Mà Thái tử Hạo sau khi tiếp nhận một chiếc ngọc bội đã ảm đạm vô quang kia từ tay một vị Đô đốc thì bần thần cả nửa ngày, tự giam mình trong phòng, nước mắt chảy đầy mặt. Người ta đồn rằng thấy y đi đến vấn an Lạc Hậu nhưng không nói gì mà chỉ ôm bà thật chặt, biểu thị sự đau lòng đến cực điểm.
- Phát tang cho nhị hoàng tử! Tạm thời không cần thông cáo cho phụ hoàng và mẫu hậu, sức khỏe hai người không tốt, nên giấu chuyện này đi!
Thái tử Hạo nói với thừa tướng Lục Bá Ngôn ở bên cạnh.
Lục Bá Ngôn khom lưng nhận lệnh, lúc sắp rời đi đột nhiên nghe y hỏi một câu:
- Ngươi chắc là hoàng huynh của ta đã chết chứ?
Lục Bá Ngôn quay người lại đáp:
- Ngọc bội kia thái tử vẫn đang còn cầm trong tay. Bên trong ngọc bội có chưa đựng một giọt Trường Sinh huyết của nhị hoàng tử, chỉ cần nhị hoàng tử còn sống thì nó sẽ cảm ứng được dù xa đến mấy, trừ phi đang ở trong một tuyệt địa ngăn cách với thế giới bên ngoài, như cổ nhân giới chẳng hạn. Người nhìn nó một chút là sẽ cảm nhận được dao động bên trong đã tắt ngấm rồi. Vào lúc vụ nổ xảy ra, Gia Cát tiên sinh đang giữ nó, ông ta là người đưa ra phương vị rằng nhị hoàng tử trở về từ hướng biển khơi, nhờ đó Bắc Bình Vương mới nhanh chóng xác định được vị trí rồi tự hành động.
Thái tử Hạo nghe vậy liền gật đầu, sau đó hỏi:
- Đã giết Gia Cát kia chưa? Chính vì lão ta mà ca ca ta phải chết!
Lục Bá Ngôn trả lời:
- Lúc thần tới thì Gia Cát đã tự tận rồi, thi thể đã được người nhà hỏa táng!
Nghe vậy, Thái tử lấy trong ngực ra miếng ngọc bội kia. Y nhìn nó bằng ánh mắt lưu luyến, sau đó ném sang cho Lục Bá Ngôn, đoạn bảo:
- Chôn cất nó chung với mộ phần của hoàng huynh ta.
- Tuân lệnh!
Lục Bá Ngôn rời đi, lúc ra đến cửa vô tình gặp được thái sư Tiêu Úy Trì đang tiến vào ngược lại.
Ánh mắt hai người khẽ chạm nhau, Tiêu Úy Trì thoáng liếc mắt đến ngọc bội mà Lục bá Ngôn đang nắm trong tay, kế đến nhìn lão mỉm cười gật đầu.
Lục Bá Ngôn cũng đáp lễ lại, hai người ung dung lướt qua nhau, xung quanh đám lính canh vẫn đang quan sát nhất cử nhất động của hai người, đó là còn chưa kể đến nơi mái nhà đang có một con chim sẻ tầm thường đang đậu, nhẹ nhàng dùng mỏ rỉa lông nơi cánh của mình.
Sau khi Tiêu Úy Trì tiến vào rồi, Thái tử Hạo liền hỏi:
- Ngọc bội cảm nhận Trường Sinh huyết có thể xảy ra sự cố hay không?
Tiêu Úy Trì ngẩn ra, hỏi lại:
- Thái tử nói vậy là sao? Chẳng lẽ ngài không tin tưởng ngọc bội kia?
Thái tử Hạo thở dài:
- Chắc do ta quá đau thương vì cái chết của hoàng huynh nên vẫn không chịu chấp nhận sự thật này. Nhưng trên đời cái gì chẳng có thể xảy ra kia chứ? Ai dám chắc ngọc bội không thể làm giả được? Mà ta cũng thực sự hy vọng ngọc bội là giả, hoàng huynh vẫn còn sống…
Tiêu Úy Trì mỉm cười, không hiểu vì sao nhìn thấy biểu cảm buồn bã này của nam tử trước mặt lại khiến ông ta lạnh cả xương sống lưng:
- Thái tử nghĩ nhiều rồi, người chết cũng đã chết, không nên phiền não nữa. Ngày nay binh quyền đã hoàn toàn nằm trong tay người, chỉ cần tương lai chờ đăng cơ Đế vị thì sẽ có cơ hội dẫn binh tiến đánh cổ nhân giới, hoàn thành bá nghiệp thống nhất nhân giới. Đến lúc đó ngài sẽ được lưu danh vào sử sách lục giới, uy nghiêm không gì so sánh được!
Thái tử Hạo lắc đầu:
- Vậy là ngươi quên ở cổ nhân giới ta còn một hoàng huynh khác, là đại hoàng tử! Xét về mặt huyết thống, y cũng là Trường Sinh thể, hợp với lời sấm truyền hơn ta.
Tiêu Úy Trì nói:
- Nhị hoàng tử cũng hợp với lời sấm truyền, nhưng chẳng phải cũng đã chết rồi ư? Nếu đại hoàng tử xuất hiện, có lẽ cũng sẽ bị lời sấm truyền này gieo rắc tai họa, sống không thọ!
Ông ta vừa nói xong, Thái tử Hạo liền trở nên lạnh lùng:
- Từ nay về sau đừng nói những lời như vậy nữa! Ta không cho phép ai nói những lời này với người thân của mình!
Tiêu Úy Trì biểu tình sợ hãi vội khom người. Ông ta chuyển chủ đề:
- Trang tiểu thư vì chủ động dẫn dắt quân đội của Bắc Bình Vương đi giết nhị hoàng tử nên cũng mất tích rồi. Thái tử…
Nghe nhắc đến ba chữ “Trang tiểu thư”, khóe mắt Thái tử Hạo trở nên ươn ướt khiến những người hầu gần đó cảm thấy thương cảm vô cùng. Ai mà không biết đoạn tình ái giữa y và nữ tử áo lam, thánh nữ đời này của Vu tộc kia chứ?
Nhánh vu tộc ở ngoài tinh không vì được tự do phát triển, không bị thi tộc diệt chủng như tại cổ nhân giới nên vẫn tồn tại đến ngày nay. Bọn họ chính là một trong những thế lực lớn nhất, ảnh hưởng rất nhiều tới tình hình chính trị Lạc giới. Nói không ngoa rằng sở dĩ Lạc Thần được sùng bái như vậy, công lao của vu tộc chiếm tới năm thành.
Mối quan hệ giữa Vu tộc và hoàng thất Lạc giới cũng vô cùng tốt đẹp. Trang tiểu thư kia chính là minh chứng sống động nhất. Có ước định liên hôn với Thái tử Hạo, một năm nữa chờ khi Lạc Thần xuất quan cả hai sẽ chính thức cử hành đại lễ.
- Thái tử, ngài định thế nào? Thái tử có trọng trách duy trì huyết mạch Lạc Thần, cũng phải sớm có thái tử phi…
- Đừng nhắc đến chuyện này nữa, tiếp tục cho người tìm kiếm Vệ nhi. Nàng ta bị Bắc Bình Vương dụ dỗ, cũng chỉ vì nghĩ sẽ tốt cho ta nên mới tham gia vào chuyện ngu ngốc kia. Nàng không có lỗi. Nếu không tìm được nàng, cả đời này ta nguyện không lấy thêm thê tử! Ngươi cử người tới tạ lỗi với tộc trưởng vu tộc, bảo rằng mấy ngày chờ sắp xếp ổn thỏa xong tang sự của ca ca sẽ đích thân tới dập đầu với ngài ấy!
Nhị hoàng tử vừa chết liền phát tang, nhưng Trang Vệ chết thì lại phải tìm kiếm không ngừng, sự mâu thuẫn vi tế trong này, Tiêu Úy Trì tuy hiểu được nhưng vẫn phải giả vờ không biết, tiếp nhận mệnh lệnh.
———————————
- Hắn thực sự nói vậy sao?
Thượng diện, lãnh địa vu tộc.
Tộc trưởng vu tộc đứng trước một vị tế tửu đang quỳ mọp dưới đất, lạnh lùng cất giọng hỏi.
Vị tế tửu kia cảm nhận được sát khí nồng đậm đến từ vị tộc trưởng trước mặt. Ông ta nổi danh với tính cách tàn nhẫn sát phạt, đặc biệt yêu thương Trang Vệ, ái nữ của mình vô cùng. Nếu không phải Thái tử Hạo ba lần bảy lượt đích thân đến vu tộc trồng cây si, biểu đạt sự si tình với Trang Vệ thì còn lâu ông ta mới chấp nhận mối hôn sự nặng mùi chính trị kia.
Với ông ta, hạnh phúc của ái nữ là quan trọng nhất, chỉ cần Trang Vệ lắc đầu thì ông ta cũng sẽ không nể nang gì từ chối Thái tử Hạo.
Nhưng Trang Vệ không ngờ lại rung động trước sự thâm tình đến từ vị thái tử kia, chấp nhận lời cầu hôn của y.
Nàng làm rất nhiều chuyện chỉ vì giúp đỡ quyền lực của y tăng cao, cầu toàn đến mức chuyện lớn nhỏ gì cũng đích thân chỉ đạo, lo sợ đủ điều, điển hình là chiến dịch giết chết nhị hoàng tử vừa xảy ra.
- Bẩm tộc trưởng, nội gián của chúng ta nằm trong đám người hầu của hoàng thất, đúng là đã nghe được nguyên văn cuộc nói chuyện của thái tử. Y còn rơi lệ, bần thần rất lâu, không thể giả dối được!
Tộc trưởng vu tộc im lặng một lúc, cuối cùng sát khí tán đi, thở dài sườn sượt:
- Thôi bỏ đi, dù sao y cũng là một kẻ đáng thương, trọng tình trọng nghĩa quá mức. Loại tính cách này vốn không hợp với Đế vị, nhưng nếu y trở thành đế vương thì sẽ giúp cho phồn hoa thịnh thế diễn ra, không quá thiên về khói lửa chiến tranh, âu cũng là phúc của bá tánh Lạc giới. Bây giờ chúng ta phải tập trung chuẩn bị cho chiến tranh với cổ nhân giới đã sắp diễn ra. Cổ chi và Bàng chi ở nơi đó không biết thế nào rồi, nếu tìm được hậu nhân của bọn họ đưa về hội họp với Vu tộc Lạc giới, để truyền thừa của vị tổ tiên kia tiếp tục hiển lộ thế gian, ắt sẽ khiến vu tộc ta trở nên hưng thịnh. Tương lai có hy vọng tự mình tách khỏi nhân tộc, gây dựng nên giới diện riêng!
————————————————
Đã một tuần trôi qua, người Thất Sát bang vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của Độc Cô Minh.
Ý Lan chưa chết. Mấy trăm tu sĩ bao gồm cả Liễu đường chủ đều mất tích, duy chỉ có nàng ta là vẫn còn sống.
Ý Lan bị vụ nổ khủng khiếp kia làm cho trọng thương cực nặng, từ lúc được Thất Sát bang vớt lên dưới biển thì liền lập tức đưa về tổng đàn, dùng mọi biện pháp để nàng ta trị thương.
Sau khi nàng ta tỉnh lại liền nói hết những gì diễn ra ngày hôm ấy.
Bao gồm thân phận của Độc Cô Minh, tài hoa trác tuyệt của hắn, cả chiến lực khủng bố đơn thương độc mã quyết đấu với cả năm ngàn tu sĩ, tưởng rằng là thập tử vô sinh, không chống cự nổi quá mấy nhịp thở nhưng vẫn suýt chút nữa lật thuyền mương, khiến mấy ngàn tu sĩ kia bất đắc dĩ phải tự bạo toàn bộ, ngay cả Ứng Kiếp cảnh cũng tự bạo để hòng đồng quy vu tận với hắn.
Giới cao tầng Thất Sát bang nghe xong thì liền kinh hãi vô cùng, lập tức triệu tập một cuộc thương nghị. Chuyện này nghe đồn kinh động tới cả Sơn Đường Kiếp Chủ. Rất nhanh bọn họ quyết định huy động toàn bộ lực lượng chia ra khắp các ngõ ngách để tìm kiếm tung tích của nam tử bạch y tóc bạc kia.
Mặc dù Ý Lan không hiểu vì sao bọn họ lại cố chấp như vậy nữa, khi mà rõ ràng Độc Cô Minh ở giữa trung tâm vụ nổ, khả năng sống sót của hắn gần như bằng không. Tuy nhiên nàng vẫn hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra, vì thực tình mà nói hắn giờ đây quá mức quan trọng với Thất Sát bang, có thể làm thay đổi cả cục diện Lạc giới trong tương lai. Nếu Thất Sát bang đồng thời có cả sự phục vụ của hắn và Vương Thần, chắc chắn tương lai sẽ trở thành một thế lực hùng mạnh chưa từng có, sức ảnh hưởng thậm chí bao phủ cả tinh không lục giới.
Người chịu trách nhiệm tìm kiếm Độc Cô Minh lần này là một đạo tử cũng khá nổi danh tại Thất Sát bang, đối trọng của Trâu Diễn, họ Ngụy, tên Linh Hy.
Ngụy Linh Hy sở hữu vẻ ngoài khá đặc biệt, nhìn sơ qua sẽ rất khó phân định y là nam hay nữ. Mà dục tính của y cũng nằm giữa cả hai giới tính này, từng có đạo lữ là nam, mà cũng từng có đạo lữ là nữ.
Trâu Diễn khi còn ở Thất Sát bang như nước với lửa với Ngụy Linh Hy, luôn dùng giới tính để chế giễu y. Nhưng kết quả sau những lần hai bên giao thủ với nhau thì Ngụy Linh Hy luôn dành phần thắng. Thậm chí, y đã từng có dịp quyết đấu qua với Vương Thần, mặc dù bại trận nhưng cũng khiến Vương Thần khâm phục vô cùng về độ biến ảo của những thần thông do y sáng tạo ra.
Nhân sinh như một giấc mộng. Nếu một ngày ta hài lòng với cuộc sống hiện tại, rồi bỗng dưng xuyên không đến thế giới khác. Cảm giác lúc đó sẽ thế nào? Đau buồn, bi quan, tức giận hay chán nản gì thì cũng phải đứng lên. Bởi ngày mai, mặt trời vẫn mọc, vạn vật thời gian vẫn cứ trôi đi, ta vẫn phải sống tiếp. Vì thế nên