Vị cảnh binh nghe được câu hỏi của Bạch Sùng Hy thì ông ngay lập tức lấy lại tin thần và nói:
" Thưa đại soái và Bạch tướng quân. Chúng ta đã mất tỉnh Hồ Bắc, thành phố Vũ Hán trong vài giờ trước đã bị không quân Nhật Bản oanh tạc thành bình địa người dân chết rất nhiều bây giờ dân số ở nơi đó chỉ còn 1 phần 10.
Nhưng mà, con số đó cũng sẽ thay đổi về bằng không khi mà bộ binh Nhật Bản đã chiếm được thành phố Vũ Hán vài phút sau khi, không quân Nhật Bản oanh tạc thành phố Vũ Hán. Đại sứ Nhật Bản cũng đã nhờ tôi đưa vài lời đến cho đại soái. "
Tưởng Giới Thạch nghe được cảnh vệ binh nói đại sứ Nhật Bản có lời muốn nói với mình nên ông ngay lập tức hỏi:
" Đại sứ Nhật Bản muốn chuyển lời với ta điều gì ? "
" Đại sứ Nhật Bản nói ngài nên chấp nhận nội dung trong bản hiệp ước. Nếu không họ sẽ tiếp tục cuộc chiến và cũng sẽ tiến hành thảm sát người dân Trung Quốc cho đến khi nào cuộc chiến kết thúc thì mới thôi. "
Bành
" Người Nhật Bản đây là khinh người quá đáng. "
Tưởng Giới Thạch sau khi nghe xong thì ông ngay lập tức đập cái ghế mà mình đang ngồi. Bây giờ, sự phẫn nỗ trong con người ông lần nữa bộc phát và mạnh hơn trước sắp lâm vào trạng thái điên cuông.
Bạch Sùng Hy và cảnh binh thấy như vậy cũng đều hết hồn nên Bạch Sùng Hy tiến lên ngăn lại Tưởng Giới Thạch và nó:
" Đại soái, bình tĩnh đi đại soái. Chúng ta đẫ có hết sức rồi. Nếu muốn trách thì nên trách bọn Cộng Sản. Chính bọn chúng là người đã làm ra những chuyện và bắt chúng ta phải chịu đựng. Chúng ta phải chấp nhận hiệp ước nếu không có rất nhiều người dân vô tội bị người Nhật thảm sát. Chỉ cần chúng ta kết thúc cuộc chiến này chúng ta có thể từ từ xử lý tụi Cộng Sản. "
Tưởng Giới Thạch dưới cơn phẫn nỗ sau khi nghe được câu nói này của Bạch Sùng Hy đặc biệt là ông nói đến người của Cộng Sản chính là kẻ đã gây ra cuộc chiến này mà bắt bọn họ phải chịu trách nhiệm thì ông mới tỉnh lại được.
Cảnh vệ thấy vậy cũng nhân cơ hội đổ thêm dầu vào nên ông nói:
" Đúng vậy, tất cả đều là do bọn Cộng Sản. Nếu không phải chúng thì chúng ta cũng đâu có đến nổi này. "
Cảnh vệ nói đến đây rồi ông nghĩ đến điều gì đó rồi nhìn về phía Tưởng Giới Thạch và Bạch Sùng Hy rồi nói:
" Có thể nào... "
Vị cảnh binh nấu cũng không có nói hết mà nhìn về phương hướng khác. Tưởng Giới Thạch và Bạch Sùng Hy thấy vậy cũng bất đắc dĩ muốn lên đấm tên cảnh binh này mấy cái dám thách thức sự hứng thú của họ.
Nhưng mà, cách làm của vị cảnh binh này thành công. Tưởng Giới Thạch cũng không chịu được cách chơi này của vị cảnh binh nên ông nói:
" Được rồi, cậu có chuyện gì cứ nói thẳng đi. Nếu ta thấy hợp lý thì ta sẽ thưởng cậu hợp lý. "
Vị cảnh binh nghe vậy cũng vui mừng nên ông nói:
" Thưa đại soái, tôi nghĩ là tụi Cộng Sản làm như vậy là vì bọn chúng muốn thay thế ngài trở tháng chính phủ hợp pháp duy nhất của Trung Quốc. Nếu không, những người đó tập kích đoàn xe của quân đội Nhật Bản làm cái gì khi mà họ không có mục đích của mình. Ngài thử suy nghĩ xem chúng ta thua cuộc chiến này ngoại trừ Nhật Bản được lợi thì ai được lợi nhiều nhất. "
" Mao Trạch Đông. "
Vị cảnh binh vừa nói xong thì Tưởng Giới Thạch và Bạch Sùng Hy đều cất tiếng kêu một người đó chính là Mao Trạch Đông. Mao Trạch Đông còn được gọi là Chủ tịch Mao, là một nhà cách mạng cộng sản Trung Quốc, là người sáng lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (Trung Quốc).
Mà ông đã lãnh đạo với tư cách là chủ tịch của Đảng Cộng sản Trung Quốc từ khi thành lập Trung Quốc vào năm 1949 cho đến khi qua đời vào năm 1976. Về mặt tư tưởng là một người theo chủ nghĩa Mác-Lênin, các lý thuyết, chiến lược quân sự và chính sách chính trị của ông được gọi chung là chủ nghĩa Mao.
Là một nhân vật gây tranh cãi trong và ngoài Trung Quốc, ông cai trị Trung Quốc thông qua một chế độ chuyên chế và toàn trị chịu trách nhiệm đàn áp hàng loạt cũng như phá hủy các hiện vật và địa điểm tôn giáo và văn hóa. Chính phủ chịu trách nhiệm về số lượng lớn người chết với ước tính từ 40 đến 80 triệu nạn nhân do đói khát, đàn áp, lao động trong tù và hành quyết hàng loạt.
Ngoại trừ, Nhật Bản có lợi nhiều nhất trong cuộc chiến này thì cũng có một người khác cũng hưởng ứng được lợi ích trong cuộc chiến này. Đó chính là Mao Trạch Đông và đảng Cộng Sản của ông ta.
Mao Trạch Đông và người của đảng Công Sản Trung Quốc sẽ không bao giờ biết được mình bị chính phủ Nhật Bản lợi dụng coi như là côn cờ để Trung Quốc tiến hành một cuộc nội chiến đấu đá lẫn nhau.
Tưởng Giới Thạch nghĩ đến những gì mà vị cảnh vệ vừa nói thì ông cảm giác như mình bị những kẻ kia chơi xỏ. Ông muốn đập bàn nhưng mà bàn đã bị ông làm cho tan tành nên chỉ còn mỗi cái ghế mà Bạch Sùng Hy đang ngồi mà thôi.
Ông đi tới bức tường cầm bản nội dung hiệp lên rồi lấy cây bút từ trong túi áo ra. Sau đó, ông ký đồng ý vào bản hiệp ước rồi đưa cho vị cảnh vệ và nói:
" Nói với, Trương Quần. ta đồng ý với bảng hiệp ước này nên hãy nhanh chóng kết thúc cuộc đàm phán này để kết thúc cuộc chiến vo nghĩa này càng sớm càng tốt, không thể để cho cuộc chiến này kéo dài thêm được nữa. Người dân chịu khổ vì cuộc chiến lần này rồi. "
" Vâng, thưa đại soái. "
Vị cảnh binh nhận nội dung của bản hiệp ước rồi đi ra ngoài. Tưởng Giới Thạch thấy vậy nên ông cũng nhìn về phía Bạch Sùng Hy hỏi:
" Vậy nếu chúng ta xử lý quân đội của Đảng Cộng Sản Trung Quốc có được không ? "
" Thưa, đại soái. Tôi eo là không ổn. Bỏi vì, quân đội của chúng ta đã tổn hao nguyên khí nặng nề đã không có sức để có thể chiến đấu với Đảng Cộng Sản Trung Quốc. Hơn nữa, quân đội của Đảng Cộng Sản Trung Quốc không có bị thiệt hại gì nhiều trong cuộc chiến này. Nếu bây giờ chúng ta tấn công thì chẳng khác nào là đưa tặng đàu người và để cho quân đội Cộng Sản có cái cớ để đánh chúng ta. "