Phải biết rằng dù là trong thời đại nào thì trong chiến tranh lương thực và vũ khí chính là hai thứ tài nguyên quan trọng nhất, nếu chuẩn bị tốt hậu cần thì chắc chắn đã nắm trong tay một nửa chiến thắng rồi. Cũng bởi vậy hai thứ này dùng để xuất khẩu ra nước ngoài vô cùng đắt đỏ.
- Lê đại nhân, đây đã là cái giá lớn nhất chúng ta có thể đưa ra, huống chi nếu Tây Gốt bị tiêu diệt Đại Việt cũng sẽ vô cùng có lợi.
Bái Hợp Đề Á Nhĩ khổ sở nói, quả thực nếu không nhận được sự giúp đỡ của Đại Việt bọn hắn chắc chắn sẽ bị Nỗ Nhĩ Cáp Xích tiêu diệt mất. Lê Văn Thịnh vẫn một mực lắc đầu nói.
- Đó chỉ là điều các ngươi nghĩ, nếu các ngươi muốn lôi kéo Đại Việt vào cuộc chiến thì các ngươi cần phải có sự trả giá lớn hơn.
- Vậy Đại Việt muốn chúng ta trả giá bằng thứ gì?
Bái Hợp Đề Á Nhĩ dường như đánh hơi được điều gì đó. Lê Văn Thịnh chỉ cười nhạt nói.
- Chính là sự thần phục. Đương nhiên Thiên vương khả hãn chỉ là Thiên vương khả hãn, chỉ là vùng thảo nguyên sẽ trở thành một phần lãnh thổ của Đại Việt. Bù lại Đại Việt tuy sẽ không gửi quân đội của mình đi, thế nhưng cũng sẽ gửi một đội binh lính và những vũ khí tân tiến nhất. Ngươi đã thấy hỏa khí, đúng vậy, sức chiến đấu mạnh mẽ của nó sẽ giúp các ngươi thủ vững. Ở mức trả giá đó Đại Việt chỉ có thể giúp ngươi như vậy, còn khi nào các ngươi sẵn sàng, chúng ta lại bàn đến chuyện tấn công Tây Gốt sau. Ngươi có thể trở về suy nghĩ thêm.
Nói rồi Lê Văn Thịnh lập tức tiễn khách. Đại Việt tuy nằm ở kèo trên nhưng không phải vì vậy mà Lê Văn Thịnh dồn Bái Hợp Đề Á Nhĩ đến đường cùng. Bên trong điều khoản của Đại Việt rất rộng rãi, vẫn thừa nhận sự tồn tại của Thiên Vương khả hãn, chỉ là trên danh nghĩa thảo nguyên, và phần Đông Thành mà trước kia Thiên Vương khả hãn chiếm đóng thuộc về lãnh thổ của Đại Việt mà thôi. Đổi lại bọn hắn có sự giúp đỡ của Đại Việt, Lê Văn Thịnh không tin Bái Hợp Đề Á Nhĩ không cắn câu.
Thế nhưng chỉ một ngày sau một tin tức từ triều đình phát ra làm rúng động của kinh thành Thăng Long nói riêng và Đại Việt nói chung. Triều đình ra bố cáo bệ hạ đã thành hôn tại Hàn quốc, từ này Đại Việt có thêm một vị Đông Phương hoàng hậu và Thiên Tư công chúa Lý Tịnh Kỳ. Với tin tức này dân chúng hoàn toàn bất ngờ, bọn hắn biết bệ hạ đi Hàn quốc, thế nhưng không ngờ lại là đi lấy vợ, hơn nữa lại có con, không phải bệ hạ mới đính hôn năm ngoái, dự định năm nay sẽ kết hôn cùng An Tư và quận chúa Bravia sao? Sau khi biết thần phận của Đông Phương hoàng hậu lại là nữ hoàng của Hàn quốc dân chúng lại càng giơ lên ngón cái hô to “Thừa Mệnh bệ hạ quá trâu bò, đến nữ hoàng nhà người ta vẫn cưa đổ được”. Nói là vậy nhưng gần ba triệu dân chúng của Đại Việt ai cũng vui mừng, càng mừng hơn nữa chính là Đại Việt lại chào đón thêm một tiểu công chúa.
Vui mừng nhất không ai qua Phạm Tu, hắn là người biết rõ rằng Kim Đức Mạn có thai, vừa nghe tin hắn vui mừng nói.
- Lý Tịnh dl215 Kỳ? Hay, tên rất hay. Không ngờ lại là tiểu công chúa, hẳn là càng ưa thích động vật đi. Người đến, cùng ta lên núi, nhất định ta phải bắt được một ổ hồ ly kia.
Sau đó không biết bao nhiêu truyền ngôn về vị Đông Phương hoàng hậu và vị tiểu công chúa được loan truyền ra trở thành đề tài bàn tán của mọi người, nhất là dị tượng khi công chúa xuất sinh càng làm cho bọn hắn đoán già đoán non.
Ba ngày sau đó, sau khi suy nghĩ hoàn tất cuối cùng Bá Hợp Đề Á Nhĩ cuối cùng cũng chấp nhận yêu cầu của Đại Việt. Điều kiện của Đại Việt coi như khá rộng rãi, trong khi đó bọn hắn cũng chẳng còn bất cứ sự lựa chọn nào khác.
Thủ tướng Lữ Gia thay mặt Thừa Mệnh hoàng đế cùng Bá Hợp Đề Á Nhĩ ký một bản hiệp ước, trong đó thừa nhận vùng lãnh thổ của Đại Việt, Thiên vương khả hãn có quyền tự trị tại vùng đất này, hằng năm phải đóng thuế cho Đại Việt. Đổi lại Đại Việt có trách nhiệm “bảo hộ” đối với Thiên vương khả hãn, cung cấp cho Thiên vương khả hãn vũ khí trang bị cho hai vạn người.
- Bẩm Thủ tướng đại nhân, mọi điều khoản coi như đã xong, hiện tại bọn ta có thể dẫn theo quân cứu viện và đồ quân nhu trở về sao? Ngài biết tình hình của khả hãn đã vô cùng nguy cấp.
Vừa ký kết xong Bá Hợp Đề Á Nhĩ gấp gáp nói. Hiện tại đã là cuối tháng một, thời tiết trên thảo nguyên đến cuối tháng hai sẽ dần dần trở nên ấm áp hơn, lúc đó Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhất định sẽ lần nữa tấn công để giành lấy chiến thắng cuối cùng, hiện tại bọn hắn phải trở về thảo nguyên càng sớm càng tốt.
- Được, ta sẽ để người dẫn ngươi đi xem quân đội.
Lữ Gia nhẹ nhàng mỉm cười nói. Nói rồi chỉ định Nguyễn Chế Nghĩa dần đường. Đi theo Nguyễn Chế Nghĩa đến quân doanh, đứng bên trong đó là những binh sĩ ăn mặc giáp trụ, áo lót màu đỏ, rất khác biệt với các binh sĩ Đại Việt ăn mặc quân phục hiện đại, những binh sĩ này đội mũ rộng vành có tua đỏ, trên tay cầm mỗi người một khẩu súng hỏa mai. Bên trong quân doanh có khoảng hai ngàn binh sĩ như vậy. Đặt trước mặt bọn hắn là ba mươi khẩu hồng di đại pháo vô cùng to lớn. Đây chính là lính đánh thuê được thuê từ Đại Sứ quán mà Lữ Gia đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lữ Gia thông qua sự tham vấn của Bộ trưởng Bộ quốc phòng Lê Phụng Hiểu và Bộ trưởng Bộ quốc an Đinh Lễ đã nhận định sức mạnh của Nỗ Nhĩ Cáp Xích nằm ở tám mươi ngàn kỵ binh tinh nhuệ của Tây Gốt. Để khắc chế kỵ binh chỉ có hai loại, một là long kỵ, hai chính là pháo binh. Trong đại sứ quán có kỵ binh Mông Cổ và Thần cơ doanh thế nhưng kỵ binh mông cổ chỉ được thuê với số lượng rất hạn chế, lại không phù hợp với chiến lược, do đó Lữ Gia quyết định thuê Thần Cơ doanh đến hai ngàn binh sĩ trong khi đó giá cả cũng rẻ hơn rất nhiều. Huống chi dù đánh đấm như hạch nhưng phải công nhận rằng quân đội Bắc quốc đủ khí thể để uy hiếp bất kỳ kẻ thù nào.
Nguyễn Chế Nghĩa nói.
- Đây là quân đội của Minh quốc, là một nước phụ thuộc của Đại Việt. Hiện tại hai ngàn quân Thần cơ doanh này sẽ đi hỗ trợ các ngươi phòng thủ.
Đám người Bá Hợp Đề Á Nhĩ sớm đã bị ba mươi khẩu pháo làm mê đến tít mắt, nào để ý được Nguyễn Chế Nghĩa nói cái gì. Bọn hắn sớm nhìn thấy hỏa khí của quân Tây Gốt, giờ lại được nhìn thấy những khẩu pháo to lớn như vậy lại càng thêm thèm muốn. Cũng phải công nhận rằng tuy rất lạc hậu nhưng Hồng di đại pháo hình dáng uy mãnh, càng được nam nhân ưa thích như nhìn thấy những cô nàng nóng bỏng vậy.
Một vị tướng lĩnh ăn mặc uyên ương giáp đi đến trước mặt Nguyễn Chế Nghĩa nói.
- Chào Thiếu Tá, ta là Viên Sùng Hoán, chỉ huy của Thần Cơ doanh xin chờ lệnh.
Viên Sùng Hoán là một danh tướng thời Minh chống lại nhà Hậu Kim, là người xây dựng nên phòng tuyến Sơn Hải quan lừng lẫy, dùng chính Hồng di đại pháo để bắn tan nát quân Hậu Kim, đánh bại Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhiều lần. Để rồi không bao lâu sau thuộc cấp của Viên Sùng Hoán là Ngô Tam Quế lại mở cửa Sơn Hải quan để đón quân Thanh vào Trung Nguyên.
Nguyễn Chế Nghĩa cũng làm một cái quân lễ nói.
- Chào Viên tướng quân. Bên trên có lệnh các ngươi phải đi đến thảo nguyên trợ giúp Thiên vương khả hãn phòng thủ trước sự tấn công của Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
- Nổ Nhĩ Cáp Xích? Không ngờ lại là Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Năm xưa hắn sống một đời cũng là để chống lại Nỗ Nhĩ Cáp Xích đây. Nguyễn Chế Nghĩa để cho đám người Bá Hợp Đề Á Nhĩ làm quen một chút sau đó liền dẫn hắn sang một bên, nơi đó chất đầy rương gỗ, Nguyễn Chế Nghĩa mở ra một rương đều là những khẩu súng Type 02 kiểu cũ hiện tại Đại Việt đã loại biên nói.
- Đây là vũ khí Đại Việt cung cấp cho các ngươi bao gồm năm ngàn khẩu súng Type 02, hai mươi ngàn phát đạn, một vạn chi trường thương, ba ngàn thanh loan đao và bốn ngàn cung tên, mũi tên ba ngàn chi. Ngoài ra trước mắt cũng viện trợ cho các ngươi một trăm tấn lương thực. Hiện tại các ngươi có thể kéo về.
Nhận được vũ khí và quân cứu viện Bá Hợp Đề Á Nhĩ liên tục cảm ơn rôi rít cam kết trung thành với Đại Việt, sau đó cùng Viên Sùng Hoán rời khỏi Thăng Long, cấp tốc quay trở về thảo nguyên. Đứng trên tường thành Đĩnh Lễ khẽ hỏi Lữ Gia.
- Thủ tướng, ngài nói với lực lượng như vậy bọn hắn sẽ cầm cự được trong bao lâu?
Lữ Gia lắc đầu nói.
- Ta cũng không biết, nếu bọn hắn có thể cầm cự đến khi bệ hạ trở về thì tốt, còn không cầm cự được thì cũng không sao. Kế hoạch của ta vẫn đi đúng hướng. Kể từ giờ thảo nguyên xem như là đồ vật trong túi của Đại Việt ta.
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế