Đế Chế Đại Việt

Chương 504: Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê



Tuy quân Đại Việt chiến đấu dũng cảm nhưng Pio cũng không hề nao núng, bởi vì theo thời gian số kỵ sĩ leo lên được trên đầu thành ngày càng nhiều. Kỵ sĩ Trừng giới tuy địa vị thấp nhất nhưng mức độ cuồng tín lại là cao nhất, bọn hắn chỉ sùng bái Thần, mệnh lệnh từ Giáo hoàng chính là sứ mệnh mà bọn hắn phải thực hiện. Trừng giới kỵ sĩ hung hãn không sợ chết đã khét tiếng cả vùng Tây hải. Dần dần quân Đại Việt bị đánh lui về phía sau.

- Quân cứu viện, quân cứu viện đến rồi.

Pio chưa kịp vui mừng thì bỗng nhiên nghe được tiếng hoan hô vang dội của quân Đại Việt. Tuy đêm tối, nhưng có pháo sáng trên đầu Pio nhìn thấy rõ ràng có một đội kỵ binh đang lao như bay về phía tường thành. Pio như không tin vào mắt mình. Chẳng lẽ quân Đại Việt lại còn có thể dư thừa lực lượng để chi viện, hay là Kluck ở mặt giữa đã bị đánh bại rút quân?

Thế nhưng quân Đại Việt không hề để Pio suy nghĩ quá lâu, những cái bóng kỵ binh đã chạy đến chân thành liền nhảy xuống khỏi ngựa chạy vượt ba bậc thang vọt lên cả tường thành. Những kỵ binh này không hề dùng súng mà dứt khoát rút đao ra xông thẳng lên đầu thành.

- Giết!

Có sự tham giam gia của một ngàn kỵ binh mới đến chiến cục lập tức thay đổi, Đại Việt vốn chiếm địa lợi, nay trên đầu thành lại chiếm thêm quân số thế phòng thủ càng thêm vững chắc. Thế nhưng giao chiến Pio càng kinh hãi hơn chính là so về độ hung hăng không sợ chết thì những kỵ binh này dường như còn vượt hơn cả Trừng giới kỵ sĩ.

Chỉ thấy đội kỵ binh Đại Việt một khi đã xông lên chiến đấu liền lập tức bỏ quên cả phòng ngự, bọn hắn hoàn toàn tin tưởng vào đồng đội ở bên cạnh mình, ba người kết thành một tổ như những cái bánh răng xé nát hoàn toàn Trừng giới kỵ sĩ. Tất cả binh sĩ Đại Việt trên tường thành cuồng nhiệt nhìn về dấu hiệu hai đôi cánh màu trắng trên mũ sắt của bọn hắn. Đây chính là đại biểu vinh dự, tôn nghiêm và lý tưởng của đội kỵ binh này. Thánh Dực kỵ binh, đôi cánh Thánh nhân, thề chết không lùi.

Trừng giới kỵ sĩ cuồng tín với Thần Sáng Tạo thì đối với Thánh Dực kỵ binh chính là sự trung thành. Sự trung thành này không phải là sự cuồng tín về một cái mông lung huyền bí mà là sự trung thành với một lý tưởng rõ ràng, xác định. Đây chính là đội quân mạnh nhất trong bất kỳ đội quân nào từng xuất hiện của loài người.

- Xung phong! Giết hết bọn chúng!

Dưới sự dẫn dắt của quân Thánh Dực, quân Đại Việt tiến hành phản công hết lớp này đến lớp khác khác ào ạt xông lên đẩy lui quân Thần giáo xuống khỏi thành tường.

Rít. Ầm.

Tiếng pháo rít từ thiên không vang lên, mặt đất lần nữa nổ tung tóe, đối với tiếng pháo nổ này Pio vô cùng quen thuộc, dù nhìn thấy không rõ ràng nhưng hắn chắc rằng đây chính là loại đạn pháo mở màn cho cuộc hủy diệt gần một vạn quân Tây Gốt trong chớp mắt của quân Đại Việt.

Cách chiến trường vài dặm, đại bản doanh của Đại Việt sau khi nhận được tin báo tọa độ từ chiến trường gửi đến lập tức khai hỏa. Từ trận pháo 120 ly thả trúng đầu của quân Thần giáo. Tuy sát thương đương nhiên không thể bằng trận đầu tiên nhưng lại khiến đấu chí của Pio hoàn toàn tan vỡ.

- Rút quân, rút quân thôi.

Pio lập tức hạ lệnh, hắn sợ hãi rằng nếu chậm hơn chút nữa chính bản thân hắn cũng xDjJe không còn mạng để trở về mất. Quân Thần giáo rút đi nhanh vô cùng, vô cùng thê thảm, còn đâu là những kỵ sĩ kiêu ngạo nữa, một vạn quân bỏ lại hơn ba ngàn cái xác ôm đầu chạy trở về hang ổ.

Kluck cũng ôm đầu máu trở về. Lần này hắn triệt để bại. Quân Tây Gốt không những không thu được kết quả có lợi, mà còn thiệt hại nặng nề. Trong vòng một đêm quân Tây Gốt mất đến mười ba ngàn binh sĩ, quân Thần giáo cũng chết mất năm ngàn Trừng giới kỵ sĩ. Vết thương này cũng không hề dễ dàng liếm láp. Thậm chí chiến ý của binh sĩ cũng hoàn toàn bị hỏa thần Gatling gun và pháo P120-D phá vỡ hoàn toàn. Kết hoạch đánh đuổi quân Đại Việt trước mùa Đông hoàn toàn bị phá sản.

==================Ta là đường phân cách==============

Bắc hải, biên giới hải vực của Gemanic và Franzt đế quốc. Hai chiếc chiến hạm cấp một, trên cột buồm lớn treo một lá cờ vàng biểu thị thân phận của bọn hắn, là lính đánh thuê Giáp vàng, hay hiện tại đã được hoán cải trở thành quân đội hoàng gia Franzt.

Hai chiếc chiến hạm cũng không còn nguyên vẹn mà được vá lên vá xuống lỗ chỗ, miễn cưỡng để nước không thể tràn vào các khoang. Số lượng pháo mạn cũng được rút đi để đảm bảo được tốc độ chỉ còn bốn mươi khẩu.

- Đoàn trưởng, nếu giữ vững tốc độ này ước chừng nửa tháng nữa chúng ta sẽ đến được cảng An Bang của Đại Việt.

Thuyền trưởng cũng là một tên tiểu đoàn trưởng của lính đánh thuê, lúc này lại cung kính nói chuyện với một cô gái. Thiếu nữ trên người mặc một bộ nhung phục, khoác áo choàng lông, mái tóc màu trà kỳ lạ, da dẻ trắng như tuyết bạch, thân hình yểu điệu, chỉ là nàng trên mặt đeo một chiếc khăn trắng không rõ dung mạo, chỉ là đôi mắt xanh vô cùng tinh linh đủ cho biết nàng là một trang tuyệt sắc.

Nếu là người trong nội bộ hoàng tộc Franzt thì sẽ nhận ra đây chính là Trưởng công chúa của bọn họ - Elizabeth Swann. Đồng thời nàng cũng còn có một thân phận nữa chính là Đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Giáp vàng. Elizabeth từ nhỏ sinh hoạt bên trong hoàng tộc nhưng đến năm mười tuổi đã được lựa chọn để kế thừa chức vị đoàn trưởng, do đó suốt mười hai năm nay nàng một mực du ngoạn ở bên ngoài. Lúc này nội chiến nổ ra Elizabeth mới dẫn theo mười vạn quân lính đánh thuê trở về để thực hiện nghĩa vụ của chính đoàn lính đánh thuê, đó là bảo vệ hoàng gia.

Chiến sự giữ quân Quốc hội và quân bảo hoàng đã diễn ra vô cùng quyết liệt, quân Quốc hội hoàng toàn chiếm ưu thế so với quân bảo hoàng nhờ sự hậu thuẫn từ giới tư sản và một đám quý tộc hậu bối mới nổi. Thế nhưng nhờ có những con rồng xuất hiện quân bảo hoàn thở được một hơi. Tuy nhiên tình hình cũng không hề khá hơn là mấy. Quân đội bị đánh cho tàn phế, lính đánh thuê Giáp vàng từ mười vạn hiện tại cũng chỉ còn bất quá hai mươi ngàn. Hàng ngàn chiếc chiến hạm hiện tại cũng chỉ còn không đến bốn mươi chiếc thủ vững trước vịnh Rồng.

Thế nhưng tình hình của quân bảo hoàn ngày càng bi đát, các thành thị lớn hầu như đều bị quân Quốc hội chiếm, mất đi nền sản xuất vũ khí hậu cần của quân Bảo hoàng ngày càng khó khăn. Lúc này bọn hắn buộc phải tìm kiếm mua nguồn vũ khí từ bên ngoài, ma hiện tại tại vùng Bắc hải này chỉ có hai nhà sản xuất vũ khí không sai biệt lắm chính là Bravia và Đại Việt. Thế nhưng so với Bravia Đại Việt càng phù hợp với lợi ích của Franzt (lúc này Đại Việt chưa phải là một thế lực trên biển) và vũ khí cũng tiên tiến hơn một chút.

- Tốt lắm, tiếp tục giữ vững tốc độ. Chúng ta cần phải nhanh chóng đến Đại Việt, bằng mọi giá phải đổi được vũ khí trở về.

Elizabeth nói, nàng lo lắng nhìn về màn sương mù phía trước, Bắc hải hiện tại đã là tháng chín, càng về mùa Đông, sương mù ngày càng trở nên dày đặc, do đó việc đi lại cũng tương đối khó khăn, nếu không có tàu lớn thực sự rất khó để đi lại ở Bắc hải vào mùa Đông.

- Báo động, có thứ gì đó phía trước.

Hoa tiêu trên cột buồm quát lớn. Thuyền trưởng và Elizabeth vội nhìn về phía mà hoa tiêu chỉ định. Trong màn sương mờ ảo, dần dần hiện ra một bóng đen to lớn, dường như là cánh thuyền buồm. đang chậm rãi tiến về phía bọn họ. Elizabeth quát lớn.

- Truyền lệnh, chuẩn bị chiến đấu!

- Chuẩn bị chiến đấu!

Mệnh lệnh truyền xuống, các lính đánh thuê nhanh chóng đẩy pháo ra phía ngoài mạn nạp đạn. Tất cả nín thở chờ đợi giây phút thứ đồ vật phía trước xuất hiện. Dần dần không chỉ một bóng đen, mà xuất hiện bóng đen thứ hai, thứ ba xuất hiện càng ngày càng gần, cuối cùng thứ đó cũng xé mở màn sương mà xuất hiện.

- Trời ạ, đây lại là chiến hạm?

Lính đánh thuê kinh hãi nhìn ba chiến chiến hạm sừng sững như hòn núi nhỏ phía trước. Chiến hạm cấp một đã rất lớn, nhưng nhìn ba chiếc chiến hạm trước mặt lại như trò đùa trẻ con. Ba chiếc chiến hạm sơn màu trắng xen kẻ đen, dài đến gần sáu mươi mét, sườn ngang gần mười sáu mét, bốn tầng pháo đen ngòm đang hướng về phía bọn hắn. Lá cờ xanh biểu thị là quân Quốc hội chứng minh thân phận của hắn, Elizabeth rõ ràng nàng bị chặn đường.

Đứng trên chiến hạm Madison phấn khích nói.

- Đoàn trưởng đoàn lính Giáp Vàng, ta đợi ngươi ở đây đã lâu. Khôn hồn thì hãy đầu hàng, nếu không chỉ có con đường chết.

Như trợ uy cho Madison các ổ pháo được đẩy mạnh một cái va vào mạn thuyền phát ra tiếng kêu trầm đục nhưng họng pháo lại vô cùng có lực uy hiếp. Elizabeth hừ lạnh.

- Khai pháo!

Ầm, ầm, ầm.

Pháo mạn của hai chiến thuyền cấp một lập tức khai hỏa, ba chiến thuyền quân Quốc hội to béo nặng nề, xoay trở không kịp lập tức trúng đạn. Thế nhưng đám lính đánh thuê kinh hãi chính là mấy chục phát pháo lại chỉ làm cho những chiến hạm này tung tóe vụn gỗ mà không hề hấn gì. Madison cười lạnh.

- Ngu xuẩn, đúng là điếc không sợ súng. Như vậy ta tiễn ngươi một đoạn. Khai pháo.

ẦM, ầm, ầm!

Hàng trăm ổ pháo của ba chiếc chiến hạm lập tức đáp trả. Chiến thuyền cấp một dính đạn lập tức như lung lay sắp đỗ, cột buồm gãy lìa, xác lính nằm la liệt, lửa cháy đỏ hừng hực.

- Tấn công!

Ba chiến thuyền của quân Quốc hội xông đến quần lấy hai chiến hạm cấp một. Bị gãy cột buồm bọn hắn xem như chỉ còn con đường chết, không thể chạy thoát được, thế nhưng bọn hắn vẫn chiến đấu vô cùng dũng cảm. Elizabeth đích thân lên vị trí lái tàu đốc thúc tinh thần của các binh sĩ đánh thuê đánh trả từng đợt tấn công của quân Quốc hội.

Thế nhưng trận chiến quả thực không cân sức. Chỉ trong một giờ hai chiếc chiến hạm cấp một đã bị bắn chìm nghỉm. Mảnh vụn gỗ trôi nổi đầy trên mặt biển. Lính đánh thuê không một ai đầu hàng, đều quyết tử theo tàu.

- Báo cáo đô đốc, quân địch không ai còn sống!

Nghe vậy Madison đắc ý. Đây chính là lớp chiến hạm mới nhất mà bọn hắn đóng được, quả nhiên giành ưu thế tuyệt đối so với chiến hạm cấp một. Càng quan trọng chính là đoàn trưởng lính đánh thuê đã chết, như vậy cuộc chiến cũng sẽ được kết thúc nhanh chóng. Hắn hạ lệnh.

- Rút quân, nơi đây không phải hải vực của ta, đừng quá gây chú ý.

Bọn hắn rời đi không được bao lâu, một chiến thuyền thân màu đen tuyền, nhưng cánh buồm lại có hơi cũ nát, trên cột buồm treo một lá cờ đen và đầu lâu trắng có hai thành gươm bắt chéo đích thị là thuyền Hải tặc. Chiếc thuyền rất nhanh chạy đến chiến trường thì đã là tàn cuộc. Thuyền trưởng hải tặc là một tên rất kỳ dị, thân cao gầy, tóc dài nhưng xoăng lại thành từng lọn, trên đầu chít cái khăn đỏ, mắt thâm quần có vẻ đồng bóng, đặc biệt là chòm râu dưới cằm lại thắt thành hai cái bím, trên tay lúc nào cũng cầm một bình rượu Rum. Các thủy thủ nhìn chiến trường kinh hãi, lại có chút tức giận nói.

- Là ai trên địa bàn chúng ta lại dám càn quấy như vậy?

Hải vực của Gemanic sớm đã thuộc về Hải tặc, có thể nói hải tặc bảo kê nơi này, ai lại dám quậy phá trên địa bàn của bọn hắn, làm sao có thể không tức giận đây? Chỉ là thuyền trưởng hải tặc có vẻ bất cần uống một ngụm rượu nói.

- Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Xem thử vớt vát được thứ gì có giá trị hay không?

Thủy thủ hải tặc có hơi bất mãn. Hải tặc chẳng lẽ không có tôn nghiêm sao? Người ta đánh nhau trên địa bàn của mình lại không quan tâm? Chỉ là thuyền trưởng hạ lệnh bọn hắn chỉ có thể tuân theo. Chỉ là bỗng nhiên có một người la lớn.

- Sparrow thuyền trưởng. Nơi này còn người sống!

=============++

Chương này dài bù cho hôm trước. Mùng 8 thi xong đi quẩy sẽ không có chương.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ