Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

Chương 49: Trên đời này chỉ có duy nhất một người biết nàng chỉ là một nữ cô nhi ăn mày vô danh, chứ không phải là tiểu thư Đế gia Đế Tử Nguyên.​



Ánh mắt Nhậm An Lạc thanh lãnh, lười biếng không sợ hãi, khiến người khác cảm thấy quen thuộc khó hiểu.

Bỗng một trận gió thu thổi tới, tiếng 'kẽo kẹt' vang lên, Hàn Diệp ngẩng đầu, chần chừ ngơ ngẩn, cửa sổ gỗ phủ đầy bụi trong mười năm qua của Bắc Khuyết Các trong Bắc Triều Uyển bị luồng gió không hề báo trước thổi bật ra, cách xa mấy thước, khung cảnh bên trong các mơ hồ có thể thấy rõ.

Mọi người trong hoa viên kinh ngạc cảm thán, mười năm trước nữ nhi Đế thị nhập kinh, Hoàng đế Gia Ninh lấy lễ công chúa chào đón, tu sửa Bắc Khuyết Các trong Đông cung cho nàng ở, nghe nói độ xa hoa còn vượt xa phủ đế cơ, bên trong các như cất giấu trân bảo của hoàng cung, một tòa Bắc Khuyết Các ngang với vạn kim, ngoại trừ Đế Tử Nguyên cùng Thái tử mười năm trước ra, chưa từng có người được bước chân vào.

Trong lúc mọi người hoảng thần, tiếng cười nhạt vang lên, Nhậm An Lạc hơi ngửa về sau, liếc mắt nhìn Bắc Khuyết Các một cái, ly rượu trong tay xoay chuyển, nhấp một ngụm, ý tứ thần sắc không rõ.

Nàng là thật lòng chỉ muốn tới xem Đế Thừa Ân này rốt cuộc là có bộ dạng tính tình như thế nào, tốt xấu gì thì tức phụ nhi của Hàn Diệp cũng là một tay nàng quyết định, nếu không ra thể thống gì, thì nàng sẽ hơi có một chút áy náy.

Hoặc, nếu nàng bị ủy khuất, thì tới chỉ điểm cho cô nương này vài câu.

"Đế tiểu thư, nghe nói Bắc Khuyết Các là mười năm trước bệ hạ vì ngươi mà tu sửa, xa hoa vạn thiên, ta từ nhỏ ở Nam Cương xa xôi, chưa thấy qua cảnh đời nào, không biết bên trong các rốt cuộc ẩn giấu bảo vật gì, không bằng tiểu thư nói cho ta biết một chút?"

Thần sắc Đế Thừa Ân cứng đờ, nàng đâu biết bên trong Bắc Khuyết Các là bộ dạng gì, thấy ánh mắt mọi người tha thiết, trong lòng khẽ động, mi sắc nghiêm túc, nói: "Nhậm tiểu thư, ngươi đã biết Bắc Khuyết Các là nơi ta ở khi còn bé, chuyện liên quan đến nữ nhi gia khuê mật, sao có thể tùy tiện hỏi?"

"Ồ, Đế tiểu thư, ngươi nói lời này thật là thú vị." Nhậm An Lạc hơi nghiêng thân mình về phía trước, khóe môi cong lên: "Ngay cả bài trí trong một cái khuê các ngươi cũng không nguyện ý chia sẻ cho nhau, vậy ta luyến mộ người nào chẳng lẽ không được tính là bí mật nữ nhi gia?"

Bí mật nữ nhi gia? Người ở đây nhìn Nhậm An Lạc mặt không đổi sắc biểu tình trịnh trọng, thiếu chút nữa gào thét lên. Là ai nói với các phủ huân quý rằng chỉ cần Thái tử một ngày chưa thành thân, nàng liền một ngày chưa từ bỏ ý định, hiện giờ như thế nào lại trở thành bí mật nữ nhi gia!

"Nhậm tiểu thư.." Đế Thừa Ân lộ vẻ cũng không ngờ tới Nhậm An Lạc sẽ quang minh chính đại nói thẳng ra lời này, nhướng mày một cái.

Nhậm An Lạc xua xua tay, khuôn mặt đoan chính: "Đế tiểu thư, ta còn có một lời, Nhậm gia chỉ có mình ta, danh xưng An Lạc tiểu thư sợ là không được nói tới.." Thấy Đế Thừa Ân ngơ ngẩn, nàng cười cười, cực kỳ thành khẩn: "Ta là thượng tướng nhất phẩm được bệ hạ thân phong, cho dù ngày sau Đế tiểu thư làm chủ Đông cung, nhưng xưng hô như này cũng đã vượt quá rồi."

Đường đường Thượng tướng quân Đại Tĩnh, ngươi lại xem như chỉ tương xứng với tiểu thư của một nhà, đúng là cực kỳ vô lễ. Hiện giờ danh vọng của Nhậm An Lạc ở kinh thành như mặt trời ban trưa, ngay cả người trẻ tuổi đồng lứa cũng hết sức kính phục, lời này vừa nói ra, mọi người nhìn Đế Thừa Ân, đáy mắt đều hiện lên một chút ý tế nhị.

Thượng tướng nhất phẩm cùng thượng vô danh phận tiểu thư Đế gia, thân phận ai hơn ai kém, để tay lên ngực vừa hỏi liền có được câu trả lời.

Nếu là Nhậm An Lạc mới vừa vào kinh thành một năm trước, Đế Thừa Ân xưng hô như này ngược lại là không sai, nhưng hiện giờ.. Quả thật có mất thể thống.

Không đợi Đế Thừa Ân mở miệng, Nhậm An Lạc đã thở dài một hơi, thanh âm đột nhiên thấp kém: "Đế tiểu thư, ngươi vừa rồi hỏi ta có ái mộ người nào không, thiên hạ đều biết một năm trước ta làm ra chuyện hoang đường.."

Nàng dừng một chút, vô cùng đúng lúc mà dừng lại, trong giọng nói bất lực buồn bã khiến người ta sửng sốt.

Nhìn bộ dáng này của nàng, mọi người sốt sắng đến độ vò đầu bứt tai, Nhậm tướng quân, ngài muốn than thở, cũng nên nói hết lời mới phải chứ?

Mọi người nóng lòng nhìn chằm chằm, Nhậm An Lạc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Đế Thừa Ân khuôn mặt trầm nhiên: "Đế tiểu thư nói không sai, nữ tử như ta ở tuổi này, sao lại không có người mình ái mộ. Không lâu trước đây, ta luyến mộ một người, từng lấy cả gia sản cầu chính thê vị của y, chỉ tiếc.. Mười mấy năm trước y đã là người có hôn phối, chỉ có chuyện này, là sự nuối tiếc trong đời của An Lạc. Những năm nay tuy tiểu thư tĩnh dưỡng ở Thái Sơn, nhưng cuối cùng vẫn có người đau khổ mỗi ngày nhớ thương tiểu thư, tiểu thư bĩ cực thái lai*, phúc duyên ở phía sau, cần gì phải so đo những thứ khác, mong rằng tiểu thư quý trọng phúc tiên đế ban tặng, chớ mất khí độ nữ nhi Đế gia."

(*) bĩ cực thái lai: Sau những ngày khổ thì sẽ đến ngày sung sướng.

Bên trong Bắc Triều Uyển, một mảnh yên lặng, mọi người ngơ ngác nhìn Nhậm An Lạc biểu tình lạnh nhạt, sắc mặt cực kỳ cổ quái.

Nghe một chút, lời nói này.. Quả thật không gì sánh kịp.

Chỉ bằng một lời Nhậm An Lạc vừa nói, chưa nói đến buổi yến hội hôm nay tiểu thư Đế gia dùng thân phận Thái tử phi tương lai tổ chức bị uổng phí, sợ là trước khi bệ hạ tứ hôn cũng không được gặp người.

Nói lời thật hoang đường! Sau hành lang gấp khúc, thần sắc Hàn Diệp tĩnh lặng, nhìn nữ tử trong hoa viên nói lời cực kỳ buồn bã, cười khổ ra tiếng.

Lạc Minh Tây liếc mắt nhìn Hàn Diệp một cái, ánh mắt hạ xuống trên người Đế Thừa Ân, ánh mắt lạnh lùng.

Bên trong hoa viên tràn đầy ánh mắt mỉa mai đánh giá, Đế Thừa Ân ngồi ngay ngắn thẳng người đến mức có chút cứng ngắc, lồng ngực lấp đầy trọc khí, thần sắc tối tăm. Nàng bị nhốt ở Thái Sơn mười năm, trở lại đế đô phải dùng mọi thủ đoạn mới có được địa vị như hôm nay, sao Nhậm An Lạc dám..

"Chỉ là một giới võ tướng.."

"Yến hội thật náo nhiệt, xem ra là ta bỏ lỡ thịnh hội a." Thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên bên trong hoa viên, cắt lời Đế Thừa Ân mới nói được một nửa, mọi người nhìn lại phía sau hành lang gấp khúc, thấy thanh niên một thân áo lông bào màu bạc chậm rãi đi ra.

Người tới cực kỳ tuấn tú, một thân khí chất ôn nhã đạm tĩnh, giản dị tựa như ngọc thạch được mài giũa.

Hắn đi đến giữa hoa viên, khẽ chắp tay hướng về phía An Ninh sau mới nhìn Đế Thừa Ân, nở nụ cười: "Mười năm không gặp, tiểu thư phong mạo vẫn như ban đầu, Minh Tây cảm thấy rất vui vẻ yên tâm."

Lạc Minh Tây? Trưởng tử Tấn Nam Lạc gia Lạc Minh Tây?

Nhìn bộ dạng thanh nên trong hoa viên phong hoa tuyệt đại nói cười cảm khái với tiểu thư Đế gia, mọi người bừng tỉnh hiểu ra.

Mười năm trước Lạc gia là thuộc thần của Đế thị, Lạc Minh Tây lại là thư đồng cùng Đế tiểu thư lớn lên, nghe nói tình cảm rất bất đồng, hôm nay gặp lại, hẳn có chút cảm giác thổn thức. Nhưng mà.. Năm đó cũng chính là bởi vì Lạc gia quy hàng Hoàng đế Gia Ninh, mới khiến cho Đế thị lâm vào cảnh suy tàn cuối cùng khó vãn, đoạn tình cảm khi còn bé làm sao bằng nỗi khổ bị giam trong mười năm, nhìn vẻ mặt của Đế tiểu thư, cũng quả thật không giống bộ dạng lâu năm gặp lại bạn cũ.

Ánh mắt Lạc Minh Tây ánh mắt sáng trong, nói cười vui vẻ. Đế Thừa Ân nhìn thanh niên cách đó không xa, đáy mắt không khỏi kinh hãi, chiếc ly nắm chặt trong tay lặng lẽ rơi xuống đất, trang dung đẹp đẽ cao quý cũng không thể che giấu khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Mười năm, nàng chưa từng nghĩ đến, cả đời này của nàng lại gặp lại người này, lại là lúc nàng sắp làm Thái tử phi của Đại Tĩnh, hắn không phải là vĩnh viễn cũng không nên xuất hiện sao? Đế Thừa Ân chưa từng nghĩ tới, người năm đó đưa nàng từ đầu đường mang đến Thái Sơn lại là trưởng tử Lạc gia Lạc Minh Tây!

Trên đời này chỉ có duy nhất một người biết nàng chỉ là một nữ cô nhi ăn mày vô danh, chứ không phải là tiểu thư Đế gia Đế Tử Nguyên.

Đế Thừa Ân rõ ràng rất lúng túng, mọi người nhìn khuôn mặt tiểu thư Đế gia tái nhợt ngay cả một câu cũng không nói lên lời, rất nghi hoặc, cho dù trước kia Lạc gia không như bây giờ, nhưng ngươi đường đường là Thái tử phi tương lai cũng không cần sợ hãi thành bộ dáng như vậy chứ?

Nhậm An Lạc cũng không nghĩ tới Lạc Minh Tây lại đột nhiên xuất hiện, nhìn thanh niên bên trong hoa viên cười ôn nhu vô hại, nàng giương mắt lên, uống một miệng rượu, khóe môi vô hình cong lên.

Tính tình Lạc Minh Tây tự giữ được bình tĩnh, nhưng từ nhỏ đã có một tật xấu kỳ quái, rõ ràng sinh ra chỉ có một thân mỏng như dương liễu, lại có một lòng bảo vệ danh dự Đế gia mọi lúc.

Dân tình Tấn Nam dũng mãnh, khi còn bé nàng thường trộm y phục hạ nhân đi ra ngoài phố lớn ngõ nhỏ đánh lộn với đám hài tử lang thang, tự xưng là bá vương đầu đường Tấn Nam, cuối cùng vẫn là thế đơn lực mỏng, phần lớn đều là một đôi mắt gấu trúc trở về Hầu phủ. Lâu ngày, lời đồn đãi đại tiểu thư Tĩnh An Hầu phủ miệng cọp gan thỏ lan khắp Đế Bắc thành, Tĩnh An Hầu nghe được giận dữ vô cùng, nói công phu ba chân mèo của nàng làm thể diện của Đế gia bị ném đi hết, bắt nàng chăn ngựa trong quân doanh ba tháng.

Nếu đó là sự thật, thì việc này có lẽ mới là sự nuối tiếc trong đời của Đế Tử Nguyên.

Khi đó Lạc Minh Tây lớn hơn nàng năm tuổi, ba tháng sau, nàng chăn ngựa trở về, tật xấu khó sửa, khoác một thân bố y lần nữa ra phố khiêu khích, tìm nửa ngày, mới từ trong miệng bá tánh Đế Bắc thành biết được tiểu thiếu gia như băng như ngọc của Lạc gia bày lôi đài ngoài cửa Hầu phủ, lấy danh hào của tiểu thư Đế gia khiêu chiến khắp thành, người thắng được thưởng vạn lượng hoàng kim.

Trong vòng ba ngày, người đến ứng chiến nhiều đếm không hết, nhưng không một ai vượt qua được.

Khi đó nàng mới biết, Lạc Minh Tây thật sự là một bộ lòng dạ hồ ly, hắn ở trên lôi đài lấy sa bàn bày trận, đấu binh pháp sách lược, sĩ tử trí tuyệt dũng mãnh khắp thành, thế nhưng không một ai có thể thắng được thiếu niên tuổi đôi mươi.

Từ đó về sau, danh vọng Đế gia tăng mạnh, người tới đầu quân nhiều vô kể, thanh danh Lạc Minh Tây vang khắp Tấn Nam, còn nàng, đại tiểu thư Đế gia, Đế Tử Nguyên chăn ngựa trong quân doanh, cũng vì thể diện Đế gia mà mang ơn một lần đại tình của hắn.

"Đế tiểu thư, là đang trách Minh Tây tới quá trễ."

Tiếng cười nho nhã của Lạc Minh Tây cắt ngang ký ức buồn bã của Nhậm An Lạc, nàng liếc mắt nhìn Đế Thừa Ân như gặp phải quỷ một cái, sờ cằm, dáng vẻ thất khiếu linh lung này của Minh Tây, dùng trên người Đế Thừa Ân, quả thực làm nàng hết sức xấu hổ.

"Ta cùng Thái tử điện hạ đến đại doanh Tây Giao luyện binh, nên mới tới trễ yến hội của tiểu thư. Tiểu thư nếu trách, Minh Tây tự phạt một ly." Thần sắc Lạc Minh Tây nhu hòa, xoay người lại hai bước thuận tay cầm ly rượu trên bàn Nhậm An Lạc lên, đưa ly rượu kính đến trước mặt Đế Thừa Ân.

Động tác này nếu là người thường làm, quả thật vô lễ hết sức, nhưng Lạc Minh Tây cố tình làm, lại là một phen phong lưu tùy ý.

Ly rượu bị đưa tới trước người chỉ cách một thước, dù là trên mặt thanh niên tươi cười ấm áp như ánh dương chói lọi, nhưng đáy lòng Đế Thừa Ân lại sinh ra cảm giác giá lạnh đêm sương mùa đông, nàng giương mắt, khuôn mặt cứng ngắc: "Thiếu tướng quân nguyện ý tới, Thừa Ân vinh hạnh vô cùng."

Nàng run rẩy giơ tay lên muốn tiếp, một bàn tay có khớp xương thon dài đột nhiên xuất hiện, cầm ly rượu trên bàn lên, chạm khẽ ly rượu trong tay Lạc Minh Tây, cười vang nói: "Mới chỉ mời ngươi đi một chuyến tới đại doanh Tây Giao, ngươi đã vội vàng kể khổ, ly rượu này ta kính ngươi, coi như là cảm tạ ngươi cho ta thể diện đến yến hội ở Đông cung."

Hàn Diệp đột nhiên xuất hiện làm mọi người rất bất ngờ, một chúng con cháu thế gia vội vàng đứng dậy hành lễ, khiến Bắc Triều Uyển mới vừa rồi còn tĩnh lặng bất thường thành một trận binh hoang mã loạn.

Nhậm An Lạc nâng cằm hai người ngươi tới ta đi, thở dài.

Ai da, Hàn Diệp là người mềm lòng, chắc là không muốn nhìn con hồ ly Lạc Minh Tây khi dễ tức phụ chưa qua cửa của y, nên chạy đến làm người hòa giải.

Đế Thừa Ân kinh ngạc nhìn Hàn Diêp bên cạnh, che giấu kinh ngạc lúng túng trong mắt, vội vàng đứng dậy, lui tới một bên, vội hỏi: "Điện hạ hồi cung lúc nào vậy?"

Hàn Diệp nhìn nàng một cái, vẻ mặt có chút ý không rõ, cười một tiếng mới nói: "Không tính là sớm, vừa về liền nhìn thấy Minh Tây kính rượu nàng."

Đế Thừa Ân thở phào một cái, mới vừa rồi nàng ở trước mặt Lạc Minh Tây lúng túng như vậy, Hàn Diệp thông minh tuyệt đỉnh, nếu như nhìn ra manh mối.. Đế Thừa Ân cũng không phải người thường, cực nhanh khôi phục trấn định, yêu kiều cười nói với Lạc Minh Tây: "Mười năm không gặp cố nhân, hôm nay chợt thấy, Thừa Ân thất lễ rồi." Nói xong liền chuyển hướng sang Hàn Diệp hành lễ: "Đa tạ Điện hạ che chở."

Hàn Diệp nâng nàng lên, đặt ly rượu lại xuống bàn, không trả lời, ngược lại nhìn Nhậm An Lạc ngồi phía dưới nhàn nhạt nói: "Tính tình Nhậm tướng quân xưa nay lười biếng, ta cũng không nghĩ tới nàng sẽ tới tham gia yến hội, xem ra danh tiếng của Thừa Ân ta cũng có chỗ không sánh bằng."

Biểu tình Đế Thừa Ân cứng đờ, ấp úng muốn nói: "Điện hạ.."

Hàn Diệp xua tay, tiếp tục nhìn Nhậm An Lạc: "Hôm nay Nhậm tướng quân tới thật đúng lúc, ta có chút chính sự muốn cùng tướng quân và Minh Tây thương thảo, không biết hai vị có thời gian không?"

Lời này của Hàn Diệp vừa ra, mọi người đều ngơ ngẩn, hành động này của Thái tử nhìn như thế nào cũng nghĩ tới người muốn che chở là Nhậm An Lạc, chứ không phải tiểu thư Đế gia?

Nhậm An Lạc đứng dậy, hào sảng cười: "Điện hạ mời, An Lạc từ chối thì bất kính, nghe nói Điện hạ được Tây Vực hiến dâng rượu bồ đào rất ngon, hôm nay vừa vặn đúng lúc, Điện hạ chắc sẽ không luyến tiếc."

Ánh mắt Hàn Diệp hơi động, không đáp, dẫn Nhậm An Lạc cùng Lạc Minh Tây đi vào trong điện.

Mọi người thở phào một cái, nghĩ cuối cùng yến hội cũng có thể tiếp tục tiến hành, nào ngờ Thái tử đi được mấy bước rồi lại dừng lại.

"An Ninh."

An Ninh vẫn luôn tránh ở một bên xem náo nhiệt đột nhiên bị Hàn Diệp điểm danh, trong lòng sinh ra cảm giác không ổn, vội vàng đứng dậy trả lời: "Hoàng huynh có gì phân phó?"

Thái tử bất chợt dừng lại, thanh âm nhàn nhạt chậm rãi truyền tới.

"Thay ta vào cung thỉnh chỉ với phụ hoàng, Đế tiểu thư ở Thái Sơn nhiều năm, không rõ quy củ trong cung, mong phụ hoàng ban cho hai vị nữ quan trong cung, giúp đỡ Đế tiểu thư."

Sâu trong hành lang gấp khúc, Nhậm An Lạc chợt ngẩng đầu, nhìn Hàn Diệp bên cạnh, vẻ mặt khó lường khó phân biệt.