Tuy tuyến đường đầu tư BOT tại Hàn quốc còn chưa triển khai trên thực địa nhưng sự kỳ vọng của Kim Đức Mạn vào những tuyến đường này là rất lớn. Trong đó ba mươi phần trăm tuyến đường là do ngân khố của Hàn quốc bỏ ra xây dựng, bảy mươi phần trăm còn lại là của Đại Việt. Lý Anh Tú cười nói.
- Đúng vậy, mọi tuyến đường làm ở Hàn quốc đều lấy Đại Việt làm tiêu chuẩn. Bảo Công, việc triển khai đấu thầu đến đâu rồi?
Từ một tháng trước mệnh lệnh về việc đấu thầu các dự án BOT tại Hàn quốc đã được chuyển về tới Đại Việt được Bộ công thương triển khai. Lữ Gia nói.
- Bẩm bệ hạ, từ nửa tháng trước cuộc đấu thầu đã hoàn tất, có ba doanh nghiệp trúng thầu. Một là Tập đoàn quốc doanh Đại Việt, hai là Ngân hàng quốc gia Đại Việt, cuối cùng là Công ty cổ phần phụ tùng Nghệ An.
Xứ Nghệ An vốn nằm phía sau lưng của Thuận Hóa, làm điểm trung chuyển và cầu nối giữa Thuận Hóa và Thăng Long, do đó yêu cầu về các phương tiện vận tải, đi lại vô cùng lớn, đồng thời bởi sự phát triển của các ngành công nghiệp nặng, tại Nghệ An lại phát triển ra một hệ thống các xưởng, xí nghiệp phụ trợ. Một trong số đó lớn mạnh nhất chính là Công ty cổ phần phụ tùng Nghệ An. Lý Anh Tú kỳ quái nói.
- Ta nhớ năm ngoái có một Công ty là Công ty phụ tùng Nghệ An được tuyên dương xuất sắc trong việc phát triển doanh nghiệp. Nay lại có Công ty cổ phần?
Lữ Gia mỉm cười nói.
- Bẩm bệ hạ, chính nó đã trở thành Công ty cổ phần, xác nhập hàng loạt xưởng, xí nghiệp khác vào, hiện tại đã trở thành một Công ty khá lớn mạnh trong lĩnh vực sản xuất các linh kiện, phụ tùng.
Suốt mấy tháng triển khai, Đại Việt sau Tập đoàn thương mại quốc doanh cuối cùng cũng đã hình thành nên những nhà máy, Công ty có quy mô lớn. Có thể kể đến như nhà máy dệt Nam Sách, nhà máy dệt Hải Đông (An Bang), Công ty cổ phần phụ tùng Nghệ An, Công ty vận tải Trà Lân,... thực lực của những Công ty này trong các ngành kinh tế vô cùng mạnh mẽ.
Lý Anh Tú nghe Lữ Gia nói rất hài lòng, xem ra lúc hắn rời đi nội các cũng đã có tính tự giác, dân chủ rất cao, mọi sự việc hệ trọng đều đem ra thảo luận, biểu quyết để có thể đưa ra được quyết định cuối cùng, có tiền đề này về sau sẽ vô cùng có lợi cho việc triển khai nền dân chủ của Đại Việt.
Ngồi bên cạnh Kim Đức Mạn ngồi nghe như vịt nghe sấm, có những từ ngữ quá mới lạ mà nàng không thể nào hiểu được, chỉ biết điều Lý Anh Tú và Lữ Gia nói vô cùng lợi hại. Lý Anh Tú lại hỏi.
- Sức khỏe của Phạm Tu như thế nào rồi?
Nhắc đến đây Lữ Gia không khỏi trầm xuống chậm chạp nói.
- Bẩm bệ hạ, sức khỏe của vương gia từ năm ngoái đã suy yếu. Năm mới tuy có khỏe lại nhưng đến tháng tư lại lần nữa đổ bệnh, vẫn còn đang tịnh dưỡng ở thái ấp.
- Bệnh viện và Học viện y dược có tìm ra phương án chữa trị không?
Lý Anh Tú hỏi, Bệnh viện đa khoa Đại Việt và Học viện y dược là hai cơ quan nghiên cứu về y học tương đương với Hàn Lâm viện, kinh phí đều do ngân sách quốc gia cấp xuống. Chuyên nghiên cứu các chứng bệnh mới, phương pháp chữa bệnh mới, giảm chi phí chữa bệnh, tối ưu hóa các phương thuốc. Từ khi có Yarsin đến các lang y Đại 1yH3b Việt bắt đầu biết được một phương pháp mới gọi là “chiết xuất” dược liệu tạo thành viên thuốc, nền y tế Đại Việt trong khu vực đã cực kỳ phát triển. Thế nhưng Lữ Gia lắc đầu nói.
- Các chuyên gia đều đã chuẩn trị và kết luận, các khí quan của vương gia đã bị lão hóa, không thể chống chọi lại với các ám thương trước đây, đây là quy luật của tự nhiên, con người không thể nào ngăn cản được.
Lý Anh Tú trầm mặc, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, khách quan, thứ gì thuộc về quy luật khách quan thì con người không thể ngăn cản, nếu cố tình đi ngược lại với quy luật sẽ bị bánh xe quy luật đè nát. Kim Đức Mạn khẽ đặt tay lên vai Lý Anh Tú nhẹ nhàng an ủi.
- Có người có sinh, có lão, không thể tránh khỏi được. Điều chúng ta nên làm là để vương gia được thoải mái trong những năm tháng còn lại.
Lý Anh Tú khẽ nắm lấy tay nàng gật đầu, có điều suy nghĩ. Không bao lâu sau đoàn xa giá đã chạy đến thành Thăng Long. Lý Anh Tú kéo Kim Đức Mạn chỉ ra ô cửa sổ phía ngoài nói.
- Nàng nhìn kìa, kia chính là nơi chúng ta sẽ ở.
Kim Đức Mạn theo hướng Lý Anh Tú chỉ lập tức thấy được một tòa tháp cao có đến hàng trăm nóc, vô cùng nổi bật giữa một rừng kiến trúc vô cùng hoa lệ, dù là mới chỉ đến bên ngoài thành Thăng Long cũng đã có thể nhìn thấy nó. Kim Đức Mạn không khỏi mắt chữ O mồm chữ A.
- Thật lớn, thật đẹp.
Không đẹp sao được, Cửu Trùng đài vốn là một hệ thống kiến trúc vô cùng đồ sộ và hoa lệ dưới bàn tay thiết kế tài hoa của Vũ Như Tô, nay lại được bậc thầy xây dựng kiến trúc cung điện là Nguyễn An phối hợp, Cửu Trùng đài càng thêm hao phí, nhưng cũng càng thêm đẹp đẽ và đồ sộ, thậm chí riêng chi phí xây dựng Cửu Trùng đài đã vượt quá một nửa chi phí xây dựng cả hoàng cung rồi. Cửu Trùng đài được xây dựng gấp rút, cũng đã bắt đầu đi đến những khâu cuối cùng, dự kiến tháng bảy sẽ chính thức hoàn công.
Xe ngựa chạy vào bên trong hoàng cung, thẳng đến điện Long Thụy, nơi đó An Tư dẫn theo cung nữ đã sớm chờ sẵn. Nhìn thấy Lý Anh Tú xuống xe An Tư chậm rãi bước lên nhẹ nhàng nói.
- Bệ hạ, ngài đã trở về.
Lý Anh Tú nhìn gương mặt giai nhân dịu dàng, đằm thắm không nhịn được lại khẽ đặt tay lên đầu nàng nói.
- Tiểu An Tư, có phải nhớ ta lắm đúng không?
Trước mặt mọi người bị Lý Anh Tú sờ đầu An Tư không khỏi xấu hổ, gương mặt khẽ đỏ lên. Những cung nữ xung quanh cũng không nhịn được mỉm cười. An Tư càng thêm xấu hổ hơn, cuối cùng quay sang Kim Đức Mạn nói.
- Đây có phải là Đông phương hoàng hậu?
Kim Đức Mạn nhìn An Tư không khỏi bối rối, nàng từng gặp Elina rồi, nhưng An Tư lại chưa từng gặp, không biết phải xưng hô thế nào. Lý Anh Tú vòng tay khẽ kéo hai nàng vào lòng mình cười nói.
- Đông phương hoàng hậu cái gì. Cả hai nàng đều là vợ của ta. Kim Đức Mạn nhỏ tuổi hơn An Tư, gọi chị là được.
Lý Anh Tú đối đãi cả ba người đều ngang bằng, không phân thứ bậc, một hậu cung hòa thuận, đó mới chính là điều hắn mong muốn. Kim Đức Mạn năm nay hai mươi hai tuổi, An Tư đã hai mươi tư, đương nhiên Kim Đức Mạn phải nhỏ hơn An Tư. Kim Đức Mạn lúc này mới nói.
- Chào chị An Tư. Lần đầu gặp mặt, có thất lễ, xin chị bỏ qua.
An Tư cười híp mắt lại nói.
- Không có gì, đều là người một nhà cả.
Lúc này Ỷ Lan trên tay bế Tịnh Kỳ đi đến An Tư lập tức sáng mắt lên.
- Mẹ, đây có phải là tiểu Tịnh Kỳ hay không?
Ỷ Lan gật đầu. Lúc này tiểu Tịnh Kỳ lại chìm sâu vào giấc ngủ, gương mặt an ổn tựa như một thiên thần bé bỏng vậy. An Tư cảm thán nói.
- Tịnh Kỳ thật giống Đức Mạn, sau này nhất định sẽ là một mỹ nhân.
- Thôi, đừng đứng bên ngoài này, vào bên trong kẻo trời nắng.
Lý Anh Tú hai tay ôm lấy hai mỹ nhân đúng câu “trái ôm phải ấp, đỉnh phong nhân sinh”, gương mặt đắc ý như gà trống thắng trận từng bước đi vào bên trong hoàng cung. Quả thực thiên hạ đế vương mấy ai được như hắn đây.
Đến buổi chiều một đoàn xa giá được hộ tống bởi hàng trăm Cảnh vệ từ trong cung đi thẳng đến Thái ấp của Đô Hồ đại vương. Thái ấp đã được thông báo trước mở cửa chờ sẵn, tá điền bên trong được quản gia dẫn đầu xếp hàng ngay ngắn chờ đợi bệ hạ giá lâm.
- Bái kiến bệ hạ.
Nhìn thấy đoàn xa giá tất cả gia đinh hô lớn. Trần Thư thúc ngựa lên trước nói.
- Bệ hạ muốn thăm vương gia, lập tức dẫn đường.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Quản gia nhanh nhẹ dẫn theo gia đinh đi trước, đoàn xe chậm rãi đi sau. Lần này Lý Anh Tú đến còn dẫn theo An Tư, Kim Đức Mạn và quan trọng nhất là tiểu Tịnh Kỳ.
- Thần Phạm Tu, bái kiến bệ hạ.
Phạm Tu thân hình gầy gò đi ra hành lễ, Lý Anh Tú vội vàng bước nhanh hai bước lên đỡ lấy, nhìn cánh tay ngày nào vẫn còn cơ bắp cuồn cuộn này lại trở nên gầy yếu Lý Anh Tú không khỏi đau lòng nói.
- Sao khanh không vào trong chờ đợi, Trẫm cần khanh đi ra chào đón sao?
Phạm Tu yếu ớt cười nói.
- Thần biết được bệ hạ thương yêu nhưng lễ tiết thực không thể bỏ.
Hắn nhìn sang phía sau lưng Lý Anh Tú, lúc này An Tư và Kim Đức Mạn tiến lên hành lễ.
- Bái kiến vương gia.
Quân, sư, phụ. Dù Đại Việt không độc tôn Nho giáo nhưng bình thường trong xã hội những lễ nghi, cấp bậc của nó vẫn là có, đứng đầu là vua, hai là thầy cuối cùng mới đến cha. Phạm Tu có thể xem vừa là thần tử, nhưng vừa là thầy cũng vừa là cha của Lý Anh Tú, được phong làm vương gia khác họ, địa vị không thấp, dù là Ỷ Lan cũng phải lễ ba phần.