Lý Thục Văn cũng biết được sức mạnh quân sự hiện tại của Nhật Bản khác với hồi xưa rất nhiều có thể đánh con cự thú phương Bắc là Liên Xô đến nổi buộc nước này phải ký hiệp ước ngừng chiến và phải cắt đất đền bù cho Nhật Bản. Quan trọng hơn hết, thủ tướng hiện tại của Nhật Bản đã thể hiện ra tài năng lãnh đạo của mình nên được rất nhiều người dân Nhật Bản tin tưởng. Lý Thục Văn buộc phải đánh nên ông nói:
" Được, ta sẽ nhận lời thách đấu của cậu. Nếu, ta thắng thì cậu không được gửi cáci này về cho thủ tướng của cậu hay là cuộc một chiến tranh nào liên quan của Nhật Bản đến Trung Quốc "
" Được, nếu ông thua ta sẽ lấy mạng của ông "
Sau đó, 2 người bắt đầu xông vào đấu võ, những người khác không có phận sự đều lui ra bên ngoài để 2 người có đất mà đấu võ.
" Tránh đường, tránh đường. Mọi người ở đây là làm cái gì đây ? "
Một đội mặc thường phục cảnh vệ trị an gồm 8 người của quân phiệt Hoãn Hệ. Hoãn hệ sau nhiều lần phòng thủ trước sự tấn công của Trực Hệ chỉ còn giữ được các khu vực xung quanh thàh phố Thượng Hải bao gồm cả thành phố Ninh Ba này. Cao Lãng là đội trưởng đội chấp pháp này, ông và đội của ông đã tham gia chiến đấu chống quân Trực Hệ. Hiện tại, ông và đội của ông đang đi tuần tra thì thấy ở đây tập chung rất nhiều người nên ông và đội của ông đi tới.
Người dân thấy ông đi tới đều vui mừng như cây cỏ cứu mạng, có một số người chạy lại nói:
" Cao giáo quan, ngài tới thật đúng lúc mau cứu đại sư. Ngài ấy đang bị đánh trọng thương, nếu ngài không đi cứu là đại sư sẽ chết đấy "
" Đúng vậy, giáo quan. Ngài hãy mau đi cứu đại sư "
............
Cao Lãng không hiểu vấn đề lắm cho đến khi có một người đàn ông kể lại hết mọi truyện lại đầu đuôi câu truyện thì lúc này ông mới hiểu được vấn đề nên ông chạy tới cùng với thuộc hạ của mình thì mọi truyện đã quá trễ. Cuộc đấu võ của Lý Thục Văn và Kichirou cuối cùng cũng kết thúc với phần thăng nghiêng về phía Kichirou.
Lý Thục Văn chỉ chống đỡ được các cuộc tấn công có vài phút đã bị Kichirou đánh chết một cách không thương tiếc, cuộc đời võ thuật Bát cực quyền lừng danh của Trung Quốc Lý Thục Văn đến đây là kết thúc. Sau này, cái chết của Lý Thục Văn sẽ lan truyền ra ngoài và mang lại chấn động lớn cho nền võ thuật truyền thống ngàn năm của Trung Quốc.
Kichirou lúc này đang rửa tay trên chậu từ một người thuộc hạ của Tomoko mang tới, trên tay ông lúc này toàn là máu của Lý Thục Văn. Tomoko kêu người mang chiếu lại đắp lên thi thể của Lý Thục Văn. Kichirou thấy nhóm người của Cao Lãng tới nên ông bắt đầu nói với giọng khiêu khích:
" Võ thuật Trung Quốc cũng không có gì hơn cái này. Bát cực quyền nổi tiếng lừng danh của Trung Quốc cũng không có gì lợi hại lắm chỉ ngoài mấy cái đòn đánh rãi ngứa. "
" Hahaha, tướng quân uy vũ "
Nhóm người của Kichirou nghe được đều cười lên, trước sự đau khổ của nhóm người Lý thục Văn khi đã mất đi một đại sư võ thuật nổi tiếng nhất Trung Quốc. Và, nhóm người Cao Lãng đang quan sát.
Cạch cạch cạch cạch
Cạch cạch cạch cạch
Nhóm binh sĩ của Cao Lãng tức giận trước sự sỉ nhục của đám người Kichirou về võ thuật cổ truyền của nước này nên đã cầm súng lên bắn giết người này nhưng mà bị Cao Lãng cảng lại không được hành động tuỳ tiện.
Bởi vì, ông thấy được bên kia, đối phương cũng đã cầm súng ngắm vào họ. Cao Lãng nhìn cách đối phương cầm súng và ngắm về phía ông với động tác cực kỳ trôi chảy không có một động tác thừa nào cả.
Kichirou biết những người này sẽ không làm gì mình nên ông cũng ra hiệu cho người mình bỏ súng xuống vào đi trong đạo quán của Tomoko. Kichirou vừa đi vừa nói với một giọng tràn đầy khinh miệt:
" Bọn hạ đẳng vẫn là bọn hạ đẳng, không biết tự lượng sức mình. Với võ công mèo chuột đấy cũng được xưng là võ học ngàn năm. Ta nghĩ các ngươi cũng nên thấy làm vinh hạnh khi mà chúng ta biến các ngươi thành những tên nô lệ góp phần phát triển đế quốc. Hahahahahaha. "
Những người của nhóm Lý Thục Văn, Cao Lãng và các thuộc hạ của ông đều cảm thấy cực kỳ khó chịu khi mà sự hãnh diện về võ thuật ngàn năm của nước này lại bị một người ngoài nước xem thường mà không dám làm gì chỉ biết đứng nhìn mà cho những người này sỉ nhục môn võ thuật tự hào ngàn năm của mình.
Đặc biệt hơn nữa, người này sỉ nhục nền võ thuật ngàn năm của họ còn là người Nhật. Kẻ mà họ thường coi thường là dị tộc và rất xem thường trong ngàn năm nay.
Người thanh niên lúc này đang núp phía sau mọi người đã bắt đầu rất là giận dữ, anh nổi gân xanh lên và hiện ra khuôn mặt dữ tợn. Anh cầm con dao mình mang theo trên người ra và chạy về phía sau lưng của Kichirou. Anh vừa chạy vừa nói:
" Đồ khốn, mấy đứa dị tộc như ngươi thì biết cái gì rồi là võ thuật của Thiên Triều. Dị tộc các ngươi thì có tư cách và cái thá gì để nhận xét về võ thuật của Thiên Triều. "
Người thanh niên đang chạy tới thì thấy Kichirou đột nhiên dừng lại và đưa bóng lưng về phía anh, thấy vậy nên anh cười lạnh. Anh nghỉ Kichirou đã bị mình nói cho doạ sợ nên mới không dám nhúc nhích để cho mình đâm. Cho đến khi tới gần, Kichirou đột nhiên quay lại nhìn anh với ánh mắt tràn đầy miệt thị và khinh bỉ.
Việc làm này của Kichirou đã làm cho anh càng tức giận hơn. Khi nhìn xuống thì anh bắt đầu hoảng sợ muốn dừng lại nhưng đã quá muộn. Bởi vì, thứ mà anh thanh niên nhìn thấy chính là bàn tay của Kichirou đang cầm một thanh Katana quơ về phía anh thanh niên với lưỡi kiếm sắc bén.
Những người khác muốn lên ngăn cản những mà đã muộn. Kichirou quơ xong nhưng mà vẫn thấy anh thanh niên vẫn còn chạy nên ông lấy chân đạp thân xác anh thanh niên bay về phía đám người của Cao Lãng. Nhóm người của Cao Lãng đỡ lại thân thể của anh thanh niên.
" Cậu không sao chứ ? "
" Cậu có .... "
Một số người khác thì chạy lại hỏi thăm anh thanh niên, chỉ nói được vài 1-2 câu thì mọi người hoảng sợ nhìn về phía người thanh niên thì thấy thi thể của anh thanh niên không còn đầu, trên cổ có một đường chém rất là lưu loát. Mọi người bắt đầu hoảng sợ không hẹn mà nhìn về phía Kichirou thì thấy thanh kiếm Kichirou đang cầm dính đầy máu tươi đang chảy xuống. Dưới chân của Kichirou đang đạp lên đầu người thanh niên.
Kichirou thấy vậy cười lạnh đá đầu của người thanh niên về cho những người Trung Quốc rồi nói:
" Hừ, bọn hạ đẳng không biết tự lượng sức mình lại muốn giết chết chủ nhân tương lai của mình ư, vẫn còn non lắm. Lần này bọn ta sẽ bỏ qua sẽ không thông báo việc này lên cho thủ tướng nhưng mà tới lần sau thì bọn ta sẽ giết hết các ngươi "
Kichirou nói xong đi vào trong võ đạo quán của Tomoko và bao gồm cả thuộc hạ của ông cũng đi vào võ đạo quán theo sau ông. Tomoko và những người ở võ đạo quán ra nghênh tiếp ông nhiệt tình. Tomoko và những người trong đạo quán biết Kichirou và thuộc hạ của ông chính là những người mà mình đang dợi sáng nay.
Tomoko dẫn Kichirou vào văn phòng của mình cùng với một số người khác, tất cả những người trong vòng phong này đều là người Nhật, đồng bào của mình. Họ sẽ không có lý do gì để phản bội tổ quốc nên rất khó để truyền không tin ra bên ngoài.
" Mọi thứ vẫn ổn chứ ? "
" Văng, thưa ngài. Mọi thứ vẫn ổn, trong tối nay chúng ta có vận chuyển chúng đi nhưng mà có chút rắc rối như ngài đã nhìn thấy nên chúng tôi sẽ thay đổi một chút kế hoạch "
Kichirou nghe thế cũng gật đầu rồi nói ông nói tiếp:
" Những người đó chính là lao động miễn phí quan trọng giúp chúng ta xây dựng phòng tuyến để bảo vệ lãnh thổ đất nước. "
" Vâng, thưa ngài. À mà, chúng tui đã vô tình bắt cóc được một cô gái cực kì xinh đẹp tầm 20 tuổi. Ngài nghỉ chúng ta có nên đưa cô ta cho Thiên Hoàng không ? "
Kichirou nghe được như thế cũng vui vẻ gật đầu đồng ý với thuyết pháp của Tomoko. Kichirou nói tiếp:
" Ta sợ Thiên Hoàng sẽ không chịu nên chúng ta sẽ phải suy nghĩ đến những tình huống mà Thiên Hoàng không chấp nhận nữ nhân này. Cho dù, Thiên Hoàng có đồng ý thì trước tiên chúng ta phải phá huỷ tử cung của cô ta trước đã, không thể để những kẻ khác và ngoại tộc không được mang thai con của Thiên Hoàng kể cả cho dù là người mang thuyết thống Nhật Bản đi chăng nữa cũng không được mang thai ngoại trừ Hoàng Hậu "
" Ừm, đúng vậy. Ta cũng đồng ý với ngài. Không biết ngài có cách gì không ? "
Kichirou nghe được lời nói của Tomoko nên ông lấy ra một lọ thuốc từ trong áo ra rồi hẫy cái lọ thuốc cho Tomoko.
" Lọ thuốc này bên trong có 1 viên thuốc, chúng ta chỉ cần người đó uống viên thuốc này vào thì sau này Thiên Hoàng có làm gì cô ta thì cô ta sẽ không bao giờ mang thai hoặc nói rõ hơn là vĩnh viễn sẽ không mang thai. "
Tomoko và những người thân cận ông đều nhìn về phía Kichirou với con mắt tràn đầy hoảng sợ. Không cho người đó mang thai như vậy chẳng khác nào biến người phụ nữ đó thành một nô lệ thực sự. Tomoko nhận lấy lọ thuốc rồi mở ra, mùi thuốc trong lọ bốc lên sau đó ông nhanh chóng đóng lại.