Có thể cho các lớp thiết giáp hạm Nhật Bản như Lớp Kongō, Lớp Fusō và Lớp Ise một chọi hai thậm chí là một chọi ba thực lực!
Thử nghĩ một cái, nếu như Fusō đổi lại ba liên trang ( các tháp pháo là "ba khẩu", không phải "ba nòng", vì mỗi nòng có thể được nâng lên và bắn độc lập ) 406 li hạm pháo, như vậy tương lai nếu như còn xuất hiện cùng Hood số đối xạ mà nói, cái kia Bismarck hào tại 25 ngàn mét bên trên liền đã có đánh HMS Hood (51) năng lực!
Hơn nữa nhiều một môn chủ pháo, hoả lực bắn ra cường độ sẽ càng lớn, IJN Fusō hay là IJN Ise hoả lực sẽ càng thêm cường đại!
Hiệp ước Hải quân Washington vẫn còn kỳ nên Nhật Bản không cần tiếp tục khai phá mới tàu chiến đấu. Hiện tại, thiết giáp hạm lớp Nagato là song liên trang ( tháp pháo 2 nòng ) 410mm nên chỉ có thiết giáp hạm Lớp Kongō, Lớp Fusō và Lớp Ise trên cơ sở tiến hành một chút cải tiến, có lẽ cũng đã đủ rồi!
Hirohito xem bảng vẽ cuối cùng là mà ông mua trên hệ thống nhưng mà trước khi xem ông rời khỏi hệ thống, đóng cuốn truyên lại và đứng lên đi lại bàn làm việc mở hộp tủ ra lấy vài tờ giấy màu trắng, cây bút chì và cục tẩy. Hirohito mở ra hệ thống và cầm lên cây bút chì rồi vẽ, ông làm như vậy là để phòng thờ vạn nhất có người nghi ngờ nên ông phải làm như vậy. Ông có trình độ mỹ thuật ở mức nghiệp dư nên vẽ ra những thứ này đều phải nhờ hệ thống giúp ông vẽ.
Sau một lúc, Hirohito cũng vẽ xong 4 bản vẽ. Kazuko ở gần đó vừa mới trang trí xong căn phòng thấy Hirohito vẽ cũng sắp xong nên đi lại đưa cho ông ly nước, Hirohito thấy vậy cầm lên uống xong rồi nói:
" Cảm ơn "
" Không có gì, cậu hãy từ từ vẽ. Tớ đi nghie ngơi trước. "
Kazuko nói xong, cô đi cất ly nước rồi lên giường nghỉ ngơi sau khi trang trí căn phòng. Hirohito thấy vậy cũng nhìn về phía bản vẽ mà hệ thống giúp mình vẽ ra. Ông cầm lên bảng vẽ mà ông mua từ hệ thống là bản vẽ phòng tuyến mà hệ thống không đặt tên giống với phòng tuyến Maginot của Pháp, công sự Metaxas của Hy Lạp, Công sự biên giới Tiệp Khắc, Bức tường Alpine của Ý và Redoubt của Thuỵ Sĩ.
Phòng tuyến Maginot của Pháp là một trong những tuyến phòng thủ nổi tiếng nhất thế giới thời bấy giờ có thể bảo vệ nước Pháp trước các cuộc tấn công của Đức nhưng mà nó đã không thể phát huy khi mà trung đoàn thiết giáp do Guderian chỉ huy đã xuyên thẳng qua cánh rừng giữa biên giới Pháp và Đức. Mặc dù không có thể hiện mình trong chiến tranh thế giới thứ 2, nhưng mà phòng tuyến Maginot đã có những kiến trúc cực kỳ độc đáo đặc biết là các tháp pháo có thể thu bắn ra vào, đây là một trong những thiết kế độc đáo của Pháp, các khẩu pháo được đặt dưới lòng đất khi các pháo thủ đã nạp đạn sẽ có một cơ quan nâng các khẩu pháo từ dưới đất lên mặt đất. Sau khi bắn xong, khẩu pháo sẽ được đưa xuống để nạp lại đạn.
Công sự Metaxas là một chuỗi các công sự được xây dựng dọc theo đường biên giới Greco-Bulgaria, được thiết kế để bảo vệ Hy Lạp trong trường hợp bulgaria xâm lược sau khi tái vũ trang Bulgaria. Nó được đặt tên theo Ioannis Metaxas, sau đó là Thủ tướng Hy Lạp, và chủ yếu bao gồm các đường hầm dẫn đến đài quan sát, vị trí và tổ súng máy. Các công trình xây dựng mạnh mẽ đến nỗi chúng tồn tại cho đến ngày nay, một số trong đó vẫn đang hoạt động. Một số trong số họ mở cửa cho công chúng.
Tuyến Metaxas bao gồm 21 tổ hợp công sự độc lập, lớn nhất trong số đó là Pháo đài Roupel vì nó bao gồm 6,1 trong số 155 km của toàn tuyến và đã được xây dựng ở độ cao 322 m. Ánh sáng ban đầu chủ yếu được cung cấp bởi đèn dầu, mặc dù máy phát điện cũng được lắp đặt. Hiện tại, các công sự được cung cấp điện công cộng, nhưng chúng cũng được trang bị máy phát điện. Thông gió đã đạt được cả tự nhiên và nhân tạo. Nước được cung cấp thông qua đường ống dẫn nước. Các công trình công sự kéo dài bốn năm và chi phí của chúng vào thời điểm đó lên tới 100.400.000 drachmas.
Công sự Metaxas có đặc điểm là có những điểm nhấp nhô bằng bê tông dày có nhiệm vụ ngăn cản các xe cơ giới và thiết giáp đi qua hoặc tham gia chiến đấu buộc binh lính phải chiến đấu và đi hàng chục km hay hàng trăm km. Công sự Metaxas đã hoàn thành tốt công việc của mình trong việc bảo vệ Hy Lạp trong cuộc xâm lược của Đức vào tháng 4 năm 1941.
Công sự biên giới Tiệp Khắc được Tiệp Khắc đã xây dựng một hệ thống công sự biên giới cũng như một số tuyến phòng thủ kiên cố trong đất liền, từ năm 1935 đến năm 1938 như một biện pháp đối phó phòng thủ chống lại mối đe dọa ngày càng tăng của Đức Quốc xã. Mục tiêu của các công sự là ngăn chặn sự chiếm đóng các khu vực quan trọng của kẻ thù - không chỉ Đức mà còn cả Hungary và Ba Lan - bằng một cuộc tấn công bất ngờ trước khi việc huy động Quân đội Tiệp Khắc có thể được hoàn thành, và cho phép phòng thủ hiệu quả cho đến khi các đồng minh - Anh và Pháp, và có thể là Liên Xô - có thể giúp đỡ.
Công sự biên giới Tiệp Khắc được thiết kế với một tuyến phòng thủ lẫn nhau, nghĩa là hầu hết hỏa lực được hướng ngang từ kẻ thù đang đến gần. Bức tường đối diện của tất cả các công sự, lớn và nhỏ, là dày nhất, được bao phủ bởi những tảng đá và mảnh vụn, và được bao phủ một lần nữa bằng đất vì vậy ngay cả những quả đạn cỡ nòng lớn nhất cũng sẽ mất hầu hết năng lượng trước khi đến bê tông. Người Đức đã sử dụng các vật thể này để thử nghiệm và phát triển vũ khí và chiến thuật mới, lên kế hoạch và thực hành các cuộc tấn công cuối cùng được sử dụng chống lại Tuyến Maginot và các pháo đài của Bỉ, dẫn đến thành công đáng kinh ngạc.
Bức tường Alpine là một hệ thống công sự của Ý dọc theo biên giới phía bắc của Ý 1.851 km (1.150 dặm). Được xây dựng trong những năm trước Thế chiến II theo chỉ đạo của nhà độc tài Ý Benito Mussolini, tuyến phòng thủ phải đối mặt với Pháp, Thụy Sĩ, Áo và Nam Tư. Nó được bảo vệ bởi "Guardia alla Frontiera" (GaF), quân đội đặc biệt của Ý.
Các công sự chủ yếu được xây dựng ở độ cao sườn của các thung lũng, với các công trình trong thung lũng chỉ nơi chúng đủ rộng. Súng chống tăng, pháo binh và súng máy được huấn luyện trên các lĩnh vực hỏa lực đã được chuẩn bị sẵn sàng, với các trạm quan sát ở các điểm cao hơn. Nơi trú ẩn cho bộ binh được bố trí ở phía sau. Một hệ thống liên lạc và đường xá, hoặc cho các địa điểm cao hơn, cáp treo đã được cung cấp để liên lạc và cung cấp. Các công sự được ngụy trang để chúng dường như hòa trộn với môi trường xung quanh, cho dù cửa ra vào hay mài mòn đều mở hay đóng. Các lối thoát hiểm khẩn cấp cũng được cung cấp.
The Swiss National Redoubt là một kế hoạch phòng thủ được phát triển bởi chính phủ Thụy Sĩ bắt đầu từ những năm 1880 để đối phó với cuộc xâm lược của nước ngoài. Trong những năm đầu của Chiến tranh thế giới thứ hai, kế hoạch đã được mở rộng và tinh chỉnh để đối phó với một cuộc xâm lược tiềm năng của Đức. Thuật ngữ "Redoubt quốc gia" chủ yếu đề cập đến các công sự bắt đầu vào những năm 1880 đã bảo vệ phần trung tâm miền núi của Thụy Sĩ, cung cấp một nơi trú ẩn được bảo vệ cho quân đội Thụy Sĩ rút lui.
National Redoubt bao gồm một tập hợp các công sự phân bố rộng rãi trên một tuyến đông-tây chung qua dãy Alps, tập trung xung quanh các khu phức hợp pháo đài lớn của St. Maurice, St. Gotthard và Sargans. Những pháo đài này chủ yếu bảo vệ các giao lộ núi cao giữa Đức và Ý và nằm bên ngoài các khu vực công nghiệp hóa và đông dân cư của Thụy Sĩ. Những khu vực này được bảo vệ bởi "Đường biên giới", và "Vị trí quân đội" có phần xa hơn. Mặc dù không nhằm mục đích như một rào cản không thể vượt qua, những tuyến đường này chứa các công sự quan trọng, nhưng National Redoubt được lên kế hoạch như một tổ hợp công sự gần như bất khả xâm phạm sẽ từ chối một lối đi xâm lược qua hoặc qua dãy Alps bằng cách kiểm soát các đèo núi lớn và đường hầm đường sắt chạy từ bắc xuống nam qua khu vực. Chiến lược này nhằm ngăn chặn một cuộc xâm lược hoàn toàn bằng cách từ chối cơ sở hạ tầng giao thông quan trọng của Thụy Sĩ cho một kẻ xâm lược.
National Redoubt đã là chủ đề tranh luận trong xã hội Thụy Sĩ, với nhiều công sự ngừng hoạt động vào đầu thế kỷ 21. Hirohito thích nhất kiến trúc của Thuỵ Sĩ chính là các khẩu pháo được Thuỵ Sĩ xây dựng cải trang, việc xây dựng cải trang rất khó cho quân đội đối phương phát hiện cho dù có phát hiên thì cũng bị hoả pháo đó cho ăn 1 hoặc vài viên đạn pháo đến lúc đó mới phát hiện ra được.
Hirohito thấy xong 4 bản vẽ đều rất là hài lòng, ông nhìn đồng hồ mới có 7 giờ 30 phút sáng mà 10 giờ 30 còn 3 tiếng nữa mới xuất phát nên vẫn còn rất sớm và quay lại thì nhìn thấy Kazuko đang ngủ ngon trên gường nên ông cất bản vẽ vào hộp tủ đi ra ngoài dặn dò Uchiha, Uzumaki, Aki và Haruko không ai được tiến vào, nó với họ là Thiên Hoàng đang làm việc tạm thời không cho gặp. Sau đó, ông đóng cửa khóa chốt lại lên gường ngủ.
" Á .... "
Kazuko đột nhiên lên hét lên.
Do căn phòng được cách âm rất tốt nên những chuyện diễn ra bên trong căn phòng bên ngoài đều không ai nghe thấy.
2 tiếng sau.
Hirohito trước khi bước ra ngoài phòng nhìn thấy ánh mắt hờn dỗi của Kazuko nên ông cũng chỉ biết cười và bước ra khỏi phòng, Kazuko thì tiếp tục đi ngủ. Bên ngoài phòng lúc này, Nagumo đang đứng chờ lấy Hirohito, ông đi tới đi lui một chút rồi nhìn 4 người 2 nam và 2 nữ đang đứng canh trước cửa phòng một ly không rời làm ông thấy hơi ấm ức.