Đế Chế Đại Việt

Chương 452: Lấy lòng dân



Sở dĩ Đại Việt phải lấy thành Địch Lực là vì liên quan chặt chẽ đến vấn đề hậu cần. Tuy nói thành Đa Quỷ nằm ngược hướng đi so với hướng đi Đông Thành. Đại Việt muốn lấy cả mười tám tòa thành ở Đông Thành phải đánh về phía Tây, khi đó con đường hậu cần bắt buộc phải đi qua thành Địch Lực. Hệ thống từ Phủ Triệu Phong đến Đông Thành phải thành lập nên một chuỗi cứ điểm để đoàn lương có thể đi qua an toàn.

Ngô Tuấn ưa thích sử dụng kỳ binh, và đối với thành Địch Lực thực sự có hiệu quả. Quân Tây Gốt bị bất ngờ, trong một ngàn quân thì chỉ bị giết mất hai trăm, số còn lại đều đầu hàng. Thành Địch Lực với chỉ hơn vạn dân chúng hoàn toàn bị quân Đại Việt làm chủ. Điều đầu tiên Ngô Tuấn làm chính là lần nữa đem những người còn lại của tộc Ái Tân Giác La đem ra ngoài chặt. Bởi tại nơi này chính là tòa thành của tộc Ái Tân Giác La, tại nơi này vẫn tồn tại theo kiểu tự trị, tộc Ái Tân Giác La quyền thế ngập trời, hà hiếp các tộc người khác, giết sạch tộc này cũng xem như là một cách để trấn an dân chúng. Ngô Tuấn gọi Nguyễn Chế Nghĩa vào trong nói.

- Hiện tại thành Địch Lực đã hạ. Ta sẽ đem quân đội đi bình định các bộ tộc xung quanh. Vũ Cảnh và cảnh sát sẽ do ngươi làm chủ. Nhiệm vụ của các ngươi chính là giữ trật tự, trấn an dân chúng nơi này, đồng thời chờ đón bộ đội hậu cần chạy đến. Đã rõ ràng chưa?

- Tuân lệnh.

Nguyễn Chế Nghĩa lập tức chào một cái quân lệnh. Ngô Tuấn hài lòng gật đầu, cùng chung một Bộ quốc an Ngô Tuấn rõ ràng năng lực của Nguyễn Chế Nghĩa, không hề thua kém Phạm Ngũ Lão phòng thủ ở An Bang. Lần này bệ hạ đặc biệt cử Nguyễn Chế Nghĩa đi cũng là để tích lũy quân công thăng cấp cho hắn.

Ngay sáng ngày hôm sau quân đội Đại Việt lập tức tỏa ra các bộ lạc xung quanh. Tại Đông thành này không có vùng nông thôn, chỉ có thành trì và các bộ lạc du mục, bọn hắn liên tục di chuyển, Ngô Tuấn muốn chính là bọn hắn phải phục tùng Đại Việt, hoặc ít ra là không để cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích tập hợp lực lượng.

Bên trong thành chỉ còn lại cảnh sát và Vũ cảnh. Nguyễn Chế Nghĩa lựa chọn một người của Mân tộc, tộc người này là tộc người chiếm đa số trong dân chúng ở thành Địch Lực này. Kẻ này tên là Chá Bân, chừng năm sáu tuổi. Tại thành Địch Lực này năm sáu tuổi đã xem như rất lớn, người lớn hơn đều chết sạch. Bộ tộc Ái Tân Giác La bóc lột chính là theo hình thức bóc lột siêu kinh tế, bên trong thành ngoại trừ người của tộc Ái Tấn Giác La và gia đình các binh lính thì những người khác đều là nô lệ, ăn uống kham khổ, lao động cực nhọc, chết sớm cũng là điều dễ hiểu.

- Tiểu nhân bái kiến đại tướng quân.

Chá Bân quỳ mọp xuống đất khùm núp bái Nguyễn Chế Nghĩa. Hắn rõ ràng thời thế muốn biến thiên, Đại Việt đã ghé thăm thành Địch Lực hai lần, lần trước chỉ là tàn phá, lần này lại cử quân đóng lại, ý nghĩa Đại Việt là muốn chiếm trọn cái Đông Thành này. Nguyễn Chế Nghĩa đối với lời nịnh hót của Chá Bân không có hứng thú, hắn chỉ lạnh nhạt nói.

- Ngươi có thể gọi ta là Nguyễn Thiếu tá. Hiện tại thành Địch Lực do ta tiếp quản, ta cần một người thay ta quản lý hành chính và dân chúng, ngươi có nguyện ý?

Chá Bân thân thể gầy như cây que lập tức vui mừng run rẩy nói.

- Nguyện ý, tiểu nhân thề trung thành với Thiếu tá.

Nguyễn Chế Nghĩa gật đầu quay sang viên Trung úy vũ cảnh bên cạnh nói.

- Trước tiên lấy cho hắn một khẩu phần lương thực, để cho hắn ăn no lại làm việc.

Khẩu phần binh lính của Đại Việt xem như rất đầy đủ, nhưng quân tình gấp gáp Nguyễn Chế Nghĩa vứt cho Chá Bân một bát mì ăn liền lại thêm một miếng thịt khô. Chỉ như thế nhưng cũng làm cho Chá Bân cảm động đến rớt nước mắt, hắn thề từ lúc sinh ra đến giờ hắn còn chưa bao giờ ăn được thứ gì ngon đến như vậy, dù là thời gian hầu hạ người Ái Tân Giác La bên trong thủ phủ cũng không có được ăn ngon như vậy. (Kiểu sống dưới thời bao cấp mới biết mì gói nó “ngon” và “sang” như thế nào).

- Thiếu tá nhân nghĩa, tiểu nhân biết rõ một hầm ngầm bí mật của người Ái Tân Giác La, xin nguyệt dẫn đường cho Thiếu tá.

Một tô mì gói đã hoàn toàn mua được lòng trung thành của Chá Bân, ở đây lòng trung thành cũng thật rẻ, bọn hắn tỏ trung thành dễ dàng như vậy Nguyễn Chế Nghĩa càng nhíu mày, bởi vì bọn hắn càng dễ dàng thuần phục Đại Việt bao nhiêu thì tỷ lệ phản bội cũng sẽ là bấy nhiêu, do vậy mà việc lấy được lòng dân chúng ở đây phải là một quá trình dài và tiêu hao. Nguyễn Chế Nghĩa nói.

- Được, dẫn ta đi xem xem.

Chá Bân lập tức dẫn Nguyễn Chế Nghĩa ra sau vườn, mặc dù nơi này từ bị đốt qua một lần nhưng tộc Ái Tân Giác La đã lần nữa xây dựng lại còn khang trang hơn trước. Giờ thì Nguyễn Chế Nghĩa mới hiểu sở dĩ tộc Ái Tân Giác La không muốn rời bỏ tòa thành này chính là bởi có hầm ngầm bí mật này. Lối vào nằm bên trong một hòn non bộ, có một cầu thang đi xuống chừng năm mét dưới đất. Nguyễn Chế Nghĩa nhanh chóng mò được một ngọn đuốc châm lửa, không gian bên trong lập tức sáng rực lên.

Hầm ngầm không quá lớn, chỉ có chừng ba mươi mét vuông, nhưng lại chứa rất nhiều rương gỗ không cần đoán cũng biết là vàng bạc châu báu, dựng trên tường dựng đầy vũ khí, vẫn còn được niêm phong, số lượng khá lớn, ít nhất có thể trang bị cho vài ngàn người. Phải biết trên thảo nguyên này quý giá nhất chính là hàng thiết khí, bởi sắt hoàn toàn bị Đông Thành khống chế cả. Bên cạnh đó là rất nhiều lương thực, Nguyễn Chế Nghĩa ước chừng có đến mười mấy tấn, và khá nhiều thảm lông. Có vẻ như tộc Ái Tân Giác La dự trữ cho mùa Đông rất tốt.

- Truyền lệnh đem lương thực và thảm lông chia cho tất cả dân chúng trong thành.

Nghe Nguyễn Chế Nghĩa nói Chế Bân không khỏi v5Lvl kinh ngạc, số thảm lông và lương thực này là một số tài sản cực lớn, vị tướng quân này không lấy làm của riêng đã là tốt lắm, không ngờ lại đem phân phát cho dân chúng? Vị tướng quân này bị ngu sao?

Rất nhanh số tài sản bên trong hầm ngầm được kiểm kê, thu được tổng cộng gần sáu trăm ngàn đồng vàng Dinar, hơn một triệu đồng bạc Dinar, châu báu các loại năm rương, mười sáu tấn lương thực, ba trăm tấm thảm lông, số vũ khí áo giáp liền không kể đến. Nguyễn Chế Nghĩa hạ lệnh niêm phong những thứ đồ này lại ngoại trừ thảm lông và lương thực chờ đợi hậu cần quân đến sẽ tiến hành xử lý.

Buổi chiều hôm đó dân chúng bên trong thành Địch Lực được tập trung lại, tuy Đại Việt chiếm lĩnh thành trì đã có một ngày, tuy rằng quân đội Đại Việt không tiến hành cướp, giết thế nhưng bọn hắn vẫn rất sợ hãi. Số nam đinh bên trong thành Địch Lực không phải quá nhiều, hầu hết đều đã tử trận, còn lại chỉ là nữ nhân và trẻ nhỏ, người già trong điều kiện sống kham khổ cũng trụ không được bao lâu. Dù sao đây là thảo nguyên, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm tương đối lớn, khí hậu tương đối khắc nghiệt. Bên trong thành Địch Lực ngoại trừ một số ít nhà có thể dùng từ “nhà” hoàn chỉnh để hình dung thì đa số mọi người đều sống trong các láng, trại, hay những căn nhà gỗ nhỏ lụp xụp tạm bợ, ăn không đủ ăn, mặc không đủ mặc. Hầu như tất cả mọi tài sản của dân chúng trong thành đều phải cung phụng cho tộc Ái Tân Giác La.

Chờ đợi tất cả dân chúng đã tập trung đông đủ, Nguyễn Chế Nghĩa mới nói lớn.

- Hỡi tất cả bách tính thành Địch Lực, các ngươi vốn là những dân tộc du mục tự do, thế nhưng lại bị người Tây Gốt đàn áp, lại bị tộc Ái Tân Giác La đày đọa, bóc lột thậm tệ, phải sống trong hoàn cảnh không phải là dành cho con người. Thế nhưng tất cả trong ngày hôm nay sẽ kết thúc, đại quân Đại Việt đang mang ánh sáng huy hoàng của Thừa Mệnh bệ hạ đến mảnh đất này, từ nay các ngươi sẽ thu được tân sinh, thu được thân phận con dân Đại Việt, sẽ có cuộc sống tựa như thiên đường.

Dân chúng thành Địch Lực phía dưới đối với diễn thuyết thực sự không quá hứng thú, bởi cuộc sống của bọn hắn đã quá cực khổ, thậm chí đến mức bọn hắn đã quên mất đi sự phản kháng, thay đổi chính trị đối với bọn hắn chẳng qua là thay một thành chủ mới mà thôi. Nguyễn Chế Nghĩa khẽ đánh mắt ra hiệu, lập tức từ trong thủ phủ thành các Vũ cảnh đẩy ra hàng trăm xe lương và thàm lông, quần áo thu được ở bên trong thủ phủ. Nhìn thấy thứ này dân chúng phía dưới lập tức khẽ kích động lên, đã bao lâu rồi bọn hắn chưa được ăn một bữa no? Đã bao lâu rồi bọn hắn còn chưa được mặc những quần áo đẹp đẽ, ấm áp? Có lẽ là từ lúc sinh ra cho đến giờ đi.

Nguyễn Chế Nghĩa nhìn thấy phản ứng của bọn hắn khẽ mỉm cười nói lớn.

- Đây là tất cả tài sản của các ngươi bị tộc Ái Tân Giác La cướp đoạt đến. Hiện tại ta xin thay mặt Thừa Mệnh bệ hạ trao trả lại cho các ngươi. Bây giờ các ngươi xếp thành từng hàng đến lĩnh nhận lương thực và quần áo. Người già, phụ nữ và trẻ em đứng trước, nam nhân sau cùng.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.