Đế Chế Đại Việt

Chương 410: Ước nguyện của Phạm Tu



Bởi địa vị của Phạm Tu cao như vậy nên dù là hoàng hậu đi chăng nữa thì hai nàng cũng phải đối với Phạm Tu vô cùng lễ độ. Phạm Tu nhìn thấy Kim Đức Mạn xinh đẹp như vậy liền cười nói.

- Đây chính là Đông phương hoàng hậu? Thật xinh đẹp, vô cùng xứng đôi với bệ hạ. Còn tiểu công chúa đâu rồi?

So với vợ của Lý Anh Tú Phạm Tu quan tâm đến hậu duệ của hoàng tộc hơn cả. Cùng một ý tưởng với Ỷ Lan, hoàng tộc càng thịnh vượng thì quốc gia mới càng có thể kéo dài. Lý Anh Tú khẽ nháy mắt Kim Đức Mạn liền bế tiểu Tịnh Kỳ đến cho Phạm Tu xem. Tiểu ni tử này nhìn thấy Phạm Tu vậy mà không hề sợ hãi, mở to đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn ông lão trước mắt, hai cánh tay béo mập còn vo thành hình nắm đấm giơ ra trước vô cùng đáng yêu.

Phạm Tu nhìn thấy tiểu công chúa trắng mập như vậy trong lòng cũng vô cùng yêu thích hỏi.

- Bệ hạ, thần có thể bế tiểu công chúa một chút không?

Lý Anh Tú gật đầu nói.

- Được chứ, Đức Mạn, để vương gia bế Jieun một chút đi.

Kim Đức Mạn nhìn Phạm Tu gầy gò có chút lo lắng nhẹ nhàng trao Tịnh Kỳ cho Phạm Tu. Đừng nhìn Phạm Tu hiện giờ gầy như vậy nhưng nội tại vẫn vô cùng có sức lực, bế tiểu Tịnh Kỳ tuyệt đối không vấn đề gì. Tiểu Tịnh Kỳ cũng không hề sợ người lạ, nhìn Phạm Tú cười với mình tiểu gia hỏa cũng mở ra lòng bàn tay như muốn chụp lên mặt Phạm Tu, thế nhưng cuối cùng bàn tay béo mập lại đổi hướng nắm chặt hàm râu lơ thơ dưới cằm của Phạm Tu giật một cái.

- Ui cha!

Dù Phạm Tu mình đồng da sắt đi chăng nữa bị nắm râu giật một cái như vậy cũng lập tức hét thảm cong cả người lại. Tiểu Tịnh Kỳ lại hồn nhiên như không có chuyện gì cười lên khanh khách. Lý Anh Tú vội vàng đến đỡ lấy Phạm Tu.

- Tịnh Kỳ, nhanh buông tay, cái này không phải đồ chơi.

Dường như nghe hiểu lời của cha nói, tiểu Tịnh Kỳ rất ngoan ngoãn buông tay, thế nhưng lúc này râu của Phạm Tu đã bị giật một nắm lớn, chỉ còn vài cọng. Lý Anh Tú lo lắng nói.

- Khanh có sao không? Tịnh Kỳ tinh nghịch, khanh đừng trách, vẫn là nên để mẹ nàng bế nàng là tốt hơn.

Phạm Tu gật đầu, bế Tịnh Kỳ cũng chỉ là thỏa ước mong mà thôi, không ngờ lại gặp sự cố như vậy. Hắn trả Tịnh Kỳ lại cho Kim Đức Mạn nói.

- Tiểu công chúa năng động như vậy là tốt, chung quy trẻ nhỏ cần phải hiếu động một chút.

Tất cả mọi người đi vào bên trong nhà. Lữ Gia ngồi bên cạnh Lý Anh Tú ở chủ vị, An Tư và Kim Đức Mạn ngồi ở phía dưới chăm sóc cho Tịnh Kỳ. Phạm Tu gọi hạ nhân bắt ra một ổ hồ ly màu trắng như tuyết nói.

- Bẩm bệ hạ, cặp hồ ly này là thần bắt được từ đầu năm, hiện tại hồ ly cái đã mang thai, thần xin tặng tiểu công chúa làm lễ gặp mặt. Trẻ con thích nhất những tiểu động vật như vậy.

Phạm Tu sau khi nghe tin Lý Anh Tú có tiểu công chúa việc làm đầu tiên chính là đi săn cặp tuyết hồ ly này. Chỉ là những con thú này quá giảo hoạt, trống liên tục, mãi đến tháng ba Phạm Tu mới có thể bắt được một cặp. Hai con hồ ly bị nhốt bên trong lồng sắt dường như đã quen thuộc, hồ ly cái nằm yên một chỗ, cái bụng phình to dường như đã sắp sinh nở, hồ ly đức ngồi bên cạnh khẽ liếm láp lên đầu vợ của nó. An Tư không khỏi khen một tiếng.

- Thật đẹp, tuyết hồ ly thật hiếm thấy đây, vậy mà cũng bị vương gia bắt được. Quả là gừng càng già càng cay đây.

Phạm Tu cũng cười lớn nói.

- Thần không phải khoác lác nhưng hiện tại nếu bệ hạ cần thần vẫn còn có thể cầm đao ra đánh trận giết giặc đây.

Thế nhưng nói đến đây Phạm Tu lại ho kéo dài đến một tràng. Lý Anh Tú khẽ đưa tay vuốt sau lưng hắn nói.

- Hiện tại Đại Việt dũng tướng như mây, xài không hết, khanh cũng đừng có tranh công với lớp hậu bối làm gì.

Ho một tràn dài làm gương mặt Phạm Tu đỏ lên, hơi thở cũng có chút hổn hển nói.

- Ây, chung quy lại thần vẫn là già, rồi cũng sẽ có lúc không thể tiếp tục phụng sự cho bệ hạ.

- Khanh đừng nói vậy, chờ khanh khỏe trở lại Trẫm lập tức để khanh huấn luyện đám tiểu tử trong Diễn Võ trường kia, Đại Việt vẫn còn cần khanh làm trụ cột.

Lý Anh Tú an ủi. Lúc này An Tư và Kim Đức Mạn đã bế theo Tịnh Kỳ đi ra ngoài chơi với cặp hồ ly. Phạm Tu mới nói.

- Bệ hạ đừng an ủi thần. Thực sự sức khỏe như thế nào thần vẫn rõ mồn một. Là người hai kiếp đối với sinh tử thần cũng đã vô cùng rõ ràng. Nhờ có đức Lạc Long Quân, nhờ có bệ hạ thần được lần nữa tái sinh phụng sự Đại Việt, có thể sống cuộc sống một người bình thường từ từ chết già. Được nhìn thấy bệ hạ anh minh dẫn dắt Đại Việt ngày càng hùng mạnh thần đã mãn nguyện vô cùng.

Lý Anh Tú muốn nói ra vài lời an ủi nhưng lời lại cứ nghẹn trong cổ họng, đối với những người đi qua sinh tử như Phạm Tu lời an ủi hắn dường như trở nên vô nghĩa. Không khí trở nên đè nén lại, Phạm Tu nói tiếp.

- Bệ hạ, thần đi theo bệ hạ từ thuở lập quốc, nhìn bệ hạ từ một chàng trai trẻ từ từ trưởng thành đến một bậc đế vương như bây giờ, cũng có thể gọi là hiểu được phần nào đế tâm. Bệ hạ nhân từ, anh minh, nhưng đôi khi lại quá cảm tính, nhiều lúc bởi vì quá thương dân chúng trước mắt, nhưng sẽ hại dân chúng sau này. Về sau thần không thể ở bên cạnh bệ hạ chỉ xin bệ hạ giải quyết vấn đề cần phải có cái nhìn đại cục lâu dài. Đừng nhìn thấy cái lợi trước mắt mà tổn hại đến quốc gia về sau.

Lý Anh Tú gật đầu, Phạm Tu lại nói tiếp.

- Vấn đề Tây Gốt có lẽ Thủ tướng cũng đã có nói qua cho bệ hạ, thần và Bảo Công đều rõ ràng tính cách của bệ hạ, ngài sẽ muốn dùng Thiên Lang (Thiên vương khả hãn) để chống lại Tây Gốt, bớt đổ máu cho Đại Việt, nhưng mà... hắn là lang, sói là một loài không thể nào thần phục, Đại Việt có thể giúp hắn hiện tại nhưng sau này nhất định hắn sẽ cắn lại Đại Việt. Do đó Thủ tướng trước đó là chuẩn bị tất cả, mong bệ hạ đừng trách tội.

Lý Anh Tú vẫn còn chưa biết chiến lược của Lữ Gia là gì, chỉ là hắn biết Phạm Tu và Lữ Gia đều muốn tốt cho hắn, Phạm Tu chính là lo sợ hắn sẽ trị tội Lữ Gia vì tội tự tiện vạch ra chiến lược. Lý Anh Tú nói.

- Trẫm rõ ràng ý của khanh. Trẫm trước khi đi đã xây dựng nội các, nội các và Thủ tướng có quyền hạn thay thế Trẫm đương nhiên chuyện này không thể trách tội. Huống chi khanh nói rất có lý. Không thể vì tránh đổ máu bây giờ mà để họa lại đến ngàn năm được.

Phạm Tu nghe Lý Anh Tú nói vậy cũng yên tâm. Bệ hạ tuy nhiều khi bị ảnh hưởng cảm tính, không đáng tin cậy nhưng vẫn là một vị vua rất anh minh. Phạm Tu cười nói.

- Bệ hạ đã nói vậy thần yên tâm. Nhân tiện thần cũng muốn xin phép bệ hạ có thể cho phép thần đến Trấn Ninh một chuyến.

Lý Anh Tú nghe vậy không khỏi giật mình.

- Khanh muốn đến Trấn Ninh làm gì?

Trấn Ninh xa như vậy, với sức khỏe của Phạm Tu bây giờ Lý Anh Tú quả thực có chút lo lắng. Phạm Tu như hiểu được ý nghĩ của Lý Anh Tú liền nói.

- Bệ hạ không cần lo lắng, các vị bác sĩ đều nói sức khỏe thần không có vấn đề. Trấn Ninh là vùng đất mà thần đem về cho Đại Việt, thần muốn trước khi mất đi thăm nó lại một lần nữa.

Cuối cùng Lý Anh Tú cũng không thể cự tuyệt được thỉnh cầu của Phạm Tu, hắn cảm giác như đây chính là di nguyện của Phạm Tu vậy. Mang theo tâm sự nặng nền Lý Anh Tú trở về đến hoàng cung.

Trở về Đại Việt Lý Anh Tú cũng dần trở nên bận rộn hơn, nên để An Tư dẫn Kim Đức Mạn đi thăm thú Đại Việt, đồng thời cũng là bồi dưỡng tình cảm. Dù sao còn hai tháng nữa hôn lễ cũng sẽ diễn ra. Lần này không chỉ riêng cưới thêm hai hoàng hậu mà là lễ cưới cùng một lúc của cả ba nàng. Bộ tài chính, Bộ 2UoMh ngoại giao, Công bộ ngày đêm làm việc tích cực chuẩn bị cho ngày lễ thành hôn sắp đến. Dự kiến sẽ được tổ chức tại chính Cửu Trùng đài.

Sáng ngày hôm sau Lý Anh Tú đi nhanh đến Đại Sứ quán, hắn vẫn không quên phần thưởng nhiệm vụ mà hệ thống ban cho, là một lượt triệu hoán danh nhân thế giới vĩnh viễn. Lý Anh Tú đi vào bên trong bệ đá cổ của Đại Sứ quán, trong lòng kêu gọi hệ thống.

“Đinh, lượt triệu hoán danh nhân thế giới vĩnh viễn. Có thể triệu hoán bất kỳ danh nhân thế giới nào trong cùng thời kỳ trở về trước, thời gian tồn tại như triệu hoán danh nhân trong nước, không tốn bất cứ chi phí thuê nào. Ký chủ xác định triệu hoán?”

- Triệu hoán!

“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công danh nhân thế giới Jacques Charles”.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.