Đế Cuồng

Chương 507



Dưới chân Hoa Vô Thác xuất hiện một đám mây ngũ sắc đẹp rực rỡ, chậm rãi dừng lại giữa thiên không nhìn về phương vị Táng Tiên động ở cách đó chừng một trăm dặm.

Chỉ thấy ở địa phương đó đột nhiên xuất hiện từng trận nổ vang như có lôi đình đánh xuống, kèm theo là hơi nóng bức người giống như địa hỏa ngũ sắc bùng phát, muốn dùng sức nóng khủng bố của mình thiêu đốt tất cả sinh linh trên thế gian. Vô số âm thanh hỗn tạp cùng lúc xuất hiện trong trời đất, quỷ than khóc có, cổ thú gào thét có, cương phong gió rít có, tiếng rên la hét thảm cũng đám tu sĩ vừa rồi cũng có... Tất cả trộn lẫn với nhau khiến cho phạm vi mấy trăm dặm xung quanh Táng Tiên động trở nên âm u vô cùng, sát cơ dày đặc đến mức làm những yêu loại gần đó lập tức hoảng sợ bỏ chạy dáo dác.

Gương mặt Hoa Vô Thác vẫn hờ hững như cũ, dường như không mấy bất ngờ với kết cục này.

Hồi lâu sau, khi mọi âm thanh đã ngưng bặt, y mới chậm rãi cưỡi mây ngũ sắc tiến đến chỗ đó.

Nhìn xác sáu trăm tu sĩ nằm la liệt ngổn ngang dưới đất, cặp mắt vẫn mở trừng trừng vì kinh sợ, y chỉ khẽ cười nhạt rồi phất tay một cái. Tức thì từ phía trong Táng Tiên động lao ra vô số cổ trùng chui vào thân thể những người này, chỉ trong một tuần hương đã dọn dẹp xong tất cả, cắn nuốt toàn bộ mọi thứ từ huyết nhục đến xương cốt, chỉ còn chừa lại đúng mấy đống nguyên thạch chất cao như núi kia rồi lũ lượt kéo nhau quay trở về bên trong hang động.

Hoa Vô Thác thu hồi chúng lại, đoạn lẩm bẩm nói:

- Muốn có được tài phú thì phải có thực lực tương xứng, bằng không chẳng còn mạng mà dùng đâu.

Rồi y như chợt nhớ đến điều gì đó, ánh mắt hiện lên vẻ thú vị:

- Cũng chỉ có tên kia là tiếp nhận túi trữ vật của ta mà vẫn không chết, còn sử dụng hết chỗ nguyên thạch ta cất giấu bên trong. Độc Cô Minh, ngươi rốt cuộc đã trở về từ tiết điểm nào kia chứ? Có ở gần chỗ ta không? Kế hoạch mà ta muốn cùng ngươi thực hiện vẫn còn chưa nói xong đâu. Cha mẹ của ngươi, đích thực chỉ có một mình ta cứu nổi thôi. Tương lai, sớm muộn gì ngươi cũng phải đi tìm ta... Mà Tiên Hoàng...

Hoa Vô Thác chuyển ánh nhìn về phía nơi đỉnh đầu mình. Dường như nơi ấy đang có một bóng người cao lớn, đầu đội đế miện đang đứng trước hàng ức vạn tiên tộc, nhận được sự bái lạy của bọn họ.

- Tiên Hoàng, ngươi phải chết!

Lần đầu tiên sát khí kinh thiên bộc phát trên thân thể y, bọn chúng mường tượng hóa thành thực chất, khiến Vô Cấu tiên vị của y nhanh chóng nghịch chuyển trở thành Đọa Lạc tiên, ma khí tràn ngập khắp cơ thể, thậm chí so với ma tộc chân chính còn thanh thuần hơn.

Nếu có ai đó chứng kiến cảnh tượng này chắc chắn sẽ kinh hoàng không thôi. Vì chuyện này trong chiều dài lịch sử trải khắp thần thoại hồng hoang, cho đến thái cổ, thượng cổ của tiên tộc chỉ có duy nhất một người đủ khả năng làm được.

Mãn Lâu Thiên Đế!

-----------------------------------------------

Dư Hải Thâm Uyên!

Xuyên qua tầng tầng kết giới thô thiển được Độc Cô Minh sắp đặt, đi vào sâu bên trong sâm lâm có hàng vạn yêu thụ đang ngủ say. Chính giữa tế đàn đã mục nát vẫn còn tồn tại một đôi chân dựng ngược lên trời. Đã mấy ngày qua đôi chân này không hề động đậy, giống như chủ nhân của nó đã chết hoàn toàn rồi. Nhưng ngày hôm nay đột nhiên nó lại cử động thật mạnh, thậm chí sàn gỗ bên dưới cũng phát ra từng tiếng rạo rạo như đang bị phá nát.

Ít lâu sau, sàn gỗ nổ tung để lộ ra thân ảnh đầy lực lưỡng của Trâu Diễn cùng bờ má sưng húp của gã.

- Con mẹ nó, sao ta lại ngất đi vậy? Chẳng phải ta đang hấp thu nguyên khí để luyện thể hay sao?

Trâu Diễn lắc mạnh đầu mấy cái, vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng. Ngoại trừ trên mặt vẫn còn bị tụ máu thì y hoàn toàn không chút tổn hại gì, ngoài việc trí nhớ dường như có khiếm khuyết, đã quên đi việc mình bị Độc Cô Minh tát một bạt tai như trời giáng.

- Nguyên khí không ngờ lại đậm đặc tới cỡ này, đã bắt đầu hóa thành thể lỏng rồi!

Nhìn những giọt nguyên khí thấm ướt cả mặt đất, Trâu Diễn mừng đến phát điên, cũng bỏ qua lý do vì sao mình ngất đi.

Gã cởi phăng chiếc áo rách nát của mình ra để lộ thân thể đầy vạm vỡ, những thớ cơ dày đặc xếp chồng chéo lên nhau, khoảnh khắc được nguyên khí thâm nhập vào càng khô quắt lại, khiến toàn bộ những mạch máu ẩn tàng dưới lớp da lộ hết ra.

- Cho ta nửa năm! Với tình hình nguyên khí ngày một dày đặc thế này chỉ cần nửa năm mà thôi, ta sẽ có thể tiến đến cảnh giới lực đạo hoàn mỹ, đến khi ấy đánh khắp tinh không vô địch thủ, thành tựu truyền kỳ bất bại!

Trâu Diễn bừng bừng khí thế, bắt đầu nhắm nghiền hai mắt lại.

Nhưng y không hề biết rằng chờ đợi mình bên ngoài chính là tầng tầng lớp lớp trận pháp và kết giới, cơ quan, hỏa khí được Độc Cô Minh chôn sâu dưới đất. Một khi có người tác động tới, hoặc nguyên khí bên trong tràn ra sẽ khiến cho tất cả đồng loạt nổ tung, đủ sức phá hủy Dư Hải Thâm Uyên, hoặc chí ít khiến cho nó vĩnh viễn chìm sâu vào đáy biển, không ai có thể tìm tới nữa.

----------------------------------

Độc Cô Minh cũng không biết hành động của mình sẽ dẫn tới đại họa như thế nào với Trâu Diễn, lúc này đây hắn đang đứng ở mạn thuyền hóng gió mát.

Từng cơn gió mạnh thổi qua khiến mái tóc bạc trắng của hắn bay phất phơ, kết hợp với cặp mắt đầy vẻ phiền muộn bi ai tạo cho hắn nét gì đó rất cuốn hút, giống một lãng tử phong lưu chốn võ lâm hoặc một văn nhân thấu hiểu hồng trần lạc bước tới thế giới phồn hoa đầy xa lạ.

Gương mặt này thu hút một vài cô nương tìm tới bắt chuyện với hắn, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu khẽ cười, ngay cả một chữ hắn cũng không đáp lại.

Thương thuyền mà hắn đang đi nhờ vô cùng lớn, quy mô đồ sộ tới mức đủ sức chứa gần hai ngàn tu sĩ. Bọn họ hành nghề kinh doanh những tài nguyên quý hiếm và chuyên vận chuyển cống phẩm từ các quận đến nơi khác cao hơn ở trung diện và thượng diện.

Để tính toán tiết kiệm chi phí, trên đường đi bọn họ còn nhận luôn những tu sĩ có nhu cầu vượt biển, dùng số tiền thu được từ họ để lấy lại vốn bỏ ra.

Kinh doanh buôn bán là vậy, phải tận thu từng chút một, nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền, không hề đơn giản như tu sĩ chỉ việc đi chém giết giành giật là xong.

Trên thương thuyền cũng không phải không có cường giả, mạnh nhất là một vị Chủ cảnh cùng ba vị Đế cảnh. Có điều nghe những người khác nói chuyện với nhau, Độc Cô Minh liền biết rằng bọn họ rất ít khi ra đòn sát thủ, trừ phi đối phương quá mức càn rỡ hoặc nhắm đến hàng hóa của họ. Còn không bọn họ bàng quan tất cả, thậm chí còn không xuất hiện, nhường lại mọi chuyện điều hành cho một nữ tử có tên Ý Lan quản lý.

Ý Lan này đang là tu sĩ Đạo Đài cảnh, tu vi cũng khá xuất chúng, nếu ở Di địa thì chính là xếp ngang với đám Độc Cô Yên Nhiên hay Quan Thất. Tuổi cô ta còn trẻ như vậy mà đã được tự mình điều khiển cả một thương thuyền lớn, thống lĩnh hơn bốn trăm tu sĩ khác đủ mọi cảnh giới dưới trướng, vậy là đủ hiểu tài năng của cô ta.

- Độc Cô huynh, huynh cả ngày ngồi ngắm biển như vậy không chán sao?

Một giọng nói quen thuộc cất lên, khi nghe thấy giọng nói này, Độc Cô Minh liền ngoái đầu lại nhìn về phía sau.

Một gã thư sinh xuất hiện, tay cầm hai cuốn sách dày cộm đi tới chỗ hắn, kế đến ngồi lên mạn thuyền, đặt hai cuốn sách về phía trước rồi cầm một cuốn lên đọc.

Thư sinh này họ Công Tôn, tên Văn, đến từ Lam Mộc quận tận cùng phía đông hạ diện.

Quy mô của hạ diện Lạc giới rất lớn, chí ít phải gấp bốn lần Di địa cổ nhân tộc gộp lại. Bọn họ cũng không phân chia thành ngũ châu như Di địa mà phân ra mười hai quận riêng biệt, mỗi một quận do một thế lực cự đầu có Đế cảnh trấn giữ.

Còn trung diện thì khác, rộng lớn hơn gấp ba lần, ba mươi sáu quận, cũng do ba mươi sáu Đế giả cường đại nhất trấn giữ. Tuy nhiên ở trung diện còn có sự góp mặt của rất đông tu sĩ Chủ cảnh.

Mà thượng diện thì không phải nói, đây chính là bộ mặt của cả Lạc giới, bao gồm bảy mươi hai quận, cường giả Đế cảnh và Chủ cảnh nhiều như mây, đó là còn chưa kể tới Kiếp cảnh cũng tồn tại ba vị. Trong đó một vị đến từ tiên tộc, còn hai vị chỉ vừa mới đột phá cách đây không lâu, hiện đang tọa trấn hoàng thất Lạc giới. Với quy mô như vậy, nhìn về tổng thể thì khủng bố hơn cổ nhân tộc nhiều, nếu không muốn nói trắng ra rằng song phương trực tiếp va chạm thì cổ nhân tộc không có lấy một thành cơ hội chiến thắng.

Sự khác biệt duy nhất có lẽ là Lạc giới không có cường giả đẳng cấp hào kiệt, mà cổ nhân giới lại có. Đây cũng sẽ là điểm mấu chốt để cổ nhân giới có thể cầm cự được trong thời gian ngắn, nhưng về lâu dài chắc chắn vẫn sẽ thảm bại.

Công Tôn Văn tu vi không cao lắm, chỉ có Tiên Thai cảnh, tuy nhiên y lại sở hữu kiến thức khá uyên bác, về vấn đề triết lý kinh sách cũng rất hợp khẩu vị của Độc Cô Minh, vì vậy cả hai nhanh chóng trở thành bằng hữu trên con đường vượt biển nhàm chán này.

- Độc Cô huynh, huynh nên cùng ta tới thượng diện, một tháng nửa ở Chiêu Văn hội sẽ tổ chức đại hội luận đạo. Kẻ gây được ấn tượng mạnh, chiếm được thứ hạng cao sẽ có tư cách trở thành thành viên của hội này. Nếu tương lai gặp được Thái tử, được ngài ấy yêu thích liền có thể một bước lên mây, tiến vào hàng ngũ chính trị của Lạc giới!

Nghe Công Tôn Văn nói vậy, Độc Cô Minh cười hỏi:

- Dường như huynh rất thần tượng thái tử?

- Dĩ nhiên, làm sao mà không thần tượng cho được? Thái tử nổi tiếng là người nhân nghĩa đôn hậu, chỉ trong thời gian ngắn mấy năm mà đã khiến nhân tâm hạ trung thượng diện đều quy phục, so với Lạc Thần còn tài hoa hơn mấy phần. Ngài ấy lại quý trọng văn tài như chúng ta, đề cao văn ngang võ, không hề phân biệt mà ban cho tài phú địa vị tương đương. Vị chủ công như vậy, dù là ai cũng sẽ tình nguyện quy phục! Chẳng lẽ huynh không muốn phò tá ngài ấy hay sao?

Độc Cô Minh nghe xong chẳng biết trả lời thế nào. Phò tá? Trong đầu hắn chưa từng có hai chữ này. Ngay cả ở Di địa hắn đối với bọn Địch Vân, Tẫn Cốt, Tỏa Cốt cũng chỉ xem bọn họ như huynh đệ ngang hàng, không phân trên dưới, chưa từng nghĩ họ phó tá hay cung phụng mình. Vì bản thân hắn rất ghét chuyện này, nên cũng sẽ không áp đặt nó lên người khác.