Nỗ Nhĩ Cáp Xích chỉ thấy những tiếng nổ như sấm làm trời long đất lở. Mặt đất xung quanh đội kỵ binh nổ lên tung tóe, thân thể kỵ sĩ, chiến mã bỗng nhiên bị nổ thành những bãi thịt nát, chiến mã lại hoảng loạn lồng lộn lên đòi chạy về phía sau, tránh xa những khẩu đại bác kinh dị kia. Hồng Di đại pháo uy lực vô cùng mạnh mẽ, tuy độ chính xác kém nhưng cũng mang lại bất ngờ và hoang mang cho chính kỵ binh của Tây Gốt.
- Tập trung vào chủ tướng của bọn hắn khai hỏa.
Viên Sùng Hoán quát lớn, tại khoảng cách này có thể nhìn rất rõ Nỗ Nhĩ Cáp Xích ăn mặc giáp phục vô cùng sặc sỡ cưỡi ngựa xung phong đi đầu trước đoàn kỵ binh. Hắn không ngờ rằng chính lối ăn mặc hoa lệ như vậy sẽ trở thành mục tiêu sống cho pháo binh. Thực tế Nỗ Nhĩ Cáp Xích gặp trận pháo đầu cũng đã hối hận rồi. Tuy hắn chưa thấy được đại pháo nhưng đã từng nghe Quách Nhân Quý kể qua về Đại Việt, thế nhưng bây giờ đã chậm, kỵ binh một khi xông lên tựa như mũi tên đã bắn, dừng lại không được, chỉ có thể xông lên.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Loạt pháo thứ hai lao đến Nỗ Nhĩ Cáp Xích lập tức cảm nhận được được áp lực, theo từng bước chạy của chiến mã chính là bụi đất nổ văng lên cao cả mét, hắn cũng cảm nhận được rằng chính bản thân mình đã trở thành mục tiêu của đạn pháo. Thế như mọi chuyện đã chậm. Một tiếng rít vang lên nổ tung bên cạnh chiến mã của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, chiến mã yêu quý của Nỗ Nhĩ Cáp Xích hí vang, hắn chỉ cảm thấy bản thân mình nhẹ bẫng bị một cỗ lực vô cùng lớn hất văng đi ra ngoài rơi xuống mặt đất, bầu trời trở nên vô cùng đen tối.
- Điện hạ trúng đạn, điện hạ trúng đạn rồi.
Binh lính Tây Gốt nhìn thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích bị bắn gục xuống đất lập tức hoảng hốt. Ngược lại Thiên Vương khả hãn lại cười lớn.
- Đại pháo phát uy bắn chết mẹ thằng vương tử rồi. Anh em, giết cho ta.
- Giết!
Các chiến sĩ du mục sĩ khí dâng cao gào thét xông thẳng vào quân Tây Gốt đang chen lấn giữa cổng thành chém giết. Sĩ khí là một thứ gì đó rất kỳ lạ, nó có thể khiến một đội quân nhỏ thắng được đội quân đông hơn gấp mấy lần. Tình trạng chiến trường lúc này chính là như vậy, Nỗ Nhĩ Cáp Xích ngã xuống làm sĩ khí quân Tây Gốt đê mê mà các chiến sĩ du mục lại tăng cao chót vót, quân Tây Gốt đông hơn vậy mà bại lui.
- Rút quân, rút quân thôi.
Sầm Nghi Đống và Quách Nhân Quý đồng thời ra lệnh, quân Tây Gốt lập tức như thủy triều rút lui trở lại. Cả hai tướng chỉ huy đều là người có tài, bọn hắn chỉ huy quân đội quy củ, các chiến sĩ du mục cũng không thể mạnh mẽ truy kích.
- Chiến thắng, chúng ta chiến thắng!
Các chiến sĩ gào thét, lần này mới chính thức là cuộc ăn mừng của bọn họ, trận chiến đầu tiên mà bọn họ đã thực sự thắng lợi. Đánh lui được cuộc tấn công của sáu vạn quân Tây Gốt.
=================Ta là đường phân cách==============
Tháng sáu, tiết trời trở nên khá nóng bức, độ ẩm không khí giảm xuống khiến ánh nắng càng trở nên gay gắt. Thế nhưng trên bến tàu Lục Giang các Cảnh vệ như những cây phi lao đứng thẳng tắp, mặc cho nhiệt độ nung nóng bọn hắn đến mồ hôi chảy ướt đẫm cả mặt sau quân phục. Dân chúng từ phía xa cũng tập trung vô cùng đông đảo, đủ loại cách tránh nắng khác nhau như cầm ô, che mũ cho đến trèo lên cây cao, ai cũng cố gắng tìm một chỗ thật tốt có thể nhìn hướng ra phía ngoài bến tàu. Bởi vì hôm nay bệ hạ của bọn hắn trở về, không những vậy còn có vị hoàng hậu đến từ viễn Đông và tiểu công chúa của bọn họ.
- Đến, đến, thuyền đến rồi.
Dù không phải là lần đầu tiên bệ hạ đi xa trở về thế nhưng dân chúng xứ kinh kỳ Thăng Long nhìn chưa bao giờ là chán, nhất là những Cảnh vệ đẹp trai, uy nghi đứng sừng sững hàng tiếng đồng hồ, cảm giác hồi hộp đợi chờ quân vương không phải là một thứ cảm giác có thể diễn tả được bằng lời.
Lý Anh Tú dẫn theo mẹ con Kim Đức Mạn đi ra phía mũi tàu, bởi khí trời tương đối nóng nên nàng cũng chỉ mặc một chiếc giao lĩnh, khoác ngoài một chiếc trực lĩnh, tóc búi cao, trên đầu cắm trâm vàng, vừa nhìn có phong vận của một thiếu phụ, lại vô cùng quý phái. Nhìn hàng ngàn dân chúng đứng đông nghìn nghịt cả bến tàu Kim Đức Mạn không khỏi kinh hãi nói.
- Bọn hắn là chờ bệ hạ sao?
Lý Anh Tú mỉm cười tự hào nói.
- Đúng vậy, nhưng lần này không chỉ có ta, mà còn có nàng và tiểu Jieun nữa.
- Bệ hạ vạn tuế!
- Hoàng hậu nương nương thiên tuế!
- Tiểu công chúa thiên tuế!
Đúng như lời Lý Anh Tú nói, vừa nhìn thấy ba người dân chúng đã hô vang. Bọn hắn gọi Lý Tịnh Kỳ là tiểu công chúa, giống như Tịnh Kỳ chính là đứa con của cả quốc gia, là món quà quý giá thượng thiên ban cho Đại Việt vậy. Tiểu Tịnh Kỳ bảy tháng tuổi dường như cũng bị tiếng hô vang của dân chúng trên bến tàu gợi lên sự tò mò, cái đầu tròn mọc lưa thưa tóc cố gắng nghểnh lên giương đôi mắt to tròn nhìn vào bên trong bờ.
Lý Anh Tú khẽ bế đứng Tịnh Kỳ lên người, nàng mặc bên ngoài một chiếc áo lam, trên đầu lại đội một cái mũ lụa màu hồng do Ỷ Lan may, thêu chỉ vàng hình chữ “Vạn”, da trắng như bạch ngọc, đôi mắt đen lúng liếng nhìn về phía bờ, đôi tay béo mập vậy mà khẽ vỗ lên những tiếng bạch bạch nhỏ xíu. Thế nhưng hành động đó làm cho dân chúng lại phấn khích không thôi.
- Nhìn kìa, đó là tiểu công chúa của chúng ta.
- Đúng vậy, quả nhiên là dòng máu cao quý của hoàng tộc, tiểu công chúa vô cùng dễ thương.
- Ngươi nhìn đi, hoàng hậu cũng thật xinh đẹp, đứng cùng bệ hạ quả thực là trai tài gái sắc.
- Còn phải nói, xứng với bệ hạ chỉ có bậc mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như vậy mà thôi.
- An Tư nghi quan cũng đâu hề kém cạnh đâu.
- Đúng vậy, sắp tới nàng cũng trở thành hoàng hậu của chúng ta.
- Nhìn, tiểu công chúa hướng chúng ta vỗ tay kìa.
- Tiểu công chúa thiên tuế!
Dân chúng hô càng to hơn bao giờ hết để chào đón vị tiểu công chúa lần đầu đặt chân lên Đại Việt. Lý Anh Tú khẽ hôn lên má tiểu Tịnh Kỳ nói.
- Tiểu Tịnh Kỳ, còn nhìn đi, kia chính là dân chúng của con, bọn hắn đang chào đón con trở về cố thổ. Sau này lớn lên con phải bảo đảm cho bọn hắn được ấm no hạnh phúc, biết chưa?
Không biết là Tịnh Kỳ có hiểu hay không hiểu, đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào cha mình, cuối cùng vậy mà gật đầu một cái lại kêu hai tiếng “phù, phù” làm Lý Anh Tú cười lớn. Ỷ Lan cũng mỉm cười, dù là con gái nhưng tiểu Tịnh Kỳ thực sự thông tuệ, rất được người yêu thích, ba tháng trên biển cũng rất ít khi khóc nháo, vô cùng ngoan ngoãn giống như cái tên của nàng vậy
Cuối cùng thuyền cũng cập bến, quần thần lập tức đi ra chào đón, lần này là đầy đủ toàn bộ nội các của Đại Việt. Lữ Gia dẫn đầu hô lớn.
- Các khanh miễn lễ, lâu nay Trẫm rời đi các khanh vất vả.
- Đây là chuyện mà chúng thần phải làm.
Quần thần lập tức khách khí. Dân chúng lại lần nữa hô vang tên Lý Anh Tú. Lúc này Kim Đức Mạn mới thực sự cảm nhận được sự cuồng tín của dl215 dân chúng Đại Việt đối với Lý Anh Tú. Nếu nói sự sùng bái của dân chúng Hàn quốc là một thì tại Đại Việt sự sùng bái của dân chúng đối với phu quân của nàng là gấp mười lần, thậm chí kém một chút là tôn lên làm thánh thần. Lý Anh Tú nói.
- Giới thiệu một chút, đây là Đông phương hoàng hậu, còn đây là Thủ tướng của Đại Việt ta Lữ Gia, đây là...
Lý Anh Tú lần lượt giới thiệu một vòng các nhân vật cộm cán của triều đình Đại Việt, từng người từng người rối rít hành lễ, Kim Đức Mạn cũng rất kiên nhẫn đáp lễ. Lữ Gia nói.
- Bệ hạ đi đường xa đã mệt mỏi, xin mời trở về hoàng cung nghỉ ngơi.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Cũng tốt, khanh lên cùng xe với Trẫm, Trẫm có việc muốn hỏi khanh.
Cuối cùng Lý Anh Tú giao Tịnh Kỳ lại cho Ỷ Lan, hắn, Kim Đức Mạn và Lữ Gia đi cùng một cỗ xe ngựa chạy về Thăng Long. Kim Đức Mạn hiếu kỳ vô cùng, xe ngựa này vậy mà không hề xóc nảy. Xe ngựa nàng không hề lạ chút nào, ở Hàn quốc cũng có, thế nhưng đi đường dài quả thực không kém hành xác là bao. Lý Anh Tú nhìn biểu hiện của nàng như nhà quê lên tỉnh cười nói.
- Không cần ngạc nhiên, xe ngựa có hệ thống lò xo giảm xóc rất nhiều. Huống chi nàng có thể nhìn, đường xá Đại Việt đều làm bằng gạch, vô cùng bằng phẳng, không hề có ổ gà, ổ vịt.
Kim Đức Mạn vén rèm xe nhìn ra ngoài, quả nhiên thẳng tắp một con đường đều làm bằng gạch màu đỏ cam, vô cùng rộng rãi, lại sạch sẽ, có Cảnh vệ đi trước, các phương tiện đi lại của dân chúng tự giác nép vào bên trong lề đường để đoàn xa giá chạy qua. Chỉ là dân chúng vừa nhìn thấy nàng ló mặt lập tức phấn khích hô lớn “hoàng hậu thật xinh đẹp”. Kim Đức Mạn khẽ xấu hổ quay vào trong, bởi ảnh hưởng từ tinh thần thời Lý – Trần và phương Tây nên tư tưởng dân chúng lại thoáng hơn rất nhiều so với những nước phương Đông. Nhìn Lý Anh Tú đang cười cười nhìn mình Kim Đức Mạn vội đánh lạc chủ đề nói.
- Bệ hạ, phải chăng sau này con đường của Hàn quốc cũng sẽ được như thế này?
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế