Mà lúc này đây, Kiếp Chủ cũng đã nhận được bức tranh mà Quan Thất cố tình để lại ở một thế lực cự đầu vừa bị gã hủy diệt.
Khoảnh khắc cầm trên tay bức tranh này, nhìn thấy hình họa vẽ một cặp nam nữ đang sinh sống trong u cốc nọ.
Người nam đang ngồi cặm cụi hái rau, nuôi gà, còn người nữ lại đứng sau lưng người nam, nhìn hắn bằng ánh trìu mến ôn nhu.
Kiếp Chủ đột nhiên trở nên sửng sờ ngây ngốc.
Đặc biệt là mấy câu thơ nơi góc phải cuối bức tranh càng làm gã thêm trầm mặc, trong đầu xuất hiện tiếng răng rắc vỡ tan, dường như đang giải khai phong ấn cho một đoạn ký ức tang thương nào đó.
Có điều phong ấn này vẫn chưa hoàn toàn được khai mở, để lại cho gã không ít sự mông lung mơ hồ.
Nữ tử trong bức tranh kia đích xác là Trần Mạn Dao đang mỉm cười ôn nhu, mặc y phục màu tím thêu hình bỉ ngạn hoa.
Mà nam tử đang ngồi trồng rau nuôi gà kia cũng đích xác là tiền kiếp của gã, Tam Thập Tam Phạm Thiên, Sa Hoa.
Có điều trong trí nhớ từ lúc trở lại thế giới này của gã, hình dáng Mạn Châu rõ ràng không phải như vậy.
Dù rằng có đôi khi gã cũng từng thông qua Bỉ Ngạn hoa mà Trần Mạn Dao sở hữu để liên hệ với Mạn Châu nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác xa lạ, nửa vời.
- Là ai mà có thể phong ấn được ký ức của ta?
Kiếp Chủ khẽ thì thào.
Đạo phong ấn kia quá đỗi chắc chắn, dù rằng gã sử dụng không ít bí thuật thử nghiệm phá hủy nó nhưng vẫn không thành công.
Nhưng loại thủ pháp phong ấn quái lạ này, vậy mà dường như cũng có chút quen thuộc…
- Chẳng lẽ ta tự phong ấn ta sao?
Gã đột nhiên nghĩ đến một giả thuyết nực cười.
Kim Phát Nữ thấy vẻ phiền muộn của gã bèn hỏi:
- Đại nhân, trên thế gian này cũng có chuyện làm khó được ngài sao?
Kiếp Chủ đáp:
- Không có chuyện làm khó được ta, chỉ có ta tự làm khó bản thân mình.
Trận chiến chung cực năm xưa ở Tuyệt Vọng Ma Uyên rất thảm khốc, kết cuộc sau đó vì sao ta lại chết, cho đến khi sống lại ta vẫn không tài nào nhớ rõ ràng nổi.
Dường như lúc đó ta vì sự xuất hiện đột ngột của Mạn Châu mà hóa điên, nhờ đó bước ra bước cuối cùng, đánh phá ra Kiếp cảnh sau đó giết hết toàn bộ những cường giả đang vây công mình.
Kế đến… kế đến…
— QUẢNG CÁO —
Gã ôm đầu vì đau đớn.
Đạo phong ấn kia lại một lần nữa phát huy tác dụng, ngăn chặn gã nhớ lại ký ức tiền kiếp.
Đào Ngột thấy gã biểu tình thống khổ như vậy thì gầm rống lên đầy thương cảm.
Kiếp Chủ không hề dừng lại mà vẫn cố tiếp tục.
Thất khiếu gã chảy đầy máu tươi, đầu gối hai chân khụy xuống, tuy nhiên gã lại cất tiếng cười đầy tà ác sau đó thét lớn một tiếng.
Dù vẫn không cách nào phá được phong ấn nhưng có một vài hình đã xẹt qua trước mặt gã, cho gã thêm ít manh mối.
Hư vô hắc ám, nữ tử trên thuyền, nam tử áo xanh… Mà gã mình mặc hồng y đứng đối diện với hai kẻ này, trầm mặc hồi lâu, đôi mắt vẫn như cũ nhắm nghiền lại, cuối cùng đã làm ra hành động gì đó khiến ý thức bản thân mất đi, khép lại một tiền kiếp đầy bi ai.
- Là ta tự phong ấn ta, Mạn Châu trong trí nhớ của ta là hư ảo, Trần Mạn Dao kia… có thể mới chân chính là nữ nhân ta yêu…
Kiếp Chủ chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về hướng Tây nơi xa.
Phía đó đang có rất nhiều cao thủ bày ra cạm bẫy chờ gã sa lưới, muốn chém đầu gã để lấy đầu danh trạng cho mình.
Kim Phát Nữ không phải kẻ ngốc.
Nếu Kiếp Chủ đã cho rằng Trần Mạn Dao chính là thê tử cũ trong tiền kiếp của mình, thì chắc chắn gã sẽ bất chấp tất cả để lao về hướng đó.
Có điều gã lại một lần nữa khiến nàng sửng sờ khó hiểu:
- Đi! Tiếp tục cùng ta đại khai sát giới ngũ châu Di địa!
- Không cứu Mạn Dao cô nương sao?
Nghe Kim Phát Nữ hỏi, Kiếp Chủ cười điên cuồng:
- Nếu bây giờ ta đi về Tây Thiên chẳng khác gì làm đúng mong ước của đám người kia, để chúng tùy ý nhào nặn.
Kết cục ta chắc chắn phải chết, mà Mạn Dao cũng phải bồi táng theo.
Nếu đã vậy vì sao không dùng cách khác, phá hỏng kế hoạch của chúng, để chúng vì thấp thỏm lo âu mà phải rời khỏi nơi đã bố cục sẵn, đuổi theo truy sát ta với sự chuẩn bị còn chưa tốt.
Đến lúc đó ta sẽ giết ngược lại chúng, để chúng biết cái giá phải trả cuộc vì muốn dùng người uy hiếp ta…
— QUẢNG CÁO —
- Lỡ như…
Kim Phát Nữ định nói nhưng liền bị Kiếp Chủ ngắt lời.
Giọng gã khàn khàn, tuy không thấy rõ khuôn mặt sau Hắc Diện màu đen nhưng có thể mường tượng ra biểu cảm đầy lạnh lùng sát khí bên trong đó.
- Dù ta không rõ trong quá khứ đã phát sinh chuyện gì nhưng kiếp này ta tuyệt đối không được sai lầm nữa.
Ta không thể chết, bằng mọi giá phải tu luyện đến tận cùng.
Mạn Châu đã chết đi một lần rồi.
Với người khác chết là hết, vĩnh viễn thất lạc trong luân hồi.
Nhưng với ta, chỉ cần tu vi ta đủ mạnh thì sẽ đủ sức vào trong luân hồi cướp nàng trở lại.
Cứ để đám người kia làm những điều chúng mong muốn! Nếu chúng thực sự dám giết nàng, ta sẽ bắt cả Di địa này phải bồi táng theo…
Giọng nói Kiếp Chủ quanh quẩn trong không trung, truyền vào tai Kim Phát Nữ khiến nàng ta lạnh cả sống lưng.
Đột nhiên, nàng ta chợt nhận ra có lẽ mình đã sai, ánh mắt loé lên tia sáng khác lạ.
Tuy nhiên ánh mắt này rất nhanh mất đi, thay bằng dáng vẻ phục tùng vô điều kiện.
----------
Kiếp Chủ không tới Tây Thiên, điều này khiến đám Quan Thất cực kỳ nóng ruột.
Lúc này đây giữa trận pháp đã được dựng lên một cây cột cao mấy chục trượng, trên cột là Trần Mạn Dao đang bị trói chặt toàn thân.
Từ cây cột này toả ra yêu khí kinh người, là dùng máu tươi của một tồn tại đã vẫn lạc đẳng cấp nghịch linh của Thao Thiết nhất tộc dung hợp vào.
Muốn chế trụ Đào Ngột, một trong tứ đại hung thú hùng mạnh nhất trong lịch sử yêu tộc thì chỉ có cách dùng một loại hung thú khác sở hữu đẳng cấp tương đương.
Số máu huyết này vốn liếng của Thiên Địch thánh hoàng triều sau trận chiến thời thượng cổ mà có được.
Vốn dĩ được Thiên Địch đế các đời cất giấu rất kỹ, quý trọng như quốc bảo nhưng nay vì để bố trận giết Kiếp Chủ mà phải lấy ra sử dụng.
Những thế lực cự đầu ở đây cũng góp vào rất nhiều tài nguyên quý giá.
Điển hình có thể nhắc đến Thí Thiên mộc của Vô Vi môn Đông Hải, bình thường nếu đem ra đấu giá phải có giá trị hàng ức linh thạch.
Nhưng bây giờ nó lại bị những vị trưởng lão Ứng Kiếp cảnh viên mãn cắt ra thành nhiều đoạn nhỏ, chế tác thành ba trăm sáu mươi lăm lá cờ dùng để bày trận.
Ngoài ra còn có Đả Thần thạch đến từ Đông Hoa thánh hoàng triều.
Đây là một viên đá nhỏ bằng đầu ngón tay nhưng lại sở hữu sức nặng sánh ngang bằng hàng vạn ngọn núi, năm xưa được Đông Hoa Nhân Chủ dùng để đối kháng với thần tộc.
Đây cũng là một trong những thần vật trấn quốc của Đông Hoa thánh hoàng triều, song nay lại được Mộ Dung Uyên Bác đem đến đây bỏ vào đại trận để bày ra sát chiêu chờ đợi Đào Ngột sa lưới.
— QUẢNG CÁO —
- Quan Thất, lời hứa hẹn của ngươi là đây sao? Đã ba ngày rồi mà Kiếp Chủ vẫn không xuất hiện.
Ngươi định để chúng ta chờ đến khi nào đây?
Mấy thế lực Đông Hải tỏ vẻ nôn nóng, mà bọn người ở Trung Thổ tuy không nói gì nhưng vẻ mặt cũng hết sức âm trầm, cảm giác mất đi sự tin tưởng với Quan Thất.
- Hồng Trần Kiếp Chủ là kẻ diệt đạo thượng cổ, máu lạnh vô tình, không gì không dám làm.
Sao lại có chuyện vì một nữ tu sĩ Đạo Đài cảnh mà bị dụ đến đây? Thật phí thời gian, chúng ta đều là những thế lực cự đầu nổi danh mà nay phải chạy khỏi thánh địa của mình trốn chui trốn nhủi ở đây! Nếu còn tiếp tục chờ đợi nữa thì sớm muộn cũng trở thành trò cười thiên cổ!
Đối diện với áp lực đến từ quần hùng, Quan Thất biểu tình trầm mặc còn chưa biết nên giải quyết thế nào thì từ bên ngoài truyền đến tiếng cấp báo của binh lính.
Chưa đầy mấy khắc sau đã thấy mấy tên binh linh hớt hải chạy tới, quỳ xuống một chân, hai tay chắp lại cúi đầu nói lớn:
- Bẩm thái tử, Kiếp Chủ vừa diệt Bổ Thiên đạo ở Trung Thổ, sau khi rời đi hắn để lại một dòng chữ do xương cốt và máu tươi viết thành dưới đất...
Tên binh lính vừa nói vừa run rẩy, dường như không dám nói thẳng.
- Mau nói!
Mấy vị trưởng lão tông chủ xung quanh nôn nóng vô cùng, phải quát lớn thúc dục thì nhận được câu trả lời khiến ai nấy sửng sờ:
- Hắn...!hắn...!hắn viết: "Các ngươi giết nàng đi, ta rất chờ mong ngày đó.
Ngày nàng chết cũng là ngày toàn bộ Di địa các ngươi phải bồi táng.
Quan Thất, Thiên Địch thánh hoàng triều của ngươi sẽ là nơi đầu tiên ta đạp bằng.
Mau giết nàng đi!!!".