay lại trở nên gầy gò, không ai ngờ mới chỉ mấy ngày một dũng tướng nơi sa trường lại có thể sa sút đến vậy, chỉ là đôi mắt Phạm Tu vẫn mở tỏ nhìn lên trần nhà, đôi mắt ấy rất sáng, minh mẫn, tinh khiết như đã nhìn thấu được tất cả vạn vật của thế gian.

- Bái kiến vương gia.

- A, Thủ tướng, Hiến Thành, Cao Lỗ Thạch Thần, mọi người đã đến.

Phạm Tu đã cố gắng gượng dậy nhưng không được, chỉ đành nằm đó, Lữ Gia ba người ngồi xuống cạnh bên giường, Lữ Gia nhỏ nhẹ nói.

- Nghe nói Vương gia bị bệnh, bọn ta liền lập tức đến thăm. Ngài cũng đừng quá lo lắng, Phạm viện trưởng đã nói ngài chỉ là bệnh nhẹ, chỉ cần uống thuốc vài ngày sẽ khỏi hẳn.

Phạm Tu cũng gật đầu cười lớn nói.

- Đúng vậy, chỉ vài ngày thôi, hôm trước vào rừng ta còn thấy được một cặp hồ ly lông trắng như tuyết, hẳn là chúng còn có cả một ổ, chờ vài ngày nữa ta sẽ vào rừng bắt trọn. Bệ hạ hiện tại đã có con, đem những tiểu động vật này tặng cho tiểu hoàng tử, hay tiểu công chúa chắn chắn bọn hắn sẽ rất thích.

Nghe đến đây Tô Hiến Thành không nhịn Yc0uL được quay đi, đôi mắt khẽ chớm lệ, dù là lúc nào, ở trong hoàn cảnh nào thì điều đầu tiên Phạm Tu nghĩ đến cũng là bệ hạ, một lòng trung quân ái quốc. Cao Lỗ cũng cười nói.

- Đúng vậy, Vương gia phải nhanh chóng khỏe lại. Ngài không biết ở Diễn Võ trường nghe nói ngài đổ bệnh, đám học viên làm loạn lên đòi đến thăm ngài, nếu không có Quốc Tuấn bọn hắn thực sự đã xông doanh đây.

- Hồ đồ, ta vẫn còn ở đây chứ có chết đâu mà thăm. Mấy ngày nữa ta lại đến chỉnh đốn lại một chút, đám nhóc này thực sự không quản giáo, sau này sẽ làm hỏng cả quân kỷ của quân đội.

Phạm Tu trừng mắt, khí thế không giảm, đám học viên ở Diễn Võ trường bỗng nhiên lạnh sống lưng, không biết ai đang tính kế bọn hắn đây. Dừng một lát Phạm Tu nói với Lữ Gia.

- Thủ tướng, ta tuy rời triều chính, nhưng ánh mắt một mực để ý đến. Nghe nói lần trước có sứ giả từ Thiên vương khả hãn đến. Với tính cách của bệ hạ vì thương tiếc máu xương binh lính sẽ không muốn dùng đến quân đội mà chinh phục Tây Gốt, bệ hạ đương niên sẽ muốn dùng Thiên Vương khả hãn để chinh phục Tây Gốt. Nhưng như vậy là con dao hai lưỡi, bởi con chó chúng ta nuôi cũng có thể quay lại cắn chúng ta khi ta không đề phòng. Bệ hạ tuy đã lên ngôi gần sáu năm nhưng vẫn còn non trẻ bồng bột, có tầm nhìn xa nhưng lại thiếu kinh nghiệm chính trị và dự phòng. Làm thần tử ngươi nên đi trước bệ hạ một bước, phải dạy dỗ con chó đó sao cho ngoan ngoãn làm việc, để bệ hạ bớt lo. Tuy binh lính có thể đổ một ít máu, nhưng không thể được để di họa đến trăm lắm, lúc đó máu còn sẽ đổ nhiều hơn.

Phạm Tu tuy là võ tướng nhưng bản lĩnh chính trị không hề thấp, là người đứng đầu triều dưới thời Lý Nam Đế, hắn có tầm nhìn chiến lược không thua gì những nhà chính trị đương thời, thân chốn sa trường hắn càng thấm thía được lòng người, nhất là dị tộc. Năm xưa chinh phạt Nam Man tuy thắng lợi nhưng Phạm Tu cũng thấy rõ ràng sự phản kháng của một dân tộc trước sự xâm nhập của thế lực bên ngoài là như thế nào, do đó liên quan đến vấn đề dị tộc Phạm Tu càng thêm lo lắng, bởi vì bệ hạ nuôi là lang sói trên thảo nguyên mà không phải là shiba ăn pate uống sting.

- Vương gia yên tâm, trước khi bệ hạ trở về ta sẽ giải quyết hết mọi việc.

Lữ Gia dám đứng ra bảo đảm nghĩa là hắn có thể làm được. Bốn người hàn huyên một lúc lâu, công vụ bận rộn bọn hắn cũng phải rời đi. Đi ra khỏi trạch viện, nhìn lại cổng phủ treo to tấm biển “Đô Hồ vương phủ” Lữ Gia không khỏi thở dài. Tô Hiến Thành khẽ hỏi.

- Thủ tướng đại nhân đang lo lắng?

Lữ Gia lắc đầu nói.

- Không phải, mà là đang cảm khái, dù là con người tài giỏi đến đâu cũng không thoát khỏi kiếp luân hồi. Vương gia đã như vậy, không bao lâu nữa cũng sẽ đến ta, không biết ta còn có thể phụng sự Đại Việt được bao lâu.

Lữ Gia năm nay cũng đã sáu mươi sáu tuổi, cũng đã đi đến buổi xế chiều, thời gian của cuộc đời có hạn, bọn hắn cũng chỉ muốn thực hiện được tâm nguyện, hoài bão của mình. Tô Hiến Thành cũng như vậy, thời gian đỉnh phong của hắn là về già, nên khi triệu hoán đến thực sự tuổi tác cũng không kém Lữ Gia là mấy, hai người đồng dạng có một cảm giác đồng bệnh tương liên.

- Thủ tướng đại nhân, chúng ta có nên gửi tin cho bệ hạ trở về hay không?

Tô Hiến Thành hỏi. Lữ Gia gật đầu nói.

- Đương nhiên là có, Vương gia và bệ hạ quan hệ thân mật, nếu vương gia có mệnh hệ gì mà bệ hạ chưa thể trở về nhất định sẽ hối hận.

Rất nhanh, mấy ngày sau đã đến Tết. Đại Việt chính thức bước sang Thừa Mệnh năm thứ sáu. Dù trời vẫn còn tuyết nhưng dân chúng vẫn đổ ra đường, tổ chức những lễ hội linh đình. Thủ tướng Lữ Gia thay mặt bệ hạ tuyên bố thư chúc mừng năm mới đến toàn thể dân chúng Đại Việt. Càng vui mừng hơn chính là sau vài ngày được ân cần điều trị cuối cùng Đô Hồ đại vương Phạm Tu cũng đã khỏe mạnh trở lại. Kết quả vừa trở về Diễn Võ trường đám học viên chưa kịp ăn mừng thì đã bị chịu tội. Phạm Tu hủy bỏ lệnh nghỉ phép, bắt toàn bộ học viên đeo lên phụ trọng chạy mười cây số. Đám học viên tuy than trời trách đất, thế nhưng nhìn thấy được hiệu trưởng khỏe mạnh trở lại trong lòng phấn khởi cũng chỉ đành hô lớn mà chạy.

Cùng lúc đó ở phía Nam xứ Thuận Hóa cũng gửi thư đến, sứ giả của Thiên Vương khả hãn lần nữa quay trở lại, vẫn là Trác Mộc Nhĩ, nhưng còn có dẫn theo một người khác nữa gọi là Tiên Tri, chức cao vọng trọng dưới trướng Thiên Vương khả hãn. Đặc biệt hơn chính là bọn hắn không chỉ đi tay không mà còn chở theo cả mười mấy chiếc xe ngựa và sáu ngàn tên nô lệ.

Nhận được tin tức từ xứ Thuận Hóa đưa về Lữ Gia và các thành viên nội các không khỏi nhìn nhau cười, xem như lần này Thiên Vương khả hãn cũng đã thông minh hơn rất nhiều. Từ kinh thành gửi công văn hỏa tốc hạ lệnh truyền sứ bộ vào kinh.

Đến giữa tháng một một đoàn mấy ngàn người dị tộc lần đầu tiên đi vào kinh thành Đại Việt không khỏi gây nên sự hứng thú của dân chúng chốn kinh kỳ. Dẫu hiện tại Đại Việt cũng có tộc Alitia là người du mục nhưng bọn hắn lại sống chủ yếu ở xứ Thuận Hóa, nên đối với dị tộc người xứ kinh thành cũng thấy vô cùng mới lạ, không khỏi ý a ý ới gọi nhau đi xem thử người du mục là như thế nào.

Ngược lại đoàn sứ của Alitia nhìn thấy kinh thành Thăng Long tráng lệ cũng không khỏi trợn tròn mắt, nhìn lại vô cùng hâm mộ, ước ao, nhất là suốt từ Thuận Hóa đến Thăng Long bọn hắn nhìn thấy được rất nhiều người đã từng là tộc nhân của mình, hiện tại lại có cuộc sống ấm no hạnh phúc, trong khi bọn hắn lại đói rách áo ôm, bị Nỗ Nhĩ Cáp Xích đánh chạy như chó nhà có tang. Trong lòng bọn hắn không khỏi suy nghĩ bọn hắn kiên trì như vậy cuối cùng là để làm gì?

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế