Đế Long và Mục trưởng lão đổ mồ hôi hột đầy áo, sau cùng Đế Long dùng ánh mắt ra hiệu, hàm ý “liều mạng”.
Mục trưởng lão cảm nhận rõ ràng uy áp cực đại đến từ huyết mạch của kẻ đang ở bên ngoài. Hắn chẳng khác nào thần linh giáng lâm, hào quang vạn trượng, còn ông ta thì chỉ như con dân đang trốn chui trốn nhủi không dám đối diện. Tuy nhiên hiện tại đã đến đường cùng rồi, không phản kháng cũng chết mà phản kháng cũng chết. Thay vì chọn lựa chết trong tủi nhục thì thà ra ngoài đánh giết một trận rồi chết trong vinh quang còn hơn.
Đế Long chính là có suy nghĩ như vậy. Y mặt mày dữ tợn, đang định hét lên một tiếng ra hiệu cho Mục trưởng lão cùng lao ra thì đột nhiên âm thanh đáng ghét bên ngoài lại truyền tới.
- Không thể nào, đường đường là chân long nhất mạch sao có thể nấp vào trong góc tường như lỗ chó thế này? Chắc chắn long bảo bảo và con rồng già kia đang ở địa phương khác…
Mục trưởng lão nghe xong tức tốc đưa tay cản trước ngực Đế Long, đầu lắc liên tục ra dấu hiệu nên bình tĩnh chờ đợi.
Đế Long thở dài gật đầu, đành nuốt xuống cục tức này, không còn ý định liều mạng nữa. Tuy nhiên y chưa vui mừng được bao lâu thì đã nghe tên Yêu Tổ kia nói tiếp:
- Nhưng thà giết lầm còn hơn bỏ sót! Lỡ như hai con tiểu long đang ở bên trong thì ta lại để chúng thoát à? Vẫn là nên tra xét một lượt a!
Đế Long tức đến thổ huyết, những âm thanh gõ cộc cộc vào vách tường lại vang lên như từng nhát búa tạ tra tấn tinh thần y và Mục trưởng lão.
Sắc mặt cả hai âm trầm đến cực điểm, sát khí dâng lên, lại một lần nữa chuẩn bị tinh thần liều mạng.
- Vách đá cứng như vậy, thôi bỏ đi, nếu như phá ra mà không có ai ở trong thì thật phí sức…
Người bên ngoài thở dài từng đợt, thân thể Đế Long và Mục trưởng lão bên trong lại nhũn ra như vừa thoát khỏi tai kiếp.
- Nhưng ta vẫn cảm thấy hai con tiểu long kia nhất định là nấp ở trong! Long bảo bảo, nếu ngươi có bên trong thì lên tiếng ta xem nào, để bổn Yêu Tổ vào chém ngươi vài nhát…
Tức thì nơi “lỗ chó” kia lại dâng lên từng đợt huyết khí sục sôi như muốn liều mạng.
Nếu cả hai thấy được dáng vẻ trêu người của Độc Cô Minh lúc này thì chắc sẽ hộc máu mà chết tại chỗ. Hắn đứng ngay vách tường mà hai long tộc kia trốn bên trong, cứ liên tục đi tới đi lui rồi gõ tay vào vách tường, sau đó bụm miệng cười phá lên từng đợt. Dĩ nhiên là hắn cười không thành tiếng vì sợ hai kẻ bên trong nghe được.
Cỗ phàm thể này nếu bỏ qua ba đạo đao khí trong mắt phải thì vẫn chỉ là phàm nhân mà thôi. Nếu hai tên kia liều mạng thì hắn nhất định không chống đỡ nổi. Còn như hy sinh ba đạo đao khí có thể chém giết Chủ cảnh lên hai yêu thú tu vi thấp như thế này, hắn không cam tâm. Tương lai nhất định Độc Cô gia từ thánh giới sẽ cử người tới truy sát hắn, theo lời kể của Sổ Tư thì những anh kiệt của Tu Chân Liên Minh cũng đã vài lần hiện thân ở ngũ châu Di địa.
Đẳng cấp của bọn họ là không phải bàn cãi. Thậm chí, bọn họ thông qua sự thay đổi đường lối tu hành trong trời đất, nương theo dấu vết đạo vận mà Thẩm Yến khai sáng ra cũng bắt kịp với những tu sĩ Di địa. Từ rất lâu trình độ đã được nâng cao lên một đẳng cấp mới.
Thời đại này không dành cho riêng ai. Nhân tài xuất hiện lớp lớp, đại thế thay đổi nhanh tới mức chóng mặt như vậy yêu cầu những tu sĩ đang tồn tại trong nó cũng phải tự chuyển mình theo, bằng không sẽ lạc hậu rồi bị đào thải.
Ngay cả Lưu Tông nhìn như bá đạo là thế, nhưng cho dù có tu luyện được tới Kiếp cảnh thì cũng phải dừng lại ở bình chướng này. Kế đến qua thời gian dài lâu, những anh kiệt trẻ tuổi trong thế hệ Độc Cô Minh đuổi tới, ông ta nhất định không cách nào tranh phong với họ vì bị thua thiệt một đường lối đạo vận.
Quay lại hiện tại, sự nhây nhưa của Độc Cô Minh đã đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh. Chỉ trong vòng ít lâu mà hắn đã quần cho đạo tâm Đế Long và Mục trưởng lão triệt để tan vỡ, không còn ý định liều mạng nữa, chỉ biết thu mình chờ đợi khoảnh khắc vách tường bị phá vỡ rồi nạp mạng.
“Ta đây quá hiểu các ngươi! Ai cũng muốn níu kéo hy vọng sống, chỉ cần không dồn các ngươi tới con đường cùng thì các ngươi vẫn sẽ chọn lựa hạ mình…”
Độc Cô Minh cười cười nghĩ thầm trong bụng, lại cầm đại đao gõ lên bức tường mấy cái khiến hai tên bên trong run lên như cầy sấy. Thật tâm mà nói hắn đùa quá ác, phen này Đế Long nhất định sẽ bị ám ảnh cả đời, khắc ghi hình bóng của tên giả “Yêu Tổ” là hắn. Tương lai dù có hùng mạnh đến cỡ nào cũng sẽ phải xếp chiếu dưới khi đối diện với Yêu Tổ, cũng tức là lừa ngốc khi đã khôi phục linh trí.
- Khốn khiếp! Hai con tiểu long này rốt cuộc trốn ở đâu? Nhất định chúng không cách nào chạy khỏi Long Sào Tổ Địa mà đang ẩn nấp ở một miếu thờ nào đó, chờ ta phí sức phá vỡ những vách tường tìm kiếm chúng, khi ta đã kiệt sức liền bỏ chạy. Yêu Tổ ta sẽ không mắc mưu các ngươi đâu!
Độc Cô Minh giả vờ gân cổ lên hét lớn.
Đế Long và Mục trưởng lão bên trong còn chưa hiểu tên Yêu Tổ kia có âm mưu gì thì đã nghe hắn nói tiếp.
- Hai con tiểu long kia nghe cho rõ, bổn Yêu Tổ sẽ ngồi xuống bế quan ở đây một ngàn năm để xem các ngươi có trốn nổi một ngàn năm hay không! Một khi các ngươi thò đầu ra ta sẽ chém ngay lập tức, lột da rút gân các ngươi nấu canh cho hả giận!
Kế đến bầu không khí chìm dần vào tĩnh mịch, Mục trưởng lão và Đế Long ở bên trong vẻ mặt thẫn thờ nhìn nhau không biết nói gì nữa.
Một ngàn năm!
Yêu Tổ đáng chết kia đang ngồi ngay bên ngoài vách tường nơi họ ẩn náu bế quan một ngàn năm!
Mục trưởng lão không dám hé miệng nên đành truyền thần niệm cho Đế Long nói:
- Thiếu chủ, phải nhịn! Chờ hắn không còn kiên nhẫn nữa ắt phải rời đi thôi. Một ngàn năm chỉ là con số để dọa người. Ta có đủ nguyên thạch để giúp thiếu chủ tu luyện.
Đế Long siết chặt nắm đấm, năm đầu móng tay ghim vào da thịt khiến long huyết chảy ra từng đợt. Chưa bao giờ y có cảm thấy hận một người đến vậy. Nhưng chỉ đơn giản là hận, vì y không dám xông ra liều mạng. Nhìn tên Mục trưởng lão vẻ mặt khẩn khoảng đang ngồi chồm hổm ngay phía trước, kề cận với mình. Hai hàng nước mắt của y lăn dài trên gò má.
Một ngàn năm đơn độc lặng lẽ tu hành không đáng sợ! Đáng sợ nhất là phải ở chung với tên dơ dáy hôi thối này!
- Ông trời trêu Đế Long ta! Yêu Tổ, nhanh thôi, đợi một ngày ta tu luyện tới Chủ cảnh nhất định phá quan ra giết ngươi!
Đế Long há miệng gào thét không thành tiếng.
Mục trưởng lão dường như hiểu được Đế Long chảy nước mắt là vì mình, lại tiếp tục truyền âm khiến y tức giận đến mức lập tức ngất xỉu hôn mê:
- Thiếu chủ yên tâm, đợi vài trăm năm nữa khi không tắm rửa thường xuyên, thiếu chủ cũng sẽ bốc mùi như ta thôi. Khi đó thì còn cố kỵ gì nữa? Thiếu chủ, thiếu chủ cậu sao vậy? Là ông trời muốn thử thách kẻ gánh vác thiên mệnh nên giáng xuống tai kiếp thôi mà? Cậu là anh hùng không nên chấp nhặt tiểu tiết, hôi thối một chút thì đã sao, chỉ cần tu vi cao là được, bọn họ dù ngửi thấy mùi hôi cũng không dám nói gì đâu. Thiếu chủ…
Vào lúc Đế Long ngất xỉu thì Độc Cô Minh đã cùng con lừa bí mật rời khỏi Long Sào Tổ Địa. Con lừa này khinh hành rất giỏi, bay lên không trung mà không phát ra tiếng động nào, lúc rời khỏi Long Sào Tổ Địa rồi còn nhe hàm răng trắng hếu của mình ra khè khè từng đợt như đang cười.
Rõ ràng nó hiểu được hành động của Độc Cô Minh, còn hỗ trợ hắn làm chuyện xấu, ai dám nói nó ngu ngốc kia chứ?
- Ngươi là đại trí giả ngu hay đại ngu giả trí vậy?
Độc Cô Minh cười khổ xoa đầu nó.
Chớp mắt cả hai đã quay lại chiến trường giữa Lưu Tông và Thiên Long Thần.
Khoảnh khắc thấy thân ảnh của Độc Cô Minh hạ xuống, trên lưng còn đeo một thanh đại đao cũ kỹ khổng lồ, đám tiểu ô quy, Độc Nhãn Kê không khỏi sửng sốt. Nhất là Sổ Tư đang nhíu mày kinh nghi.
Gã từng tới Long Sào Tổ Địa một lần, dĩ nhiên chỉ dám đứng quan sát từ bên ngoài. Cây đại đao kia đích thị là cây đại đao cắm bên cạnh xác của Thiên Long Thần, thuộc về Trảm Long Nhân.
Theo như câu hét thảm trước lúc chết của Trảm Long Nhân, rõ ràng cây đại đao của ông ta đã bị ai đó tước đoạt. Người này không ngờ lại là Độc Cô Minh ở trạng thái phàm thể.