" Hy thiếu soái. Ngài, gia đình ngài và những người khác hãy chạy tới tỉnh Vân Nam. Chúng ta đã không còn trông vào cuộc chiến này nữa rồi. Phòng tuyến của ta tại huyện Hà Trì vẫn đang chống trả quyết liệt để cản trở bước tiến công của quân Nhật nhưng mà đó chỉ là vấn đề thời gian.
Chúng tui ước tính phòng tuyến của ta tại huyện Hà Trì sẽ sụp đổ nhanh chóng, còn phòng tuyến của ta tại huyện Sùng Tả mặc dù bị bao vây nhưng vẫn chống trả rất quyết liệt.
Phòng tuyến của ta tại huyện Hà Trì sụp đổ đến lúc đó chúng ta sẽ bị tấn công từ 3 hướng là sẽ không kịp nữa đâu nên ngài và những người khác mau chóng rời khỏi đây. Nếu không đến lúc đó sẽ không kịp nữa. "
Bạch Sùng Hy nghe vậy nên ông ngay lập tức phản đối. Ông nói:
" Không được, ta sẽ không đi đâu hết. Ta sẽ ở đây chiến đấu sát cánh cùng mọi người để cho người Nhật Bản biết chúng ta không đễ đói phó đến như vậy. Xâm chiếm lãnh thổ Trung Quốc thì sẽ phải trả cái giá như thế nào. Để cho người Nhật Bản biết chúng ta sẽ chóng trả tới cùng. "
Bạch Sùng Hy vừa nói xong là những vị quan cấp cao khác dưới quyền của ông bắt đầu phản đối.
" Không được. Thiếu soái, ngài nghe chúng tui nói : ' Chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt ' nên ngài hãy rời khỏi đây đi. Với, bộ óc chiến lượt của ngài thì chúng tui tin rằng sau này ngài sẽ đòi lại lãnh thổ Trung Quốc từ tay Nhật Bản. "
Bạch Sùng Hy muốn nói thêm điều gì nữa thì đột nhiên một binh sĩ xông vào phòng nói:
" Hy thiếu soái và các vị tướng quân có chuyện lớn rồi. "
Một vị tướng quân thuộc cấp dưới của Bạch Sùng Hy nhìn về phía người lính đó rồi thuận trọng hỏi:
" Có chuyện gì vậy ? Chuyện lớn là sao ? cậu có thể từ từ nói. "
" Thưa, Hy thiếu soái và các vị tướng quân. Vài giờ trước, phòng tuyến của ta tại huyện Hà Trì đã bị không quân Nhật Bản phối hợp với pháo binh liên tục oanh tạc phòng tuyến của ta tại huyện Hà Trì trong vài giờ làm cho rất nhiều người thương vong.
Sau đó, bộ binh Nhật Bản dưới sự bảo vệ của xe tăng và xe bọc thép đã tấn công mặc dù người của chúng ta đã chiến đấu rất anh dũng nhưng mà sự chênh lệch giữa chúng ta và bộ binh Nhật Bản là quá lớn nên phòng tuyến của ta tại huyện Hà Trì đã mất.
Không những thế người của chúng ta tại phòng tuyến không còn ai sống sót. Họ đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Lúc này, bộ binh Nhật Bản tại huyện Hà Trì sau khi phá vỡ phòng tuyến của chúng ta. "
Bạch Sùng Hy và những người khác nghe được báo cáo của người lính làm cho không thiếu mọi người ở đây có gương mặt hoảng hốt.
Một số người không phải là người quan trọng và thuộc hạ trong mắt của Bạch Sùng Hy đều đang bắt đầu suy nghĩ tìm đường lui của mình, cho người thân của mình và cho những người trong gia tộc của mình.
Người bộ binh đấy cũng nói tiếp:
" Sau đó, không những không có dấu hiệu ngừng lại để chỉnh đốn mà tiếp tục hành quân xuống phía Nam dọc theo các quận thuộc huyện Bách Sắc tiếp giáp với tỉnh Quý Châu và tỉnh Vân Nam.
Nhưng mà, đạo quân này của Nhật Bản đi với tốc độ rất chậm do các quận phía Bắc của ta tiếp giáp với các tỉnh khác đều nằm ở trên núi nên người Nhật cũng không có chiếm được bao nhiêu quận.
Cùng lúc đó, 2 đạo quân khác của Nhật Bản lần lượt tại Nam Ninh và huyện Sùng Tả cũng bắt đầu hành quân tấn công chúng ta. Đạo quân từ huyện Sùng Tả hành quân theo các quận phía nam của ta tiếp giáp với tỉnh Cao Bằng của Việt Nam và tỉnh Vân Nam.
Đạo quân này cũng giống với đạo quân của phía Bắc. đạo quân này của Nhật Bản đi với tốc độ rất chậm do các quận phía Nam của ta tiếp giáp với các tỉnh khác đều nằm ở trên núi nên người Nhật cũng không có chiếm được bao nhiêu quận.
Theo chúng tui đoán thì người Nhật đang chuẩn bị bao vây chúng ta để cho chúng ta không có con đường lui và nhằm mục đích để cho đạo quân chúng tâm phối hợp với 2 đạo quân Bắc và Nam tạo thế gọng kiềm tiêu diệt chúng ta. "
Bạch Sùng Hy và những người khác nghe xong thì đồng loạt trên khuôn mặt của mọi người đều có thể cảm nhận được hoảng sợ và tuyệt vọng. Có một số người khác thuộc thuộc cấp của Bạch Sùng Hy thì nổi giận đạp bàn nói:
" Người Nhật Bản khinh người quá đáng. Ép chúng vào tuyệt lộ mới vui lòng, không xem chúng ra gì. "
" Khinh người thì sao chứ, không để chúng ta vào mắt thì sao chứ. Người Nhật có thực lực đấy nên không có coi chúng ta ra gì, còn chúng ta có thực lực để người Nhật xem thường chúng ta sao ? "
" Ta .... "
Thuộc cấp của Bạch Sùng Hy nghe vậy cũng không biết nên nói gì. Bởi vì, đó chính là sự thật, người Nhật có nhiều vũ khí và khí tài quân sự hiện đại nên rât là kiêu ngạo nhưng mà họ thì không có gì chỉ có những khẩu súng hồi chiến tranh thế giới thứ nhất nên bị người Nhật xem thường là phải.
Những người khác biết quân đội mình không phải là đối thủ của quân đội Nhật Bản nên mọi người bắt đầu khuyên Bạch Sùng Hy mau chóng chạy trốn.
Còn, họ sẽ cản bước tiến của quân đội Nhật Bản chậm nhất có thể để có thể kéo dài thời gian để cho Bạch Sùng Hy, gia đình ông và những người cấp cao khác chaỵ khỏi tỉnh Quảng Tây này đi tránh nạn sang các tỉnh khác của Trung Quốc.
Quận Na Pha, huyện Bách Sắc, Quảng Tây, Trung Quốc.
Cộc cộc cộc cộc
Oanh oanh
Bùm bùm
Chíu
Bùm bùm
" Quân y , quân y có người bị thương. "
Cộc cộc cộc cộc
" Các đồng chí phải cố gắng lên. Sau lưng chúng ta là gia đình, người thân, bạn bè và những người khác mà chúng ta ái mộ. Nếu chúng ta không giữ vững phòng tuyến, người Nhật có thể sẽ vượt qua phòng tuyến và sát hại người thân của chúng ta bất cứ lúc nào. "
Trên phòng tuyến, một sĩ quan chỉ huy Trung Quốc đang ra lệnh cho mọi người thủ vững phòng tuyến và chống trả lại sự tấn công của quân đội Nhật Bản. Còn, phía đối diện thì quân đội Nhật Bản đang gặp khó khăn để tấn công phòng tuyến của đối phương.
Mặc dù, bộ binh Nhật Bản có nhiều trang thiết bị quân sự hiện đại nhưng mà bộ binh Nhật Bản vẫn còn gặp khó khăn. Khi mà bộ binh Quế Hệ vẫn quyết tâm cố gắng chống cự ở trên phòng tuyến đến hơi thở cuối cùng.
Mặc khác, phòng tuyến của Trung Quốc được xây dựng trên núi cao khoảng 1200 m so với mực nước biển nên rất khó để đánh chiếm phòng tuyến này của Trung Quốc. Quan trọng hơn hết, chính là xe tăng Nhật Bản khong thể nào hoạt động trên địa hình này được.
Để bù lại, xe tăng không thể tham gia thì Nhật Bản đã chuẩn bị lên tới hàng chục ngàn khẩu pháo nhắm vào trận địa phòng tuyến của người của Trung Quốc rồi nã pháo liên tục để cho bộ binh có thể tiến lên dẽ dàng hơn và nhằm tiêu diệt sinh lực địch.
Không những thế, các máy bay ném bom của không quân và hải quân tập chung tại tỉnh Quảng Tây lên tới hàng ngàn chiếc máy bay. Những chiếc máy bay này thay phiên nhau liên tục oanh tạc vào trận địa phòng thủ của đối phương.
Đặc biệt là họ phải chiếu cố các công sự phòng thủ kiên cố của đối phương để hỗ trợ bộ binh tiến công như là lô cốt, trận địa súng máy và những thứ khác. Pháo binh và không quân đều sẽ cố gắng nhất có thể tiêu diệt vị trí công sự của đối phương theo yêu cầu của bộ binh Nhật Bản thông qua vô tuyến điện.
Cho nên, bộ binh Nhật Bản mới có thể dần chiếm được ưu thế và đánh chiếm một bộ phận phòng tuyến của đối phương nhưng mà quân phiệt vẫn chưa có dấu hiệu đầu hàng mà cố gắng dựa vào các nơi có đại hình hiểm yếu và các khu vực còn lại của phòng tuyến để chống trả.
Lúc này, một trung đội đang tấn công công sự đối phương nhưng mà gặp ngay lô cốt của đối phương xả đạn liên tục nên người thiếu uý kêu người liên lạc tới. Người liên lạc mang theo máy vô tuyến trên lưng thả xuống đất điều chỉnh vài thứ rồi đưa điện thoại cho người thiếu uý. Người thiếu uý nhận lấy rồi nói:
" Pháo binh, đây là trung đội số 24 yêu cầu hỗ trợ. Toạ độ xxx ; xxx, yêu cầu bắn rải thảm đến toạ độ này. "
" Xác nhận, các cậu hãy đợi một chút. Đạn pháo sẽ đến ngay. "
Rít rít
Chíu chíu chíu chíu.......
Bùm bùm bùm bùm......
Không đợi tiểu đội số 24 đợi lâu, vài giây sau đó có rất nhiều tiếng đạn pháo xé gió đến đụng đến hàng loạt khu vực xung quanh công sự rồi phát nổ, ngay cả lô cốt của đối phương cũng bị đạn pháo xuyên qua phát nổ thànnh mảnh vụn.
Lời vừa dứt đồng loạt binh sĩ hô to khẩu hiệu rồi xông lên tiến đánh công sự phòng ngự của đối phương. Người binh sĩ đi đầu thấy còn vài binh sĩ Trung Quốc còn sống sót đàng nằm kêu in ỏi, rên và có người đang nằm vừa khóc vừa nói câu " Ai đó cứu tui với, tui không muốn chết. Hu hu hu. "
Người binh sĩ đó thấy vậy cũng không nhiều cầm khẩu AkM lên rồi xả đạn.
Cộc cộc cộc
Những người đồng đội khác đi theo phía sau ông cũng không chịu thua đồng loạt cầm súng lên xả đạn.