Thiên Huyễn thành Nam Hoang, Thần Tiêu đang đứng trên Tế Vũ lâu cùng nhìn ngắm bách tính thương sinh bên dưới.
Bên cạnh ông ta dĩ nhiên là vị lâu chủ mái tóc nửa đen nửa trắng, khóe miệng lúc nào cũng hơi cong lên tạo thành nụ cười khinh bạc, đáy mắt lại ẩn chứa sự tự tin giống như nắm rõ thế gian trong lòng bàn tay.
Thần Tiêu nói:
- Hồng Trần Kiếp Chủ náo loạn Di địa, người đời luôn khó hiểu vì sao ta không ra mặt.
Ngươi nghĩ sao về chuyện này?
Cố Lý mỉm cười:
- Họ không hiểu nỗi lòng của những kẻ gánh vác đại cuộc như chúng ta.
Với chúng ta, lợi ích là quan trọng nhất, ngay cả tình thân nếu so sánh với nó cũng không đáng một xu.
Nếu một kẻ đáng lý bị giết nhưng vẫn được chúng ta tha cho thì chỉ có một nguyên do, hắn có chỗ hữu dụng!
Thần Tiêu gật đầu:
- Hồng Trần Kiếp Chủ đích thực hữu dụng.
Giữ hắn lại tốt hơn là giết hắn đi.
Dù sao để hắn có thể tái hiện ánh hào quang thời thượng cổ thì cũng phải cho hắn đất diễn.
Đồng thời, cũng có thể dùng Kiếp Chủ làm đá mài cho những thiên kiêu khác.
Ví dụ như Quan Thất, Cổ Lạc, Mộ Dung Uyên Bác, Tiêu Mịch Nhi, Tiêu Ức Tình, hay thậm chí là Độc Cô Nghiệp…
Ngừng một chút, ông ta biểu tình thú vị:
- Nói về Độc Cô Nghiệp này, y xuất đạo khá muộn, dường như phải chờ chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ thì mới dám phô diễn tài năng.
Độc Cô Thiết Tâm kia đúng là không tệ, để đào tạo ra một thiên kiêu tư chất hào kiệt như vậy không hề đơn giản.
Ngay cả ta dù tu vi cao hơn Độc Cô Thiết Tâm một cấp độ nhưng con trai ta cũng chưa chắc đã xuất chúng bằng Độc Cô Nghiệp.
- Trường Sinh thể không ai tầm thường… Loại thể chất này mỗi khi xuất hiện ở Độc Cô gia đều sẽ trở thành lãnh tụ của cả gia tộc bọn họ và Tu Chân Liên Minh, tương đương nắm trong tay ba phần chiến lực nhân giới.
Đến đời này, tuy có chút loạn, một đời nảy sinh ba Trường Sinh thể nhưng vẫn như cũ đều là những nhân vật phong vân nhất.
Một Độc Cô thừa tướng kiêu hùng, nắm sơn hà cẩm tú vào tay; một Độc Cô Minh điên cuồng, thay đổi cả đại thế tu luyện giới; một Độc Cô Nghiệp ẩn tàng thực lực, đang chờ ngày bộc phát khiến thiên hạ chấn kinh… Ba bọn họ, đều xứng đáng trở thành hào kiệt.
Chỉ là số phận đưa đẩy bọn họ vào thế đối địch với nhau nhằm tranh giành quyền lực.
Cố Lý nhìn sương khói lượn lờ trước mắt, đột nhiên hỏi một câu khiến Thần Tiêu trầm mặc:
- Nhân Chủ hy sinh con trai mình để hoàn thành kế hoạch của ta, không hối hận sao?
Thần Tiêu lắc đầu, khẽ thở dài rồi mỉm cười:
— QUẢNG CÁO —
- Ngươi thấy ta hy sinh như vậy là nhiều ư? Từ thái cổ đến nay, máu nhân tộc đổ biết bao nhiêu để đánh phá ra một tương lai tươi sáng chứ? Đời này cũng vậy, bố cục của chúng ta nhìn thì là do chúng ta quyết định, làm người đánh cờ.
Nhưng không thể phủ nhận công lao của những quân cờ kia, bọn họ đều hy sinh không ít, có vài người còn hy thê tử, hài tử, gia tộc, phụ mẫu… So với bọn họ, sự hy sinh của ta quả thật nhỏ bé chẳng đáng xá gì… Mà công tử, có hay chăng cũng hy sinh giống ta?
Ông ta quay sang nhìn gã thanh niên mái tóc nửa đen nửa trắng bên cạnh, phát hiện y trở nên trầm tư sau câu hỏi của mình.
Hồi lâu sau, y mới nói:
- Hy sinh? Con người ta vốn dĩ lục thân bất nhận, vô tình tuyệt nghĩa đến cực điểm, vậy mới thích hợp trở thành người bày ra bố cục này.
Vì kế hoạch của ta, dù phải diệt sạch hoàng tộc Bạch gia, lật đổ Bạch Hoàng phụ thân ta, ta cũng tuyệt không chớp mắt lấy nửa cái…
Cố Lý dứt lời, trong đầu bất giác xuất hiện không ít thân ảnh quen thuộc, những thân ảnh này thoáng hiện lên rồi biến mất, để lại tư vị đắng chát nơi đầu lưỡi của y.
- Những người nhìn như vô tình, đôi khi lại là kẻ hữu tình nhất.
Nếu không hữu tình, làm sao quan tâm đến thịnh thế, đến bách tính thiên hạ thương sinh, coi đại cục quan trọng hơn tất cả được? Thập Thất hoàng tử, đời nay may mắn được gặp cậu, cũng xem như gặp được một phiên bản khác của Lý Ẩn thiên cổ gian hùng.
Ta thực sự rất hâm mộ ngài ấy, luôn xem ngài ấy là một hình tượng để hướng đến…
Thần Tiêu chuyển hướng câu chuyện:
- Đúng rồi! Việc dung hợp với Thái Hoàng kiếm và Bạch Hoàng Đế Vương ấn của công tử đến đâu rồi.
Tình hình thân thể cậu theo ta quan sát không tốt cho lắm.
Đây là điều ông ta rất quan tâm, sánh ngang với an nguy Di địa.
Tuổi thọ của Cố Lý đã sắp cạn kiệt, nếu không sớm dung hợp được với khí vận nhân tộc để duy trì phàm thân bất tử thì chắc chắn sẽ chết.
Nhân tộc phải trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm mới xuất hiện một gian hùng như vậy, bây giờ nếu y vẫn lạc thì đó sẽ là tổn thất không gì bù đắp nổi.
- Sắp rồi…
Cố Lý mỉm cười:
— QUẢNG CÁO —
- Người như ta, không hoàn thành nguyện vọng thì không thể chết.
Ta vẫn còn phải sống thêm vạn năm để đưa nhân tộc đi đến đỉnh cao.
Chỉ cần tương lai Nhân Chủ vẫn tiếp tục ủng hộ ta, thịnh thế sợ gì không thành…
Thần Tiêu gật đầu, khẽ xoay người sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện.
Phải thật lâu sau khi ông ta rời đi, gã thanh niên mái tóc nửa đen nửa trắng mới phun ra một ngụm máu tươi, những hoa văn đen như rễ cây ẩn hiện dưới làn da nhợt nhạt lại bắt đầu lan tràn khắp thân thể.
Dù đang phải chịu cơn đau đớn đến mức như bị lăng trì xử tử, ánh mắt y vẫn lóe lên sự quật cường, mường tượng như đang dốc hết ý chí cuối cùng để chờ đợi một điều gì đó.
Nếu điều này không xảy ra, y không cam tâm chết đi, cho dù phải sống vất vưởng, chờ đợi trong đau khổ cũng bằng mọi giá phải chờ bằng được.
——————————————————————
Trong lúc mọi người đang dồn mọi sự chú ý vào Thiên Địch thánh hoàng triều, dõi xem hành trình đại khai sát giới của Hồng Trần Kiếp Chủ thì ở Tây Thiên, quần hùng đã bắt đầu hành động.
Bọn họ thu dọn trận pháp, đồng thời kêu gọi toàn bộ nhân thủ dưới trướng tập hợp thành một đội quân đông đến mấy trăm vạn tu sĩ, cùng nhau tiến về Tây Thiên đuổi giết Kiếp Chủ.
Quan Thất, Cổ Lạc, Mộ Dung Uyên Bác, Đại Ngưu, Ngũ Hành tử, Trương Kiệt, Quỷ Diện Quân cùng những anh kiệt trứ danh nhất cưỡi trên chiến xa đi hàng đầu.
Dĩ nhiên cây cột trói Trần Mạn Dao cũng được di dời đưa theo, hiện tại đang được đặt trên chiếc chiến xa đồ sộ nhất dùng bảy con cổ thú Ứng Kiếp cảnh làm thú kéo ngay sau lưng bọn họ.
Tiêu Mịch Nhi, Tiêu Ức Tình cũng lẫn trong đám người dẫn đầu.
Thần sắc ai nấy cực kỳ bất định, thi thoảng lại nhìn lên Trần Mạn Dao như đang thầm tính toán thiệt hơn.
Với biểu cảm của họ, Quan Thất chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng nói:
- Ta biết các ngươi có quan hệ với Độc Cô Minh, nhưng ở đây có cả trăm thế lực Di địa tụ họp lại.
Nếu các ngươi dám phá hỏng kế hoạch thì Tiêu gia Nam Hoang chắc chắn bị đạp bằng.
Cứ bình tĩnh đợi khi đại chiến nổ ra, chúng ta xử lý xong Kiếp Chủ thì Trần Mạn Dao cũng mất đi tác dụng, khi ấy các ngươi có muốn làm gì ta cũng không quan tâm.
Còn bây giờ nên ngoan ngoãn một chút…
— QUẢNG CÁO —
Tiêu Ức Tình điềm đạm đáp:
- Cám ơn Thất huynh nhắc nhở.
Chúng ta tự biết cân nhắc!
Gào rống!
Bảy cổ thú gào thét liên hồi, thần thái hung thần ác sát kết hợp với tiếng vó ngựa theo sau đuôi của mấy trăm vạn người tạo thành một quang cảnh hùng tráng.
Đến Thiên Hạ bang của Lục Triết cũng phải tạm thời nhường đường để đoàn binh mã này đi ngang qua.
- Bá vương, bọn họ là đang đuổi giết Kiếp Chủ, chúng ta có nên tham gia hay không?
Việt Bân cưỡi trên một con ngựa, đứng bên cạnh Lục Triết trên một ngọn đồi cao nhìn xuống đoàn binh mã cùng chiến xa đông như kiến cỏ bên dưới, cất giọng hỏi.
Lục Triết đáp:
- Không! Cứ để bọn họ chém giết một hồi đi.
Trận chiến này dù tham gia từ bên nào thì cũng sẽ vấy bẩn thanh danh của ta.
Lục Triết ta đâu phải hạng cần người khác liên thủ với mình.
Ta cũng muốn xem thử Hồng Trần Kiếp Chủ thực sự có xuất chúng như những gì ta từng đọc được trong điển tịch hay không? Hắn được xưng tụng “vô địch thượng cổ”, tại Tuyệt Vọng Ma Uyên khiến cho chư hào kiệt cùng thời đại đều cảm thấy “tuyệt vọng”.
Huống hồ là đám hỗn tạp kia? Trong số những kẻ dưới kia đếm được mấy người đủ tư cách tự nhận mình có tiềm năng hào kiệt chứ?
Khoảnh khắc ánh mắt gã chạm với một thanh niên vu sư mặc áo choàng xám, đầu và cổ quấn khăn, nhìn thấy nụ cười sâu kín trên môi y, đột nhiên cảm thấy có chút thú vị..