Đế Chế Đại Việt

Chương 400: Đường BOT



“Đinh, chúc mừng ký chủ nhận được vùng đất phụ thuộc đầu tiên. Hệ thống ban thưởng cư dân (10000), vàng (500), lương thực (100000),... Thiết đột (1000), một lượt triệu hoán danh nhân, công trình thương cảng Hội An”.

- Ôi cha!

Lý Anh Tú đang trêu chọc Tịnh Kỳ bỗng nhiên hệ thống vang lên thông báo làm cả người hăn khựng lại, Tịnh Kỳ nhanh như chớp chớp lấy thời cơ bàn tay nắm lại hình quả đấm đấm thẳng vào mắt trái của người cha bất lương làm Lý Anh Tú ngã lăn ra giường.

Ỷ Lan và Kim Đức Mạn chứng kiến được một màn như vậy lập tức cười vui vẻ mà tiểu Tịnh Kỳ thấy mục tiêu đã đạt được lập tức cười lên khanh khách. Lý Anh Tú ngược lại rất phiền muộn, người ta nói con gái là người yêu cũ kiếp trước của cha nha, hắn đối với người yêu cũ kiếp trước đâu có tệ, thế mà Tịnh Kỳ một mực đấm hắn, nhìn thấy liền đấm, nếu không phải bé con sức lực quá yếu thì Lý Anh Tú tuyệt đối mắt đã thành gấu trúc.

Lý Anh Tú chợt suy nghĩ, vì sao đột nhiên lại lọt ra vùng đất phụ thuộc đây? Hiện tại Hàn quốc dù kinh tế dần dần phụ thuộc vào Đại Việt nhưng về cơ bản quyền lực của triều đình Hàn quốc vẫn khá mạnh, sao có thể xem là vùng đất phụ thuộc được?

Hệ thống thực sự không biết đâu mà lần, giống như lần trước vừa tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn ba những tưởng đã xong rồi hệ thống còn vang lên thêm một thông báo.

“Đinh, tuyên bố nhiệm vụ xây dựng vương quốc giai đoạn bốn: Lập thái tử. Đinh, một vương quốc có quốc vương, có hoàng hậu làm sao có thể không có thái tử, việc này đảm bảo được sự kéo dài của hoàng tộc, đảm bảo cho triều đại được vững bền.”

Bây giờ lại mọc ra một vùng đất phụ thuộc, chung quy lại cũng là điều tốt. Không thấy sao, hệ thống thậm chí ban thưởng cho hắn một cảng thị đây.

Cảng thị Hội An: Một công trình kiến trúc thương cảng, bên trong có chừng hơn một trăm nóc nhà, có các thương nhân Nhật Bản, Hoa kiều, dân chúng Đại Việt cũng có thể giao thương với các thương nhân này tại đây. Hằng năm ký chủ có thể thu thuế từ công trình này. Cách sử dụng: Lựa chọn địa điểm xác nhận triệu hoán công trình sẽ tự động xây nên. Ký chủ cũng có thể cho phép thương nhân nước ngoài vào AXooY buôn bán tại đây.

 

Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com. 



Hội An từ lâu đời đã là một thương cảng nổi tiếng nhưng không phải là lâu đời nhất của Đại Việt, nếu tính thời gian lâu đời nhất thì phải kể đến Vân Đồn với những kiến trúc cổ xưa vô cùng đặc biệt, tiếc là về sau cũng không lưu giữ được. Lần này được ban thưởng cảng thị Lý Anh Tú chợt nhớ đến Đại Việt hiện tại chỉ có hai thương cảng là An Bang và Trấn Ninh, Giác Long cũng có một cảng nhưng chỉ dùng để làm điểm trung chuyển. Còn một nơi cũng sắp xây một bến cảng nữa là xứ Ninh Sóc. Như vậy cảng Hội An nhất định sẽ được đặt một trong hai xứ này, đây là điều mà Lý Anh Tú cần phải cân nhắc.

- Anh Tú, có chuyện gì sao?

Nhìn Lý Anh Tú trầm tư suy nghĩ, ở trong lòng hắn tiểu Tịnh Kỳ cứ chi chi nha nha mà cha không phản ứng Kim Đức Mạn khẽ hỏi. Lý Anh Tú mới giật mình cười nói.

- Không có gì, chỉ là vừa mới suy nghĩ đến một số chuyện mà thôi.

Lúc này từ bên ngoài Bạch Liêu và Kim Yu Shin cùng nhau tiến vào. Ỷ Lan nhìn thấy vậy liền thay Lý Anh Tú bế Tịnh Kỳ rời đi để lại cho vợ chồng hắn bàn chính sự.

- Bái kiến bệ hạ, bái kiến để hạ.

Cả hai người đồng loạt hành lễ, Lý Anh Tú gọi người ban cho bọn hắn ghế ngồi. Lý Anh Tú hỏi.

- Đã có tin tức gì từ Đại Hán hay chưa?

Sau khi chiến tranh kết thúc Đại Việt càng cố gắng thăm dò tin tức từ Đại Hán, chuẩn bị chắc chắn cho tình huống xấu nhất là Đại Hán sẽ tấn công Hàn quốc. Quả nhiên từ tháng mười ai tin tức báo về Hán Cao Tổ Lưu Bang nghe tin bại trận lập tức nổi trận lôi đình, dù là Trương Lương cũng không thuyết phục được, Hán Cao Tổ lệnh cho Bành Việt, Anh Bố chuẩn bị mười vạn đại quân kết hợp cùng Triều quốc tấn công trừng phạt Hàn quốc. Hiện tại đã là cuối tháng một, ước chừng đầu tháng hai bọn hắn sẽ tấn công Hàn quốc. Bạch Liêu cười nói.

- Bẩm bệ hạ, lần này là có tin vui. Vốn Đại Hán định tấn công ta nhưng bất ngờ từ tháng một khi tiết trơi còn lạnh giá Tào Tháo của Ngụy quốc vậy mà lệnh cho Hứa Chử dẫn theo năm vạn quân Hổ báo kỵ tấn công xuống phía Nam, quân Hán không kịp đề phòng liền bị thiệt hại rất nặng nề. Lưu Bang đành phải gác bỏ lại kế hoạch tấn công Hàn quốc để chống lại Ngụy quốc.

Ngụy quốc nằm ở phía Bắc của Đại Hán, nếu nói Đại Hán rộng chiếm nửa cái lục địa, bốn mùa đều đủ cả thì Ngụy quốc phía Bắc lại khá lạnh giá. Tào Tháo luôn muốn chiếm lấy vùng Hà Đông của Đại Hán để làm căn cứ địa đây.

- Nếu được như vậy thì tốt, nhưng chúng ta cũng không thể lơ là được cần phải theo sát tình hình của Đại Hán.

Lý Anh Tú nói. Kim Đức Mạn cũng gật đầu đồng ý, nàng quay sang hỏi Kim Yu Shin.

- Hiện tại đã bắt đầu tăng cường binh lực chứ?

- Bẩm để hạ, hiện tại quân chính quy đang cố gắng mộ quân huấn luyện. Dự kiến hi vọng đến giữa năm này Hoa Lang có thể tăng lên đến một vạn người. Biên quân có thể tăng lên được ba mươi ngàn. Nhưng vẫn duy trì số quân thường trực chỉ hai mươi lăm ngàn, số còn lại luân phiên trở về làm ruộng.

Hàn quốc vẫn duy trì chính sách “ngụ binh ư nông” khác với Đại Việt là binh sĩ chuyên nghiệp, điều này giảm gánh nặng cho quốc khố của Hàn quốc nhưng đồng thời cũng kéo sức chiến đấu của binh sĩ Hàn quốc xuống rất nhiều. Lý Anh Tú nói.

- Thiết nghĩ hiện tại Hàn quốc nên đầu tư đường xá, muốn làm kinh tế đầu tiên phải có đường trước đã.

Hiện tại Hàn quốc chủ yếu vẫn là đường đất, mùa Đông có tuyết, đến mùa xuân tuyết tan, những con đường này trở nên lầy lội vô cùng, các thương đoàn đối với sình lầy cũng chỉ đành bất lực vì những xe hàng nặng nề của bọn hắn không thể nào vượt qua được những bãi đất đầy bùn đó. Kim Đức Mạn cũng rõ ràng nhưng bất đắc dĩ nói.

- Chàng cũng biết quốc khố Hàn quốc vốn cũng không có nhiều tiền, tuy tịch thu ruộng đất, tài sản của quý tộc thu được một nhóm lớn, nhưng cũng chi ra nhiều, hiện tại cũng không có đủ tiền để làm được quan đạo hoàn chỉnh.

Nàng thực sự rất nghèo, khác với Lý Anh Tú có một nhà máy dệt làm của riêng. Kim Đức Mạn chẳng có gì cả, nàng chỉ có Hàn quốc, nhưng đồng thời cũng phải gánh lấy nó, túi của nàng là quốc khố nhưng nó không là của riêng nàng mà là của Hàn quốc. Lý Anh Tú nói.

- Hàn quốc có thể chi ra bao nhiêu, những đoạn còn lại Đại Việt có thể bỏ vốn ra đầu tư. Nhưng với điều kiện sau khi xây dựng đường xong những xe cộ, ngựa, thương nhân đi qua những đoạn đường đó sẽ phải đóng một số phí nhỏ trong vòng hai mươi năm. Những đoạn đường này bao gồm đường và cầu, xây dựng theo đúng tiêu chuẩn của Đại Việt, tuyệt đối rộng rãi thông suốt, đảm bảo trời mưa sẽ không bị sình lầy nữa.

- Thu phí trong hai mươi năm...có phải là quá lớn hay không?

Kim Đức Mạn vẫn còn khá e ngại, Hàn quốc vẫn còn có thu phí vào thành, người ta rất quen thuộc, thế nhưng thu phí qua đường chẳng phải là thổ phỉ, sơn tặc hay sao? Lý Anh Tú nói.

- Không sao, thu phí chỉ là một mực phí rất nhỏ. Những kẻ có xe ngựa, xe hàng đều là những kẻ có tiền, mấy đồng lẻ này đối với bọn hắn là không bao nhiêu. Nhưng cũng vì bọn hắn số lượng ít nên thời gian thu hồi lại vốn lâu dài nên ta mới chọn mức là hai mươi năm. Trong quá trình này việc tu bổ đường xá cũng là trách nhiệm của Đại Việt. hai mươi năm sau đoạn đường này hoàn toàn thuộc về Hàn quốc.

Kim Đức Mạn vẫn suy nghĩ, dù sao ý tưởng này của Lý Anh Tú đối với nàng mà nói quả thực quá mới lạ. Kim Đức Mạn hỏi.

- Quốc Tiên, ngươi nghĩ chuyện này như thế nào?

Kim Yu Shin nghe Lý Anh Tú nói đến mô hình này cũng vô cùng mới mẻ. Hắn suy nghĩ một chút liền nói.

- Bẩm để hạ, thần nghĩ rằng Thừa Mệnh bệ hạ nói đúng. Đây là việc làm ích nước lợi dân, thu phí cũng ít, cũng nên triển khai. Dù sao cứ để con đường sình lầy như vậy đối với việc khai thác kinh tế và triển khai quân đội đối với chúng ta cũng rất bất lợi.

- Được, vậy cứ theo ý của Thừa Mệnh bệ hạ đi.

Được sự đồng ý của Kim Đức Mạn, hai nước bắt đầu ký những hiệp ước xây dựng những đoạn đường BOT tại dị giới đầu tiên. Đại Việt không trực tiếp đầu tư mà đem những dự án này đem về nước trực tiếp để cho các thương nhân đấu thầu, ai trúng thầu sẽ đưa người sang tận Hàn quốc để khảo sát và tiến hành làm đường, còn lợi ích từ việc đấu thầu toàn bộ chảy vào túi của triều đình Đại Việt sạch sẽ.