Đế Cuồng

Chương 506



Mặc dù nam tử kia không thả ra chút uy áp nào nhưng lại vẫn có thể khiến sáu trăm tu sĩ không ngừng lui lại phía sau, nhường chỗ cho y rời đi khỏi lối vào Táng Tiên động.

Mà y cũng chẳng có vẻ gì là quan tâm đến họ, từ biểu cảm đến thần thái đều hờ hững vô tình, một đường tiến thẳng, cho tới lúc chuẩn bị dậm chân phi hành rời đi mới thoáng khựng lại vì nghe thấy Nhậm Đạt cất giọng gọi:

- Hoa đại nhân! Nhậm Đạt đến từ Đệ Cửu Ma Ngục xin ra mắt đại nhân!

Mọi người không hề bất ngờ khi Nhậm Đạt tỏ ra kính sợ nam tử áo trắng như vậy. Đơn giản vì ngay từ lúc người này vừa xuất hiện, từ hơi thở vô cấu và dung mạo phi phàm kia vạch trần hoàn toàn thân phận của y. Mà y dường như cũng chẳng muốn che giấu, cứ lạnh lùng phớt lờ tất cả.

Đệ nhất Phong Vân bảng, đệ nhất giới trẻ tiên tộc, thậm chí nói không quá là đệ nhất giới trẻ toàn bộ tinh không này, ngay cả dung mạo, khí chất, thần thái cũng đều là đệ nhất. Nói về những thứ y có, người ta không bao giờ có thể tìm thấy hai chữ "đệ nhị".

Còn về địa vị, bối phận ư?

Mặc dù địa vị và bối phận của Hoa Vô Thác không ai dám vạch trần nhưng có một lời đồn rằng, y chính là con trai trưởng của đương kim Tiên Hoàng. Chỉ là vì có chút khúc mắc với ông ta trong cái chết của Tiên Hậu năm xưa nên y mới rời khỏi hoàng thất, vĩnh viễn cắt đứt toàn bộ mối quan hệ với giới cao tầng tiên tộc.

Nhưng dù là vậy, gần như tất cả văn võ bá quan, hay Phạm Thiên của ba mươi ba tầng trời tiên giới khi gặp y đều phải dùng lễ đối đãi, gọi với danh xưng thân mật là "Hoa công tử". Như vậy đủ hiểu lời đồn kia không phải vô căn cứ, mà rất có thể chính là sự thật.

Hoa Vô Thác độc hành tinh không, viết nên bao truyền kỳ khiến thế gian chấn kinh.

Xung quanh y ngập tràn những lời tán tụng, ca ngợi, chưa từng bao giờ có ai dám khinh nhờn hay cản đường.

Quay lại hiện tại, sau khi Nhậm Đạt lên tiếng, Hoa Vô Thác liền chậm rãi quay người lại, nhìn hắn mỉm cười:

- Nhậm Đạt, đạo tử ma tộc?

- Chính là tiểu nhân!

Nhậm Đạt nuốt vào một ngụm nước bọt, đoạn cố lấy lại bình tĩnh nói:

- Hoa đại nhân vừa từ bên trong Táng Tiên động đi ra, không biết có thể chia sẻ một ít thông tin cho chúng ta hay không. Chúng ta cũng đang muốn tiến vào tìm kiếm cơ duyên... Nếu như bên trong đã không còn lợi ích gì thì thật phí công...

Nghe hắn nói vậy, mọi người đều thầm hiểu hắn đang dò xét Hoa Vô Thác, xem rốt cuộc có phải một y đã độc chiếm tất cả mọi thứ trong Táng Tiên động hay không. Dù sao nơi này có gần sáu trăm tu sĩ, cả Ứng Kiếp sơ kỳ cũng có tới mười ba người, trong đó ma tộc theo sau Nhậm Đạt có sáu. Dù Hoa Vô Thác có xuất chúng đến đâu e rằng cũng khó lòng vượt qua cách biệt cảnh giới, lấy ít địch nhiều được.

Hoa Vô Thác nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm ý, rồi lại chuyển ánh nhìn sang sáu tu sĩ Ứng Kiếp cảnh đang đứng sau lưng hắn, mỉm cười hỏi:

- Ngươi muốn ta chia sẻ thông tin hay là muốn chia sẻ tài nguyên mà ta đạt được trong đó?

- Chuyện này... Hoa đại nhân lượng thứ, sáu trăm tu sĩ chúng ta đã đứng ngoài đây quan sát mấy ngày trời, tốn rất nhiều công sức, chỉ mong đạt được chút tài vật để tương lai không quá khó khăn trong việc đột phá cảnh giới. Nếu Hoa đại nhân có thể chia sẻ cho chúng ta một phần mười cơ duyên mà ngài đạt được bên trong, chúng ta nhất định biết ơn vô cùng, sẽ bái tạ cảm ơn ngài...

Nhậm Đạt gặp kẻ mạnh liền ăn nói nhỏ nhẹ lại, rất khôn khéo để không dùng phải những từ ngữ mang tính "đắc tội" quá nhiều. Tuy nhiên, trong ý nghĩa vẫn là có chút muốn dùng số đông uy hiếp Hoa Vô Thác.

- Nếu ta không đưa, chẳng lẽ các ngươi sẽ đồng loạt ra tay giết ta sao?

Hoa Vô Thác lãnh đạm nhìn một vòng xung quanh mình, sáu trăm tu sĩ cũng trầm mặc nhìn y. Tuy bọn họ không hề trả lời, nhưng vẻ lạnh lùng từ trong đáy mắt đã nói lên tất cả. Cơ duyên ở những tuyệt địa có mấy khi xuất hiện đâu chứ? Chúng là hy vọng ít ỏi để những tu sĩ có địa vị không cao có cơ hội chạm đến Đế cảnh, làm sao bọn họ bỏ qua được chứ?

Cho dù đối phương có là một Hoa Vô Thác chí tôn vô địch, vang danh tinh không, nhưng bọn họ vẫn muốn thử một chút, xem rằng y có thực sự đáng sợ như những lời truyền tụng kia hay chăng.

Nhân tính là vậy, dù biết nguy hiểm nhưng vẫn không lựa chọn tránh né, luôn có tâm tư "muốn thử một chút", cho đến khi chết đi vì tính hiếu kỳ thì mới nhận ra hành động của bản thân ngu ngốc đến độ nào.

- Hoa đại nhân, chỉ là một phần mười cơ duyên thôi, ngài giữ chín phần cơ mà, cũng không thiệt thòi đâu...

Nhậm Đạt thấy mình được tất cả tu sĩ hưởng ứng, bao gồm cả tiên tộc và bảy tu sĩ Ứng Kiếp khác thì càng mạnh miệng hơn, ngữ khí đã có chút quyết liệt.

Hoa Vô Thác lắc đầu thở dài, sau đó nhìn hắn nói:

- Được, vậy ta sẽ đưa các ngươi một nửa thu hoạch của ta, chứ một phần sẽ rất ít, không đủ cho các ngươi chia nhau đâu. Hy vọng các ngươi không chê!

Dứt lời y ném ra một túi trữ vật nhỏ cho Nhậm Đạt, ngay lập tức bị hắn chộp lấy vào tay. Nhìn túi gấm này, hai mắt của hắn trở nên rực lửa hơn bao giờ hết, vì khi dùng thần niệm dò xét thoáng qua thì liền trông thấy hai đống nguyên thạch to như ngọn núi đang cất giữ bên trong. Bấy nhiêu thôi còn giá trị hơn cả cực phẩm linh tuyền gấp trăm ngàn lần.

Thấy biểu tình của Nhậm Đạt như vậy, sáu trăm tu sĩ xung quanh cũng vô cùng tò mò, bắt đầu dùng ánh mắt của mình khóa chặt thân thể hắn lại. Bọn họ nhất định sẽ không để hắn độc chiếm phần lợi ích này.

- Đây thực sự là một nửa thu hoạch sao? Đại nhân có lừa ta không chứ?

Hoa Vô Thác cười đáp:

- Ta lừa ngươi làm gì! Đích thị là một nửa thu hoạch của ta, nếu không tin ngươi cứ mở túi trữ vật ra hết xem nào...

Nhậm Đạt cắn răng, tâm tư trở nên bất định.

Hắn hiểu xung quanh mình toàn là những cặp mắt háu đói đang chờ đợi được chia phần, bao gồm cả những thủ hạ sau lưng mình. Nếu mình dám cầm túi trữ vật đi chỗ khác thì chắc chắn sẽ bị bọn họ đuổi theo liều mạng.

Nhưng chia sẻ thì hắn lại không cam tâm khi mà tài phú bên trong quá lớn, ảnh hưởng tới quá nhiều thứ. Có hai núi nguyên thạch này, cơ hội đạt tới cảnh giới lực đạo hoàn mỹ không còn là giả tưởng, nhất định sẽ biến thành sự thật. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là không được chia nhỏ ra thành sáu trăm phần.

- Đại nhân, hy vọng đại nhân có thể mở lòng từ bi, cho chúng ta thêm một túi trữ vật nữa...

Nhậm Đạt nghiến răng, liều mạng đòi hỏi thêm một lần nữa.

Đám tu sĩ xung quanh nghe vậy thì cặp mắt lóe lên quang mang lạ thường. Rõ ràng nhanh chóng hiểu ra vấn đề chính bên trong. Tất cả tài phú đều đang ở trên người Hoa Vô Thác, nếu số lượng đã ít đến mức không thể chia công bằng cho mọi người thì vì sao không ép y nôn ra nốt chỗ còn lại, như vậy chẳng phải dễ giải quyết hơn sao?

Mà nhìn Hoa Vô Thác chấp nhận chịu thiệt như vậy, rõ ràng cũng đã hiểu rõ một mình mình không thể nào địch lại sáu trăm tu sĩ được, vì vậy mới nhanh chóng thỏa mãn yêu cầu của họ.

Quả nhiên Hoa Vô Thác sau khi trầm mặc hồi lâu, liền gượng cười ném ra thêm hai túi trữ vật nữa, nhưng không giao cho Nhậm Đạt mà là đưa qua một đạo tử tiên tộc, kẻ dẫn đầu ba Ứng Kiếp cường giả khác. Túi cuối cùng thì đưa cho phe quỷ tộc, do bốn tu sĩ Ứng Kiếp tọa trấn.

- Được chưa? Hay các ngươi vẫn còn chê ít?

Hoa Vô Thác dửng dưng hỏi.

Đám tu sĩ kia cực kỳ đa nghi, trước tiên là dò xét dùng thần niệm kiểm tra túi trữ vật này xem có gì bất thường không. Nhưng bên trong ngoài mấy núi nguyên thạch khổng lồ ra thì chẳng còn gì khác cả, hoàn toàn vô hại.

Bọn họ thở phào một hơi, hướng về y chắp tay nói:

- Đa tạ Hoa công tử hào phóng, ơn tình này chúng ta khắc sâu, tương lai nếu Hoa công tử cần người cứ việc hô lên một tiếng, chúng ta dù dầu sôi lửa bỏng cũng quyết không từ nan!

Đối với lời hứa hẹn "chân thành" trên, Hoa Vô Thác cũng không biểu tình gì là biết ơn hay cảm động, trực tiếp dậm chân rời khỏi vùng tuyệt địa này.

Mà sáu trăm tu sĩ kia ai nấy giương mắt nhìn nhau với vẻ cẩn thận, bắt đầu chờ đợi ba người đang nắm giữ ba túi trữ vật đổ hết số tài nguyên bên trong ra rồi phân chia.