Gần đây tình thế ở phủ Thượng tướng quân rất hưng thịnh, Uyển Thư nhận lễ vật các phủ đưa tới đến nhũn cả tay, đang chuẩn bị khuyến khích Uyển Cầm đi bộ khắp nơi một chút, trước Tết làm trong phủ sung túc thêm một chút, thấy sau khi Nhậm An Lạc nhận được một tấm thiệp mời liền phân phó chuẩn bị xe ngựa, chuyện tốt của nàng thất bại, liền không ngừng bận rộn đi theo sau lưng nàng hỏi.
Nhậm An Lạc ngáp một cái, kéo đôi dép gỗ vào bên trong phòng, xua tay ra đằng sau: "Uyển Cầm, giúp ta thay y phục."
Uyển Cầm lên tiếng đáp lại, Uyển Thư đảo tròng mắt một vòng: "Tiểu thư, người là muốn đến phủ nhà nào?"
Nhậm An Lạc quay đầu lại, hơi trầm tư một chút, lộ ra nụ cười xấu xa nửa đùa nửa thật về phía Uyển Thư: "Uyển Thư, hôm nay ta dẫn ngươi đi xem sự thay đổi của con người."
Uyển Thư sợ hãi đến mức lùi lại hai bước, núp sau cánh cửa, rất đau đầu: "Tiểu thư, nếu người cười như vậy, chắc chắn không có thứ gì đẹp mắt, ta vẫn là ở lại trong phủ trông nhà đi.."
Lời còn chưa nói xong, Uyển Cầm bưng một bộ cẩm y từ phòng bên ngoài đi vào, nhàn nhạt nói: "Hôm nay Đế tiểu thư mở tiệc, tiểu thư muốn tới Đông cung, tiểu thư chúng ta xưa nay ôn nhã khéo léo, nhất định là không đấu lại được tâm tư loanh quanh lòng vòng của tiểu thư thế gia, ngươi không ở bên cạnh giúp đỡ mà được sao?"
Tiểu thư nguyện ý tới Đông cung xem tuồng vui này, tám phần là có quan hệ đến lời truyền lưu trong kinh thành mấy ngày gần đây, rằng Thượng tướng quân phỉ khí bá đạo, nhưng trời sinh lại cứ mơ ước Thái tử, hiện giờ không buồn ăn uống ốm ngày càng nặng, đến mức lời đồn đãi này được truyền ra từ đâu, cũng hết sức được quan tâm.
Nhậm An Lạc bĩu môi, làm bộ không nghe thấy, chỉ duỗi dài cánh tay cho Uyển Cầm thay y phục, ngược lại là Uyển Thư như bị sấm đánh vậy, run rẩy chỉ vào Nhậm An Lạc thích giả bộ làm đại gia, hai tay chống nạnh: "Ôn nhã, khéo léo.. Uyển Cầm, ngươi thật sự đang nói đến tiểu thư nhà chúng ta sao, ta nhìn lại là thô.."
Nhậm An Lạc thờ ơ quay đầu lại thoáng nhìn chìa khóa phòng kho bên hông Uyển Thư, ý cười đang sinh sôi trong cổ họng Uyển Thư ngừng lại, mắc kẹt ở giữa đường, nàng che miệng lại, chớp chớp mắt nịnh nọt Nhậm An Lạc: "Tiểu thư, hôm nay người chỉ cần lo hiền hiền huệ huệ đi dự tiệc, không cần quan tâm đến cái gì mà đầu trâu mặt ngựa, ta đều thay người chặn hết."
Nhậm An Lạc hài lòng gật đầu, nắm thật chặt nút cài trên tay áo, môi khẽ nhấp, mỉm cười lộ ra vẻ kín đáo, dẫn hai người ra khỏi Nhậm phủ, nhắm đi về hướng Đông cung.
Từ sau án hoàng cung bị hành thích, ai ai cũng biết Hoàng đế Gia Ninh coi trọng Đế Thừa Ân, đưa đến Đông cung kỳ trân dị bảo đếm không hết, thánh phẩm dưỡng thương cũng đều là trân quý hoàng cung.
Là Đông cung Thái tử phi tương lai, buổi yến hội này của Đế Thừa Ân được làm đúng thời điểm, từ sau khi nàng nhập kinh vẫn luôn cẩn thận dè dặt với thân phận người của Đế gia, hiện giờ bày ra vinh hiển của tức phụ hoàng gia cũng không quá đáng.
Hôm nay là ngày mười lăm, cuối thu mát mẻ, trong hoa viên ở Đông cung bắc triều ca vũ thăng bình, khách khứa đến đầy.
Đế Thừa Ân một thân cung phục đỏ thẫm, vẻ mặt kiêu ngạo, bộ lưu ly trên đầu dong đưa theo bước chân tỏa ra màu sắc đẹp đẽ quý giá, ngồi ngay ngắn trên thủ vị trong yến hội, nói cười vui vẻ.
Thiều Hoa công chúa ngồi ở bên tay phải nàng, hai người trò chuyện với nhau rất vui, trên khuôn mặt có nét hăm hở tương tự như trước kia, mọi người nói cười rất nhiều, An Ninh một thân thường phục tấn sĩ có tay áo rộng, lững thững đi vào.
An Ninh công chúa chưa bao giờ tham dự yến hội mọi người đều biết, hôm nay chợt xuất hiện, khiến mọi người sôi nổi lấy làm lạ. Xem ra tin đồn vị tiểu thư Đế gia này cùng An Ninh công chúa có giao tình sâu đậm không phải là tin đồn vô căn cứ. Mọi người đứng dậy hành lễ với An Ninh, ánh mắt nhìn về phía Đế Thừa Ân càng thêm cung kính lễ độ.
"An Ninh, ngươi tới rồi." Đế Thừa Ân tươi cười ấm áp chân thành, tự mình đứng dậy nghênh An Ninh đến chỗ ngồi bên tay trái, cười nói: "Ngươi chính sự bận rộn, mời ngươi tới ngược lại là đã quấy rầy ngươi."
An Ninh ngồi vào chỗ của mình, thấy Đế Thừa Ân dường như đã sớm quên mất chuyện không vui giữa hai người vào tháng trước, đáy lòng cảm khái: "Không sao, yến hội của ngươi ta tất nhiên muốn tới."
Đế Thừa Ân tự tay rót rượu cho nàng, vẻ mặt thành khẩn nghiêm túc, thấp giọng nói: "An Ninh, lòng ta đối với Thái tử vẫn giống năm đó, chắc chắn sẽ phò tá y thật tốt, ngươi nhất định phải tin tưởng ta."
Ly rượu An Ninh nhận lấy trong tay ngừng một lát, giấu đi màu mắt lạ thường, nở nụ cười, đáp: "Ta tất nhiên tin ngươi."
Nhắc tới từ sau khi Đế Thừa Ân hồi kinh, hai người còn chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhau, hôm nay An Ninh đặc biệt cho nàng thể diện, trò chuyện với nhau vui vẻ.
Thiều Hoa trong lúc vô tình bị quên lãng, nàng liếc mắt đánh giá An Ninh một chút, cười nói xen vào: "Hoàng tỷ một thân y phục hiếm lạ, tuy là nam trang, nhưng lại có dáng vẻ phong lưu, cũng không biết vị con cháu thế gia nào có thể lọt vào mắt xanh của hoàng tỷ."
An Ninh một thân tấn trang thuần đen, bên hông quấn mảnh vải gấm màu trắng mộc mạc thanh nhã, ánh mắt tôn quý, thu hút ánh mắt của một chúng thiếu niên lang trong hoa viên.
Lập tức có quý nữ cười nói: "Công chúa không biết, từ sau khi Nhậm tướng quân mặc y phục như thế này trong yến hội của Thái tử mấy tháng trước, không ít tỷ muội rất thích lối trang điểm như vậy, chỉ là không thể có khí chất oai hùng hiên ngang như An Ninh công chúa và Thượng tướng quân."
Lời này vừa ra, mọi người bất ngờ nhìn thiếu nữ nở nụ cười ngây thơ, nghẹn giọng cẩn thận nhìn Đế Thừa Ân trên thủ vị, trố mắt nhìn nhau.
Đều nói trong phủ Triệu lão tướng quân có một tiểu tôn nữ tính tình đơn thuần, hôm nay xem ra ngược lại là câu nói thật.
Có ai không biết ngay cả thiệp mời tiểu thư Đế gia cũng không đưa đến phủ Thượng tướng quân, nàng lại còn không ngần ngại mà tán dương Nhậm An Lạc.
Bầu không khí có chút yên tĩnh, An Ninh nhìn tiểu nha đầu có chút ngơ ngác phía dưới một chút, cười nói: "Thượng Y cục đưa tới không ít y phục, ta thấy bộ này liền thuận mắt, nghe nói Nhậm tướng quân phỉ khí bá đạo, ta thấy những lời này không thể tin." Nàng vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Đế Thừa Ân: "Nhậm tướng quân là một người lười biếng, hôm nay là ngày nghỉ, chắc hẳn nhàn rỗi ở nhà tĩnh dưỡng, nếu không, các ngươi gặp mặt một lần, cũng có thể hóa giải chút hiểu lầm."
Trong giọng nói của An Ninh công chúa đối với Nhậm An Lạc ai cũng nghe ra được là có ý bảo vệ, nghĩ rằng nguyện ý làm một người hòa giải, để tiểu thư Đế gia cùng Nhậm An Lạc tiêu tan hiềm khích lúc trước.
"Công chúa không cần lo lắng, ta đã đưa thiệp mời đến phủ Nhậm tiểu thư, chắc hẳn Nhậm tiểu thư cũng sắp tới rồi." Đế Thừa Ân đột nhiên mở miệng, nhấp ngụm trà, vẻ mặt hòa nhã.
Mọi người vừa nghe lời này, nhìn Thái tử phi tương lai vân đạm phong khinh, đáy lòng lộp bộp, buổi yến hội tối nay sợ là long tranh hổ đấu, không được yên bình.
Sắc mặt Thiều Hoa có chút không được tự nhiên, trước đó nàng nghe nói Đế Thừa Ân không mời Nhậm An Lạc nên mới vui vẻ tham dự, nếu bây giờ rời đi, ngược lại có vẻ không được phóng khoáng.
An Ninh nhìn Đế Thừa Ân hồi lâu, đột nhiên mở miệng: "Hoàng huynh có ở Đông cung không?"
Đáy mắt Đế Thừa Ân thật nhanh hiện lên một tia ủ rũ, dừng một chút, nói: "Đề đốc cửu môn mới được nhậm chức tới kinh từ hôm qua, sáng sớm nay Điện hạ đã đến đại doanh Tây Giao, sợ rằng không kịp chạy về tham gia yến hội."
"Nếu là như vậy, Nhậm tướng quân tuy là nữ tử, nhưng vẫn là ngoại thần, đợi lát nữa hàn huyên mấy câu xong ta sẽ cùng Nhậm tướng quân rời đi."
An Ninh tuy muốn để Đế Thừa Ân cùng Nhậm An Lạc hóa giải oán giận, nhưng hôm nay Đế Thừa Ân không có chút nào báo trước liền mời Nhậm An Lạc tới, nhất định không phải ý tốt. Tuy hiện giờ Đế Thừa Ân có được danh phận của hoàng gia, nhưng tính tình Nhậm An Lạc vô pháp vô thiên, An Ninh so với người khác biết rõ nhất, nếu thật sự động tới nàng, yến hội hôm nay của Thừa Ân sợ là phải hủy bỏ rồi.
Thần sắc Đế Thừa Ân lạnh lùng, nụ cười phai nhạt dần: "An ninh, cần gì phải gấp gáp, ta rất tò mò đối với Nhậm tiểu thư, ngày sau Điện hạ ở trên triều đường cũng cần dựa vào nàng, ta làm sao có thể thất lễ, để nàng rời đi nhanh như vậy?"
"Nhậm tướng quân đến."
An ninh nhướng mày, vừa muốn mở miệng, thanh âm kính cẩn nhu uyển của cung nữ trước cửa hoa viên đột nhiên vang lên, mọi người trong viện thầm than nhân vật chính đã đến, sôi nổi giương mắt nhìn về phía trước cửa hoa viên.
Trên con đường mòn rất dài, một vị nữ tử đi tới, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt nhàn nhạt, một thân y phục thuần trắng khúc vạt, chỗ tay áo dùng nút cài hợp lại, vừa ung dung vừa nhanh nhẹn, làn váy thêu cành trúc thon dài, bước đi thong thả như cùng cành trúc đong đưa giữa biển, khí chất thanh nhã khó có thể dùng lời diễn tả.
Cho dù là văn sĩ Tấn Nam xưa nay thanh cao, sợ rằng cũng không thể so với một thân khí tức nho nhã của người này.
Đây có thật sự là Nhậm An Lạc từ nhỏ lớn lên ở ổ thổ phỉ, tắm máu trên chiến trường?
Tất cả đều yên lặng, một chúng con cháu thế gia quý nữ danh môn đang ngồi ngay ngắn không phải là lần đầu thấy Nhậm An Lạc, nhưng lại cảm thấy mỗi lần nàng xuất hiện đều sẽ khiến người ta bất ngờ kinh ngạc cảm thán.
Mới vào kinh thành, trong hội thi săn thú đã phóng khoáng bất kham nhất tiễn tam điêu, trong dạ yến lộng lẫy ở Đông cung lười biếng cùng chúng quân thần uống rượu.. Còn có ôn nhã mộc mạc trong yến hội hôm nay của tiểu thư Đế gia khiến mọi người khó sánh bằng.
Nữ tử như vậy, quả thật bình sinh ít thấy.
Ngoại trừ dung mạo quá mức bình thường, trong lúc mơ hồ, vẫn khiến người ta thở dài.
Khoé miệng Nhậm An Lạc khẽ cong, đi hết đường mòn, bước vào bên trong yến hội, chắp tay về phía hai vị công chúa ngồi bên trên, cũng hơi hướng về phía Đế Thừa Ân: "An Lạc bái kiến công chúa điện hạ, Đế tiểu thư."
Câu này của nàng rất tùy ý thanh đạm, An Ninh còn chưa kịp lên tiếng, Thiều Hoa đã gấp không đợi được xua tay: "Nhậm tướng quân không cần đa lễ, ngồi đi."
Tuy Thiều Hoa kiêu căng, nhưng cũng là công chúa được thiên gia giáo dưỡng ra, lúc người trước mặt chỉ là một phó tướng tứ phẩm nàng cũng đấu không thắng, huống chi hiện giờ Nhậm An Lạc đã làm chủ nội các, chấp chưởng phòng ngự trong kinh thành, được lòng đế vương.
Nhậm An Lạc không nhúc nhích, nhìn Đế Thừa Ân, cười rất vô hại.
Đế Thừa Ân ngồi thẳng tắp, khuôn mặt dịu dàng nghiêm túc đoan trang, khóe môi hiện ra chút ý cười, nâng tay về chỗ ngồi bên cạnh An Ninh: "Khách quý lâm môn, hàn xá bồng tất sinh huy*, Nhậm tiểu thư, xin mời ngồi."
(*) hàn xá bồng tất sinh huy: Cách nói khách sáo khi khách đến nhà, hàn xá có nghĩa là bần hàn, nghèo túng; sinh huy ý nói phát sáng, nghĩa câu này là nhà nghèo có khách quý tới chơi cũng trở nên lộng lẫy.
Xem ra Thái tử phi vị mười phần thì đến tám chín phần là của Đế Thừa Ân, nhìn xem, người ta cũng đã tự xưng là 'Hàn xá', Nhậm An Lạc xưa nay cho rằng da mặt mình đã dày lắm rồi, không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên*, liền cười nhàn nhạt nói: "Sự quý giá ở Đại Tĩnh đều ở trong hoàng thành, Đế tiểu thư sắp chấp chưởng một cung, quá khiêm tốn rồi."
(*) nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên: Tương tự câu 'núi cao còn có núi cao hơn'.
Vừa nói vừa bước lên hai bước, đi tới bên cạnh An Ninh ngồi xuống.
Đế Thừa Ân thấy vẻ mặt Nhậm An Lạc bình thản, tất nhiên càng thêm đoan trọng, từ xa kính Nhậm An Lạc một ly: "Tiểu thư là sủng thần của bệ hạ, lại tự mình tới, dĩ nhiên là vinh hạnh của Thừa Ân."
Sủng thần, từ xưa đến nay thật ra hàm nghĩa câu này cùng nịnh thần không sai biệt lắm. Uyển Cầm đứng yên sau lưng Nhậm An Lạc nhíu mày, kéo kéo Uyển Thư từ lúc bước vào hoa viên ánh mắt liền bắt đầu mơ hồ quan sát rượu ngon trên bàn, ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn qua Đế Thừa Ân.
Uyển Thư bị kéo đến nghiêng ngả, chợt nhớ tới trách nhiệm trọng đại của mình hôm nay, ho khan một tiếng, xụ mặt nhìn lên cô nương một thân ánh vàng rực rỡ trên cao, vừa nhìn một cái, khí phách bá vương liền không xuất hiện nữa, lời nói cùng hơi thở bị giữ trong cổ họng thiếu chút nữa nghẹn chết, ngón tay run rẩy bất định nhìn về hướng tiểu thư tự đắc nhàn nhã nhà mình.
Ngọc hoàng đại đế a, đây là khuê nữ đến từ đâu, sao có thể có mấy phần giống với dung mạo của tiểu thư lúc trước như vậy.
Ánh mắt Uyển Thư sáng quắc nhìn chằm chằm Đế Thừa Ân, khuôn mặt vặn vẹo thành đường cong cổ quái, nhất thời thở dài nhất thời lắc đầu. Mọi người nhìn thấy khó hiểu, không một tiếng động nhìn lại Nhậm An Lạc, đây là thị nữ nhà ngươi, lại cứ nhìn chằm chằm chủ nhân gia là có ý gì a.
Uyển Thư là một người có tài, năm nàng mười bảy mười tám tuổi đã có thể tranh hạng hai trong An Lạc trại trước nay đều dựa vào chính mình chứ không phải vận khí, một thân khí khái quân ngũ ngang ngược không kém An Ninh chút nào, nàng nhìn đến chết cũng không chuyển mắt như vậy, khiến toàn bộ yến hội cũng lặng yên xuống.
Thật ra Nhậm An Lạc là một người nhanh nhẹn, không có tâm tư gì khác, nàng đưa Uyển Thư tới liếc mắt nhìn phía trên cao một cái như vậy, là cảm thấy có một số việc nên để cho nha đầu đầu gỗ này biết, coi như là nói rõ ràng cho nàng biết, ngoài ra còn ôm một chút tâm tư khác, ta chính là mang nha đầu nhà mình tới khiến ngươi khó chịu, ngươi có thể làm gì được ta?
Đế Thừa Ân vốn rất kiêng kỵ đối với xuất thân của mình, bình sinh không thích nhất là loại ánh mắt quan sát nghi hoặc này, biểu tình lạnh lùng, cười khẽ ra tiếng, hướng về phía Nhậm An Lạc đột nhiên nói: "Nhậm tiểu thư, mấy ngày trước ta nghe nói có không ít công tử công khanh thế gia muốn cùng tiểu thư kết giao Tần Tấn, nhưng đều bị tiểu thư khéo léo từ chối. Tuổi của Nhậm tiểu thư cũng xấp xỉ ta, không biết đã ái mộ người nào hay chưa, ta nhờ Điện hạ vì tiểu thư xin chỉ, ban cho một hôn sự tốt, không biết có được không?"
Cổ nhân có câu, châm ong vàng sau đuôi, độc nhất phụ nhân tâm*.
(*) kim của ong vàng thì ở sau đuôi, độc địa nhất thì là lòng dạ nữ nhân.
Chỉ sợ những người đang ngồi đây đều biết chút văn thơ, e là không hẹn mà cùng nhớ tới câu nói này.
Câu này là dẫn cổ dụ kim* của quan ngự sử trong triều đình, là câu hay nói của văn nhân nhã sĩ uyên bác, dùng một câu đại nghĩa cực điểm như vậy nửa đùa nửa thật dò hỏi, chỉ còn lại hai chữ: Toàn bại.
(*) dẫn cổ dụ kim: Dùng sự việc từ thời xưa để minh họa cho sự việc ở hiện tại, giống như so sánh.
Bên trong Bắc Triều Uyển, sau hành lang gấp khúc, Lạc Minh Tây rút chiếc quạt làm từ gỗ trầm hương khỏi thắt lưng, từ từ mở ra, mắt híp lại, nở nụ cười đầy ẩn ý: "Điện hạ, xem ra vị Thái tử phi mà người sắp nghênh vào cung này, vượt xa tưởng tượng của thần a."
Thanh âm hắn thâm thúy, khi nghe kỹ lại ẩn hiện một sự lạnh lùng vô hình.
Hàn Diệp đứng thẳng tắp tại chỗ, áo choàng đen như mực kéo dài trên đất, thâm trầm khó đoán.
Y chỉ đứng trong Bắc Triều Uyển liếc mắt nhìn khuôn mặt ảm đạm của Đế Thừa Ân một cái, sau đó ánh mắt chậm rãi rơi trên người Nhậm An Lạc đang chống cằm yên lặng không nói.