Đế Cuồng

Chương 457: Long bảo bảo



Mục trưởng lão lại khuyên can y:

- Giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt. Bậc anh hùng là hướng đến đại nghĩa chứ không phải câu nệ tiểu tiết...

- Đại nghĩa nào nằm ở lỗ chó chứ? Chẳng lẽ truyền thống xưa nay của long tộc ta là chui lỗ chó ư?

Đế Long hừ lạnh.

Mục trưởng lão đỏ mặt, lời này của Đế Long bây giờ lão mới cảm thấy có chút đạo lý. Tổ tiên long tộc không để lại thần binh lợi khí gì để giúp hậu nhân xoay chuyển càn khôn mà lại đào một cái lỗ khó coi như vậy bắt họ chui vào. Thật khó hiểu suy nghĩ của những bậc tổ tiên này.

- Thiếu chủ, kẻ gánh vác thiên mệnh trên vai nhất định phải chịu qua khổ nạn, bị ông trời thử thách. Cứ cố nghĩ như vậy là được!

- Nghĩ cái đầu ngươi!

Đế Long không còn giữ được bình tĩnh với tên trưởng lão này nữa, thầm hối hận vì ngày đó chọn ông ta đi theo phò tá mình. Dù rằng Mục trưởng lão này rất trung thành nhưng lại nói quá nhiều khi gặp chuyện, khiến y vốn dĩ đã rối bời nay càng thêm bực bội.

Sau khi đắn đo một hồi, nghĩ đến mình đi đến ngày hôm nay, thực hiện Thập Mạch Quy Nhất thành công không hề dễ dàng, Đế Long rốt cuộc cũng đành đè nén tự tôn trong lòng, nghiến răng nghiến lợi đi vào bên trong "mật thất" kia.

Vì nơi đó rất chật hẹp nên Mục trưởng lão và Đế Long đành ngồi nép vào nhau, gần như không có chút khoảng trống nào.

- Mục trưởng lão, sao chân ngươi thối vậy, cả người ngươi nữa, đã bao lâu ngươi không tắm rồi!

Ban đầu Đế Long vì đang căng thẳng nên không ngửi thấy gì, nhưng lát sau khi đã điềm tĩnh lại thì mùi xú uế bốc lên từ cơ thể Mục trưởng lão ngồi chồm hổm phía đối diện khiến y đổ mồ hôi hột, đưa cánh tay che mũi mình lại.

Mục trưởng lão ngượng ngùng nói:

- Tu sĩ chúng ta một lần bế quan là cả chục năm, trăm năm cũng xem như trong nháy mắt, cũng không thường xuyên cho người khác đến gần mình như hiện tại nên ta không để ý những tiểu tiết như tắm rửa. Thiếu chủ à, thật xin lỗi cậu, ta đã bốn trăm năm rồi chưa tắm...

- Ngươi...

Đế Long nghe xong tức giận đến mức suýt nữa ngất xỉu, y toan lao ra khỏi "lỗ chó" này thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên lộp cộp bên ngoài, kèm theo đó là âm thanh đại đao kéo lê trên mặt đất chẳng khác nào tiếng móng tay cào vào tường, khiến y và Mục trưởng lão nổi da gà toàn thân.

- Thiếu chủ cố nhịn!

Mục trưởng lão đỏ mặt nói. Bên trong đây phong bế âm thanh và khí tức nên cũng không sợ bên ngoài nghe thấy. Dù vậy, "cẩn tắc vô áy náy", ông ta và Đế Long vẫn cố giữ sự im lặng cần thiết.

- Nhịn tổ tiên nhà ngươi, người ngươi bốc mùi như vậy mà bảo ta nhịn!

Đế Long thiếu chút nữa đã nôn oẹ. Y không phải hạng ngậm thìa vàng từ lúc sinh ra, dù sao thuở nhỏ cũng từng chịu khổ không ít. Chút mùi hôi tanh bình thường chẳng đáng ngại gì. Nhưng ở đây người Mục trưởng lão thực sự quá thối, bình thường đứng cách xa nhau y không ngửi thấy mùi gì cả nên cứ nghĩ đối phương bình thường.

Tiếng bước chân và kéo lê thanh đại đao cứ xa dần rồi gần lại, sau đó lại xa dần như trêu ngươi. Dần đà sự bình tĩnh của Mục trưởng lão và Đế Long bị thay thế bằng nỗi sợ hãi không tên.

- Long bảo bảo, ngươi đang ở đâu?

- Long bảo bảo, Yêu Tổ đại gia tìm ngươi đây! Nghe nói thịt rồng rất bổ, có khả năng hồi phục tu vi rất nhanh. Nào mau ra đây, dâng lên một miếng thịt để bày tỏ lòng tôn kính với ta đi…

- Long bảo bảo, đừng trốn nữa, ta ngửi thấy mùi của ngươi rồi!

Độc Cô Minh ở ngoài cầm đại đao lê trên mặt đất, trước mặt chính là con lừa ngốc kia. Mà nói nó ngốc cũng không đúng, hiện tại nó dẫn đường cực kỳ chính xác, đi thẳng một lèo tới chỗ mà Đế Long đang ẩn thân. Ngay cả Hắc Hổ cũng phải kinh ngạc về thiên phú này của nó, không thể tin được tu vi nó đã suy bại, thần trí kém minh mẫn thế này rồi mà sự nhạy bén vẫn còn khiếp người như thế.

- Là tu vi đã biến mất, hay đã rẽ sang một con đường mới?

Hắc Hổ tự vấn như vậy. Trong ký ức của Độc Cô Minh, ông ta thấy được con lừa ngốc này còn có khả năng đánh rắm xua tan hắc ám hư vô ở Tuyệt Vọng Ma Uyên. Điều mà dù là Đế cảnh cũng chẳng làm nổi. Vậy rốt cuộc nó có tu vi gì? Tại vì sao lại không có dấu vết giao động của nguyên lực trên người nó?

Hiện tại Đế Long đã trốn vào trong “mật thất” do các hào kiệt xây dựng nên. Sự kiên cố của những mật thất này không cần nói cũng biết, trừ phi tu vi vượt xa bọn họ thời đỉnh cao thì mới có thể đưa thần niệm xuyên qua vách ngăn để thăm dò bên trong. Vậy mà một con lừa quá đỗi tầm thường lại vẫn bằng một cách thần kỳ nào đó tiếp tục biến quy tắc trên thành trò hề.

- Yêu Tổ, chúng ta nhìn không thấu ngươi… Có lẽ ngươi có mưu tính riêng của mình, không chỉ đơn giản là thần hồn tan nát, bước chân vào luân hồi như bao sinh mệnh khác…

Quay lại hiện tại, chứng kiến Độc Cô Minh bày trò cù nhây với Đế Long như vậy, Hắc Hổ không khỏi cảm thán.

- Ngươi thật nhiều kinh nghiệm, bình thường hay làm mấy trò này phải không?

Độc Cô Minh cười cười:

- Ta bỏ lâu rồi, bây giờ vì tiền bối nên mới ngứa nghề một chút. Thực ra cũng vì ta từng gặp qua rất nhiều hạng người như vậy, nên nắm bắt được tâm lý của bọn họ. Đám bọn họ nếu trong tình huống bình thường đều không sợ chết, bày ra một bộ mặt can đảm. Chúng ta không nên cứng lúc ấy mà phải kéo dài thời gian ra, để bọn họ tiến vào trạng thái “chờ đợi tử vong”. Chờ đợi bao giờ cũng đáng sợ hơn trực diện đối đầu. Không sớm thì muộn đạo tâm của bọn họ cũng sẽ sụp đổ mà thôi!

Hắc Hổ thở dài, đột nhiên nói một câu khiến hắn vô cùng khó hiểu.

- Thần của vạn tộc năm đó cao cao tại thượng, không ai đủ tư cách lại gần lại xuất phát từ một người như ngươi sao? Thật khó tin… Bỏ đi, ngươi cứ tiếp tục. Nhưng không nên làm hại chúng, dù sao chúng cũng là hậu nhân của lão bằng hữu Thanh Long của ta. Bây giờ ta phải đi giải quyết chuyện của Thiên Long Thần, cứu y khỏi tay Lưu Tông để giúp yêu tộc ta lấy lại thế cân bằng. Bất Động đã trở lại, nhân tộc ngươi cũng xuất hiện một cuồng nhân kinh diễm tuyệt luân, nếu yêu tộc ta không có ai đủ uy vọng trấn trụ tất sẽ bị các ngươi đàn áp xuống đáy tu luyện giới…

Độc Cô Minh không tò mò thêm gì. Đặt mình vào địa vị của Hắc Hổ, hắn cũng sẽ làm vậy. Có đôi khi vì lợi ích chung của tộc quần, phải bỏ qua vị kỷ cá nhân.

Những âm thanh lê đại đao khắp mặt đất lại tiếp tục vang lên, khiến đạo tâm của Đế Long và Mục trưởng lão bắt đầu tan vỡ.

Từ thuở xuất đạo đến giờ, đây là lần đầu tiên Đế Long khốn khổ đến vậy. Thậm chí ngay cả giao chiến còn chưa có cơ hội mà đã bị đối phương bức ép phải chui lỗ chó, còn phải ngửi mùi hôi thối từ tên trưởng lão dơ bẩn trước mặt. Tất cả khiến cho Đế Long phẫn hận không thôi.

- Ta hận! Yêu Tổ, ta vĩnh viễn không đội trời chung với ngươi!

Nhưng lời vừa dứt, Đế Long lại biến sắc khi nghe thấy Yêu Tổ kia vậy mà lại kêu “a” lên một tiếng.

Ở bên ngoài miếu thờ Thanh Long, giọng hắn cất lên như đang nghi hoặc:

- Là ai mới nói không đội trời chung với ta? Lừa ngốc, ngươi nói xem long bảo bảo kia có phải đang trốn ở trong không?

Tiếng bước chân gần hơn bao giờ hết, nó giống như dung hợp với nhịp tim của Đế Long và Mục trưởng lão.

Thình thịch!

Thình thịch!

Thình thịch!

Đế Long cắn môi đến bật máu khi cảm nhận được tiếng lê đao xoèn xoẹt chỉ còn cách mình đúng một bước chân. Mục trưởng lão thì mặt cắt không còn giọt máu, bế khí ngưng thần, sợ rằng một khi phát ra tiếng động thì địch nhân sẽ lập tức xông vào đây.

- Long bảo bảo, mau ra cho Yêu Tổ ta chém ngươi! Yên tâm sẽ không đau đâu, cây đao này tuy hơi cùn một chút, nhưng chém vài chục nhát thì cũng xong thôi…

- Ngoài long bảo bảo ra còn có một con rồng già nữa, các ngươi mau ngoãn ngoãn ra đây quỳ bái ta…

Cộc cộc!

Độc Cô Minh gan lớn đến mức dám dùng tay gõ vào vách tường mà Đế Long đang ẩn náu khiến y run lên bần bật vì sợ. Dù rằng bản thân đã cố gắng kiềm nén cảm xúc, dùng sự phẫn hận để giúp đạo tâm không sụp đổ nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Bị tên “Yêu Tổ” kia dọa cho sợ đến mức bao nhiêu sự kiêu ngạo tự tôn đều vỡ tan.

Cộc cộc!

Độc Cô Minh gõ đã đời rồi lại phán thêm một câu khiến y suýt nữa đã ngất xỉu:

- Bên trong dường như rỗng ruột, có khi nào hai con tiểu long đang trốn trong đó chăng?

Bị giết liền có thể phục sinh, đạt được chiến thắng đối phương tùy cơ năng lực. Từ đó, hắn chờ đợi sự tình cũng là bị giết