- Kỳ quái, không hiểu sao ta vẫn cảm thấy có ẩn tình trong chuyện này. Ngươi thực sự đã chết sao? Theo mô tả của Ý Lan thì nàng ta đã thấy hàng vạn cổ thú từ dưới đáy biển đồng loạt bay thẳng lên trời cao, mang theo tư thái liều chết bảo vệ ngươi. Nếu có chúng bảo hộ, liệu có thể giảm bớt sức công phá của vụ nổ hay không?
Ngụy Linh Hy ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc ánh mắt lóe lên tinh quang:
- Ta không tin người dễ dàng chết đi như vậy! Nếu ngươi còn sống, ắt giờ này chỉ ở loanh quanh đâu đó lân cận Chu Diên quận mà thôi. Một lần suýt chết dưới binh lính triều đình sẽ khiến ngươi trở nên cẩn thận hơn, nhất định ngươi đang giả trang thành phàm nhân hoặc tu sĩ cấp thấp. Ta phải thay đổi kế hoạch, không thể hao phí nhân thủ dọc bờ biển mà bỏ qua những nơi trong đất liền.
Nghĩ là làm, Ngụy Linh Hy nhanh chóng rút hết tám phần lực lượng ở bờ biển, bắt đầu chuyển hướng sang rà soát truy xét đến những thế lực cấp thấp ở trong Chu Diên quận. Ngay cả thành trì nơi ở của phàm nhân cũng không bỏ qua, điều tra tất cả những kẻ lui tới trong suốt nửa tháng.
Với quyền lực của Thất Sát bang, dĩ nhiên chuyện này dễ như trở bàn tay.
———————————————————
Trong một khu rừng nọ, giữa không gian tĩnh lặng vang lên tiếng xe ngựa lộc cộc lộc cộc.
Một chiếc xe ngựa băng ngang qua khu rừng, phương hướng của nó là biên giới giữa Chu Diên quận và Phiên Ngung quận.
Nếu nhìn thoáng qua sẽ không thấy chiếc xe ngựa này có điểm gì đặc biệt, ngoại trừ con ngựa phía trước là một con hắc mã thân hình khá to lớn lực lưỡng, vừa nhìn đã biết ngay một con tuấn mã. Còn tên phu xe bộ dáng cực kỳ tầm thường, mặc hôi y màu xám đan từ vải thô, đầu đội nón rộng vành che đi nửa gương mặt, chân mang giày bện từ cỏ.
Hắn cũng không hề che giấu tu vi mà bộc lộ ra đẳng cấp Hỗn Nguyên đại viên mãn, dường như đang muốn thị uy với những tên sơn tặc đang nảy sinh dị tâm với mình.
Biên giới giữa Chu Diên quận và Phiên Ngung quận đang có nạn đói hoành hành, bách tính khổ không kể siết. Mặc dù quan lại đã cầu cứu triều đình nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm. Cũng vì hai quận này khá nhỏ nên cũng không thể đưa tới sự bận tâm quá lớn cho Thái tử Hạo. Nạn đói vì thế ngày một lan rộng, rất nhiều tu sĩ và bách tính chọn lựa lên núi lập trại làm cướp. Nói không quá rằng đoạn đường này cứ đi tầm mười dặm lại sẽ gặp một đám cướp.
Trừ phi ngươi sở hữu tu vi cao cường, bằng không nhất định sẽ bị những kẻ “bần cùng sinh đạo tặc” này lột đến cái quần cũng không còn mà về.
Dọc đường đi, tên phu xe đã gặp phải tổng cộng mười bốn sơn trại, nhưng đều thuộc về phàm nhân nên không quá đáng ngại. Vừa nhận ra hắn là tu luyện giả thì liền giải tán, tránh né từ xa.
Mà tên phu xe dường như cũng không quan tâm lắm, chưa từng biểu lộ sự sợ hãi, cứ một đường tiến thẳng. Ngoại trừ vài lần dừng để bổ sung lương thực ra thì hầu như đã đi ròng rã hơn nửa tháng rồi.
Thi thoảng, ánh mắt hắn lại nhìn vào trong màn trướng của xe ngựa như để quan sát tình trạng của người bên trong, khi không thấy gì khác lạ thì mới tăng tốc, để xe ngựa di chuyển nhanh hơn.
Hắn không phải ai khác mà chính là Độc Cô Minh.
Đúng vậy, hắn không chết.
Nửa tháng trước, khoảnh khắc vụ nổ tự bạo kia sắp sửa diễn ra thì số lượng cả chục vạn cổ thú đồng loạt vây lấy hắn, bao bọc hắn vào bên trong. Mà Vọng Nguyệt thì để an tâm hơn còn nuốt luôn hắn, Đạp Nguyệt Ô Truy và Trang Vệ vào bụng.
Trang Vệ khi ấy phản ứng rất mãnh liệt, định tự bạo nhưng bị hắn ngăn cản, phong bế hoàn toàn tu vi, kế đến dùng thân thể che nàng ta lại.
- Đồ giả tạo, song phương đã người sống ta chết, việc gì phải bảo vệ ta?
Trang Vệ quát lớn, nhưng lại sửng sờ khi nghe thấy Độc Cô Minh quát ngược lại:
- Câm miệng! Ta vì đệ đệ của ta nên mới giữ cho cô một mạng. Có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu nhầm. Ta không muốn vì cô mà hiểu nhầm này càng lúc càng lớn, không còn cách cứu vãn nữa!
Nhưng Trang Vệ đâu dễ dàng chịu thua đến vậy, nghiêng đầu cắn mạnh vào vai hắn. Mặc dù hắn da dày thịt báo, đao kiếm bình thường không thể xuyên thủng nhưng cũng cảm thấy đau nhói.
Để nàng ta tiếp tục làm loạn, hắn dứt khoát một chưởng đánh ngất nàng ta.
Phía trên mạn thuyền, hai tên Công Tôn Văn và Đường Nguyên cũng được con cá chép nuốt vào trong bụng, sau đó tiến đến vị trí bên cạnh Độc Cô Minh, để đàn cá chép nhỏ xíu đông đến ba vạn con bao bọc họ lại.
Kế tiếp như ai cũng biết, vụ nổ khủng bố kia đã diễn ra, uy lực của nó thì không phải nghĩ bàn, gần như diệt sạch toàn bộ gần mười vạn cổ thú, khiến một vùng biển bị hủy hoại đến mức sợ rằng trong vòng năm trăm năm không thể phục hồi lại được.
Vọng Nguyệt và cá chép tuy sống sót nhưng cũng bị thương cực kỳ nghiêm trọng, thoi thóp hấp hối, chỉ gắng gượng đưa bốn người bọn Độc Cô Minh tới bờ biển thì liền chìm sâu xuống đáy biển, mất dạng hoàn toàn.
Mà năm người bọn hắn tính luôn Đạp Nguyệt Ô Truy khi ấy cũng trọng thương cực kỳ nghiêm trọng, tưởng rằng đã chết tới nơi.
Phía đằng xa cũng có không ít tu sĩ và quan binh đang chậm rãi tiến lại, chuẩn bị phát hiện ra họ.
Nếu không phải có một lão già thần bí tiến đến đưa cả năm người rời đi thì bọn hắn đã bị bắt giữ từ lâu.
Tu vi lão già này cực kỳ thâm hậu, chí ít cũng phải là Ứng Kiếp cảnh. Tuy nhiên lão cũng trọng thương rất nặng, vết thương này khiến toàn thân lão lở loét toàn bộ, mùi tanh hôi xú uế xộc vào mũi Độc Cô Minh khiến hắn mơ hồ tỉnh lại.
Mặc dù không thể động đậy nhưng hắn lại cảm nhận được tất cả những gì đang diễn ra.
Lão già kia đưa cả năm tới một hang động nọ rồi trị thương cho họ, tiêu tốn rất nhiều chân nguyên và sinh mệnh lực. Thậm chí Độc Cô Minh còn cảm nhận rõ ràng khí tức tử vong trên người ông ta ngày một trở nên đậm hơn. Mặc dù không thể mở mắt ra được nhưng hắn vẫn rất biết ơn vị tu sĩ lạ mặt này, dù rằng không rõ vì sao ông ta lại phải làm như vậy.
Lúc hắn tỉnh lại thì lão già đã rời đi từ bao giờ, dưới đất còn để lại một miếng ngọc bội đang tỏa ra hào quang sáng rực. Từ nó, hắn cảm nhận được một sự cộng minh đến từ huyết mạch. Rõ ràng bên trong ẩn chứa một giọt Trường Sinh huyết của hắn. Mặc dù giọt máu này đang ở đẳng cấp sơ khai, hồng huyết, nhưng đích xác là thuộc về bản thân hắn.
Bên cạnh miếng ngọc bội có để lại một phong thư, ghi mấy chữ nguệch ngoạc run rẩy.
“Đây là thứ giúp cho triều đình phát hiện ra phương vị của công tử. Về sau không cần lo lắng nữa, nhưng phải giấu đi thân phận, tuyệt đối không được để lộ ra. Nếu muốn biết chân tướng mọi việc, hãy tìm tới Thất Sát bang, nơi ấy sẽ có biện pháp riêng giúp công tử gặp được phụ mẫu… Đừng tin vào Thái tử Hạo!”
Sáu chữ cuối rất đậm nét, giống như lời trăn trối tuyệt mệnh của người viết.
Rõ ràng lão già này viết xong thì cũng sắp sửa phải lìa đời. Nhưng lão không muốn chết tại đây, cũng không muốn để Độc Cô Minh biết tới mình nên lặng lẽ rời đi.
Độc Cô Minh đọc xong phong thư liền dùng nguyên lực bóp nó tan thành bụi bặm, kế đến ôm quyền hướng về phía cửa động vái ba vái. Ngoài chuyện này ra, hắn thực sự không còn cách nào khác để thể hiện sự biết ơn.
- Vọng Nguyệt, cá chép, hy vọng sẽ sớm gặp lại các ngươi…
Độc Cô Minh khẽ thở dài khi nhớ tới hai cổ thú này. Việc hắn có thể vượt qua tai kiếp, hoàn toàn là nhờ công lao của gần mười vạn cổ thú ở Dư Hải, bao gồm cả hai bọn chúng.
Ngày hôm sau, với thể chất siêu việt của mình, Đạp Nguyệt Ô Truy cũng đã tỉnh lại, nó cất tiếng hí vang đầy khoan khoái khi đã nhơn họa đắc phúc, từ bến bờ sinh tử đột phá Ứng Kiếp cảnh sơ kỳ, từ nay bước vào hàng ngũ cao tầng trong tu luyện giới.
- Nhanh thật, ngươi vậy mà chỉ cách Đế cảnh có một cảnh giới nữa thôi… Mà ta cũng vậy, có lẽ tầm mấy chục năm nữa cũng sẽ tiến vào Ứng Kiếp, không biết có kịp chuẩn bị cho trận chiến giữa cổ nhân giới với ngũ đạo tự phong và Lạc giới hay không? Mà phần thắng của cổ nhân giới, với những gì ngũ đạo tự phong và Lạc giới đang thể hiện ra quá mức vượt trội, thì gần như bằng không… Mà nếu trận chiến này diễn ra, ngươi nghĩ ta nên theo phe nào?
Đột nhiên có một vấn đề phát sinh đến tận bây giờ hắn mới chợt nhận ra.
Cổ nhân giới là nơi bao nhiêu năm nay hắn tồn tại, nuôi dưỡng hắn. Hắn cũng từng thề với anh linh những hào kiệt ở đó là sẽ bảo vệ nó đến tận cùng. Nhưng Lạc giới lại là nơi cha mẹ hắn, đệ đệ ruột hắn đang sinh sống. Khi hai bên giao chiến sinh tử với nhau, dù hắn giúp bên nào cũng xem như đại nghịch bất đạo, bất hiếu bất trung.
Đạp Nguyệt Ô Truy hiểu được phiền muộn này của hắn nên hí nhẹ một tiếng động viên.
Kế đến Độc Cô Minh nhìn về phía Trang Vệ, Công Tôn Văn và Đường Nguyên đang bất tỉnh. Thương thế của bọn họ đã ổn định, có lẽ rất nhanh thôi sẽ tỉnh lại. Quan trọng nhất bây giờ là hắn phải lập tức rời khỏi nơi đây, bằng không đợi đám binh lính triều đình hoặc Thất Sát bang tìm tới thì lại phiền phức.
Hắn chưa đủ căn cứ để tin tưởng vào Thất Sát bang này, dù rằng được lão già bí ẩn kia ra tay tương trợ.
Những chuỗi sự việc trên dẫn đến thời điểm hiện tại, hắn và Đạp Nguyệt Ô Truy thay đổi phục trang, giả dạng làm một tu sĩ tầm thường, cưỡi trên một chiếc xe ngựa tìm đường rời khỏi Chu Diên quận. Mà bên trong xe ngựa, dĩ nhiên là ba người Đường Nguyên, Trang Vệ và Công Tôn Văn.