Đế Chế Đại Việt

Chương 507: Tuyên chiến



Càng nghĩ Thẩm Tự Cơ càng cảm thấy tức giận, không phải vậy sao? Rõ ràng là Bành Việt đã già, sợ hãi hắn đánh thắng trận uy thế trong quân sẽ tăng vọt, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Bành Việt, vì vậy mà Bành Việt không muốn đánh để hắn mất đi công trạng. Nghĩ đến đây Thẩm Tự Cơ càng tức giận uống cạn chén rượu rồi đập mạnh ly xuống bàn. Dương Nhất Trung lập tức chớp lấy thời cơ lúc này nói.

- Tướng quân không biết, trong quân lúc này ai cũng tôn sùng tướng quân đây. Bọn hắn nói rằng dù là Hạng Võ sống lại đi chăng nữa cũng không thể đánh lại tướng quân. Nếu bệ hạ biết rõ Bành Việt chèn ép tướng quân như vậy ắt hẳn sẽ không thể nào để yên như vậy.

Dương Nhất Trung không chủ trương xúi dục Thẩm Tự Cơ, nhưng lời nói của hắn gợi ý lên cho Thẩm Tự Cơ vài điều đúng như ý đồ của Dương Nhất Trung mong muốn. Thẩm Tự Cơ đương nhiên sẽ không biểu lộ quá rõ ràng mà nói.

- Chuyện của triều đình giới thương nhân các ngươi tốt nhất đừng xen vào. Nên nhớ bổn phận của mình là cái gì. Bệ hạ công chính đương nhiên sẽ biết làm như thế nào, không dễ dàng bị kẻ gian che mắt.

Đồng thời lời nói của Thẩm Tự Cơ cũng biểu thị minh xác ý nghĩ của hắn, Dương Nhất Trung đương nhiên hiểu rõ liền khúm UfaQE núm nói.

- Tướng quân yên tâm. Chúng thảo dân thực sự chỉ mong mỏi được hòa bình để làm ăn. Nếu tướng quân có thể đánh bại Ngụy tặc thương nhân chúng thần xin dâng lên trăm vạn lạng bạc để tỏ lòng biết ơn.

Không bao lâu sau Dương Nhất Trung đạt được mục đích liền rời đi. Thẩm Tự Cơ ngồi ở bên trong thư phòng liên tục suy nghĩ cuối cùng vẫn là không nhịn được ngồi vào bàn viết một bức tấu chương. Thẩm Tự Cơ có lẽ lần đầu tiên trong cuộc đời dùng hết sức tài hoa văn vẽ của mình để viết lên một bản tấu sớ tràn đầy thống thiết, thậm chí hắn đọc đến cũng phải đế mức rơi lệ. một bản tấu chỉ không đến ba trăm chữ nhưng lại mất của hắn để hai canh giờ. Cuối cùng dừng bút, thổi để mực khô, Thẩm Tự Cơ cẩn thận cất mức tấu sớ vào phong bao, gọi thân binh đến nói.

- Ngươi lập tức cưỡi ngựa về kinh thành gửi bức thư này lên cho bệ hạ. nên nhớ, người còn, thư còn, người mất, thư mất, đã rõ chưa?

=======================Ta là đường phân cách================

Kinh thành Viên, Tây Gốt, vương đình Tây Gốt chìm trong lặng thinh. Khác với Nỗ Nhĩ Cáp Xích một mực dấu nhẹm đi tin tức từ chiến trường, Kluck mỗi sau một trận đánh đều gửi về tin báo, đồng thời nhận định của mình về cuộc chiến tranh này. Thế nhưng từ lúc xuất chinh đến nay tin tức đưa về một mực không khả quan. Hàng trăm ngàn quân hùng hổ kéo đến Đông thành vậy mà bị chặn lại ở cửa ngõ. Hơn nữa đánh hai trận đều là đại bại, thiệt hại đã lên đến ba bốn vạn binh sĩ. Đây quả thực là kết quả chưa từng có trong lịch sử của Tây Gốt, trăm năm trước, trăm năm sau cũng chưa hề có.

Càng đáng kinh hãi hơn chính là Kluck lại nhận định trong thời gian ngắn liên quân không thể nào đánh bại được bức tường thành, bởi quân Đại Việt có lợi thế tuyệt đối về pháo binh, quân Tây Gốt không thể nào chống đối lại những khẩu pháo khi mà bọn hắn còn chưa thấy mặt được. Do đó Kluck đưa ra hai phương án để Federick quyết định. Một là chờ đợi đến mùa Đông, khi đó Tây Gốt sẽ có lợi thế hoàn toàn về hậu cần, ngược lại Đại Việt gánh nặng đường xa, đưa lương thực, thực phẩm, vũ khí đến là không dễ dàng. Khi đó Kluck sẽ tổ chức tổng phản công trên tất cả các mặt trận để công phá được tường thành. Tuy nhiên, lúc đó khi hạ được tường thành, thì quân Tây Gốt cũng không thể tiếp tục đánh vào Đông Thành vì mùa Đông, phải chờ đến mùa Xuân. Phương án thứ hai chính là sử dụng lực lượng bí mật để tấn công tường thành.

Federick đệ nhất không khỏi suy nghĩ. Mỗi phương án lại có mỗi mức lợi hại khác nhau. Là Cổ quốc Tây Gốt đương nhiên cũng có lực lượng thần bí, tuy nhiên cũng giống như Franzt đế quốc, lực lượng bí mật này cũng không phải tùy tiện để xử dụng, cái giá bỏ ra đều khá lớn, do đó hơn trăm năm qua, dù là cuộc chiến Đông-Tây xảy ra thì Tây Gốt cũng không vận dụng đến lực lượng này. Federick cuối cùng nói.

- Hạ lệnh để Kluck lập doanh trại phòng ngự. Để các địa phương xung quanh phải hỗ trợ quân đội về hậu cần. Tiếp tục phòng ngự chờ đợi mệnh lệnh.

Đối với Đông Thành Federick cũng không có quá nhiều tham vọng. Khác với Đông Tấn phải dựa vào đi qua Goldland để có thể giao thương với bên ngoài. Tây Gốt mặc dù nằm trong lục địa nhưng lại có thể đi xuyên qua Tây hải để liên hệ với các Thần quốc ở bên ngoài. Do đó vùng cằn cỗi Đông Thành trở thành một nơi có cũng được, không có cũng được, chỉ là Federick cần là mặt mũi mà thôi.

Huống chi hắn cũng không muốn tiếp tục đổ máu binh sĩ của mình, hắn vẫn đang chờ đợi phản hồi từ Thần giáo đây. Dù sao, khi quân Thần giáo đến được Bắc hải hẳn cũng là mùa Đông, khi đó quân Tây Gốt cùng lúc tấn công cũng xem như là kịp thời phối hợp.

Không đến một tuần sau, tin tức lập tức được đưa đến doanh trại của quân Tây Gốt, Kluck lập tức thở phào nhẹ nhõm. Quả thực hiện tại hắn không muốn tiếp tục giao chiến với quân Đại Việt. Tổn thất quân số không nói, hỏa khí cũng bị hư hỏng hơn một nửa, sĩ khí tiêu điều cần được củng cố lại. Kluck rất rõ ràng nếu không có hỏa khí muốn hạ được tòa thành này là điều viễn vông. Quân Tây Gốt tiếp tục lui lại mười dặm, dựa vào các tòa thành trì phía sau cố thủ. Kluck đồng thời cũng gửi thư báo về hi vọng triều đình có thể phát triển, cải tiến vũ khí để có thể chống chọi lại với quân Đại Việt hiện đại.

Phía bên kia, nhìn thấy quân Tây Gốt rút lui Trần Quốc Tuấn cũng rõ ràng chiến cuộc đã tạm thời lắng xuống. Tây Gốt cần la liếm vết thương, mà Đại Việt cũng cần tập trung bình định lại xứ Nam Vang.

Hiện tại Xứ Nam Vang mười tám tòa thành được được phân chia lại thành hai phủ là Trấn Tây có hai huyện Lư An và Thái An và phủ Nam Ninh có ba huyện lần lượt là Nam Thịnh, Nam Thái và Phù Nam. Dân cư cũng bắt đầu được tái cấu trúc theo các vùng kinh tế, nhờ có “ruộng tốt” mà hiện tại tại vùng thảo nguyên này lại có thể trồng các loại cây, chỉ tiếc là lượng nước ở khu vực này lại không quá dồi dào để trồng trọt như ở Giác Long. Vì vậy mà Lê Bá Ngọc ưu tiên nhiệm vụ cứu đói trước, dùng lực lượng nô lệ người Đông Tấn vốn giỏi canh tác nông nghiệp trồng trọt các loại cây lương thực ngắn ngày tại nơi này, còn người du mục thì tiếp tục chăn nuôi các loại gia súc. Các đội tìm kiếm, khai thác khoáng sản cũng đã được triển khai tại xứ Nam Vang, nơi này là nơi xuất hiện dầu mỏ đầu tiên mà Đại Việt phát hiện được, do đó Lý Anh Tú hi vọng có thể tìm kiếm được thêm giếng dầu tiếp theo.

Đại Việt cần thời gian, mà Tây Gốt cũng giống như vậy, cũng cần thời gian. Dường như hai bên không mưu mà hợp đều sẽ quyết chiến thắng bại vào mùa Đông. Vấn đề của Đại Việt lớn hơn một chút bởi vì vấn đề hậu cần.

Tin tức của Trần Quốc Tuấn cũng rất nhanh được đưa về Thăng Long, không cần phải nói, đây là vấn đề mà cả nội các và viện chiến lược quốc gia đã nghiên cứu từ rất lâu, đồng thời cũng đã đưa ra các giải pháp khác nhau để đối ứng. Chỉ là lúc này có thêm một tin tức đưa về cũng khiến cho mọi người lo lắng không kém. Một tin tức truyền từ Tây Hải trở về. Một hạm đội của Thần giáo đã rời bến, Thần giáo tuyên bố Đại Việt đã xâm phạm đến Thần quốc của Thần thánh. Nhân danh Thần, giáo hoàng tuyên bố Đại Việt phải lập tức rút quân khỏi Đông Thành, nếu không sẽ chịu sự chế tài của giáo đình. Các nước nào ủng hộ Đại Việt cũng đều phải chịu sự chế tài tương tự.

Có thể xem đây chính là một lời tuyên chiến của Thần giáo đối với Đại Việt, bởi ai cũng chẳng có một quốc gia nào rảnh rỗi đánh chiếm xong lãnh địa sau đó lại rút quân trao trả trở lại. Do đó ai cũng nín thở chờ đợi một trận ác chiến xảy ra. Dù sao Đại Việt cũng không phải là thứ gì đó dễ chọc.

Ai cũng biết lực lượng Đại Việt hùng mạnh, thế nhưng hải quân Đại Việt lại chưa thể được kiểm chứng, ngoài trừ đoàn lính đánh thuê Giáp vàng. Tuy nhiên kể từ sau trận chiến tại Hàn quốc không ai thấy năm chiến Chiến liệt hạm của Đại Việt đâu nữa. Do đó hải quân của Đại Việt mạnh mẽ đến cỡ nào thì vẫn là ẩn số.

Ngược lại hải quân của Thần giáo, tuy không quá mạnh mẽ như các nước ở Bắc Hải nhưng cũng là lực lượng có tiếng tăm và lâu đời. bây giờ còn được trang bị các loại pháo sức mạnh càng được thăng cấp. Các đội Trừng giới kỵ sĩ càng là hung hăng tinh nhuệ, có thể đồ sát cả một quốc gia mà bọn hắn cho là dị tộc. Hai con gấu khổng lồ tại vùng phía Tây đang chần chờ chỉ chực lao vào nhau. Thế nhưng triều đình Đại Việt tuy tỏ ra nghiêm trọng nhưng cũng không phải quá sợ hãi, ngược lại Lý Anh Tú cho rằng đây là một cơ hội.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm