Đế Quốc Nhật Bản

Chương 91: Súng phóng lựu và Tiêu gia




Mục tiêu chính lần này chính là Đặng Tiểu Bình. Đặng Tiểu Bình chính là người khơi mào cuộc chiến tranh biên giới Việt – Trung năm 1979 và đảo Gạc Ma. Hàng ngàn người dân Việt Nam đã chết trong cuộc chiến này. Trung Quốc đã ngang nhiên chiếm đóng và tàn sát 64 chiến sĩ Việt Nam tại Gạc Ma bằng vũ lực và quân sự.

Đặng Tiểu Bình chính là người đã khơi mào ra những cuộc chiến đó nên Hirohito đã yêu cầu Lầu Năm Góc điều tra xem Đặng Tiểu Bình lúc này đang ở đâu. Nếu đã xác định được Đặng Tiểu Bình vẫn còn đang ở Trung Quốc thì ra tay xử lý, Đặng Tiểu Bình mà ở nước ngoài thì theo dõi cho đến khi nào ông ta về nước thì xử lý. Mặc dù ở thế giới bên kia Hirohito không xử lý được nhưng mà bên này Hirohito sẽ xử lý

Nếu không có Liên Xô giúp đỡ thì Trung Quốc và Đặng Tiểu Bình chẳng là cái thá gì. Liên Xô đã giúp đỡ rất nhiều cho Trung Quốc về mọi mặt trong hoàn cảnh Trung Quốc trước và sau cuộc cách mạng nhưng mà sau này Trung Quốc bỏ Liên Xô theo Mỹ. Trung Quốc còn muốn Việt Nam chỉ tiếp tục chiến tranh du kích có giới hạn chống Hoa Kỳ, trong khi Việt Nam tiến hành chiến tranh quy mô để thống nhất đất nước.

Sau khi, Việt Nam thống nhất đất nước làm giảm ảnh hưởng của Trung Quốc tại khu vực Đông Nam Á. Những điều này làm cho Trung Quốc lo ngại về một " tiểu bá quyền " Việt Nam, cộng với việc bị Liên Xô bao vây từ phía bắc. Bởi vì lúc này, Trung Quốc đang có sự mâu thuẫn với Liên Xô sau khi nước này theo Mỹ. Machiko sau này làm thủ tướng nên Hirohito giao vụ này cho cô xử lý còn mình thì làm công việc riêng với Kazuko.

Machiko sau khi nhận được tin tức của Đặng Tiểu Bình tại gia đình Ye Qun nên cô đã ra lệnh xử lý Ye Qun và Đặng Tiểu Bình, không để ai trong ngồi nhà sống sót cho dù là em bé cũng phải chết. Chính vì, cuộc hành động này mà mật vụ KGB có cơ hội sử dụng hàng loạt vũ khí phóng lựu mới do quân đội chế tạo. Một số tiếng nổ trong căn nhà phát ra chính là do vũ khí phóng lựu này gây ra.

Vũ khí phóng lựu đầu tiên là súng phóng lựu M79 do Hirohito mua từ trên hệ thống với tính năng đã được cải tiến như gọn nhẹ, nạp đạn nhanh hơn và có tầm bắn lên tới 600 m. Súng phóng lựu M79 là một súng phóng lựu một phát, vác vai, phá vỡ hành động bắn một quả lựu đạn 40×46mm và lần đầu tiên xuất hiện trong Chiến tranh Việt Nam.

M79 có thể bắn nhiều loại đạn 40 mm, bao gồm thuốc nổ, chống người, khói, súng cao su, flechette (đạn thép nhọn với đuôi vaned để bay ổn định) và chiếu sáng. M79 vẫn còn phục vụ trong nhiều đơn vị trên toàn thế giới trong vai trò thích hợp.

Vũ khí phóng lựu thứ hai là súng phóng lựu đạn Type 89, không chính xác và thông tục được gọi là súng cối đầu gối của lực lượng Đồng minh, là một súng phóng lựu hoặc súng cối hạng nhẹ của Nhật Bản được sử dụng rộng rãi trong Mặt trận Thái Bình Dương của Thế chiến II. Do, đích thân quân đội Nhật Bản thiết kế và phát triển sử dụng đạn 40mm và có tầm bắn lên tới 700 m.

Nó được thiết kế để một người lính Nhật có thể mang theo một cách dễ dàng. Type 89 có một tấm hỗ trợ cong để đặt trên mặt đất hoặc dựa vào một khúc gỗ hoặc thân cây ở góc bắn cố định 45 độ.

Vũ khí phóng lựu cuối cùng đó chính là Kbkg wz. 1960. Karabinek-granatnik wzór 1960, còn được gọi là PMK-DGN-60 hoặc PMK-60, là một phiên bản do Ba Lan sản xuất của súng trường tấn công AK-47 có thể bắn lựu đạn súng trường. Có tầm bắn lên tới 300m.

Những vũ khí này đều được mật vụ KGB sử dụng và thử nghiêm một cách thành thạo. Sau khi, sử dụng xong mật vụ KGB sẽ đánh giá một số đặc điểm, ưu điểm và nhược điểm của nó rồi chuyền về cho Lầu Năm Góc xử lý. Người đàn ông hỗi nãy đứng lên nói chuyện với KGB không ai khác đó chính là Đặng Tiểu Bình. Vì, an toàn nên mật vụ KGB mới bắn ông thêm một lần nữa để đề phòng ông còn sống.

Mật vụ KGB sau khi hoàn thành nhiệm vụ đi về căn nhà nhỏ của mình rồi gửi điện báo cho Lầu Năm Góc đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đợi ở đây cho đến khi có nhiệm vụ tiếp theo. Trong khoảng thởi gian này người đội trưởng ra lệnh cho mọi người kiểm tra một số đồ đạc có giá trị. Mật vụ KGB nghe vậy cũng bắt đầu kiểm tra.

Mật vụ KGB sau khi kiểm toán lại thì mới có kết quả. Gia đình này cũng coi như là khá giả. Bởi vì, gia đình này có tài sản gồm giấy tờ 4 đất đai ở thành phố Hạ Môn và Phúc Châu. 2 giấy tờ đất đai ở tỉnh lân cận là Chiết Giang nằm ở thành phố Hàng Châu. Mật vụ KGB còn kiểm được khoảng 300 vạn lạng bạc và kiếm được một bức tranh. Người chỉ huy cầm lên và mở ra bức tranh, ông nhìn thấy bức tranh là vài ngọn núi cao, rồi có cây sau những cái cây là một ngôi nhà....

Mặc dù, ông không phải là người trong nghề xem hiểu nhưng mà nhìn kỹ lại thì thấy được bức tranh không phải là dạng vừa. Người chỉ huy đoán đây là một bức tranh cổ có giá trị cao nên ông ra lệnh cho cấp dưới của mình đóng gói kỹ lại rồi gửi về Tokyo. Bởi vì, Hirohito là một người thich đồ cổ, đây là điều mà mọi người đều biết nên hằng năm ông đều nhận được rất nhều đồ cổ từ khắp nơi trên thế giới.

Mật vụ KGB làm nhiệm vụ tại Trung Quốc đều sẽ đi tìm hiểu đồ cổ của Trung Quốc rồi bằng mọi cách mang về cho Hirohito. chính vì vậy, mà hàng năm Hirohito có rất nhiều đồ cổ có giá trị từ Trung Quốc do mật vụ KGB. Nếu mà có Hirohito ở đây nhìn thấy bức tranh này thì Hirohito sẽ cực kỳ tán thưởng người chỉ huy này sáng suốt. Bởi vì, bức tranh mà người chỉ huy vừa nhìn đó là một phần của bức tranh Tùng nhai biệt nghiệp đồ quyển do Đường Bá Hổ vẽ.

Mặc dù, một phần của bức tranh Tùng nhai biệt nghiệp đồ quyển hiện nay có giá trị rất nhỏ nhưng mà sau này bức tranh sẽ có của Đường Bá Hổ sẽ vô cùng có giá trị. Theo, ông biết thì năm 2013 bức tranh này đã được bán với giá 71,3 triệu nhân dân tệ tương đương khoảng gần 250 tỷ đồng. Hiện tại, bảo tàng hoàng gia đang được xây dựng thêo yêu cầu của Hirohito. Dự kiến sẽ được hoàn thành và năm 1934.

Bảo tàng hoàng gia được thiết kế dùng kính và các tấm bê tông để tạo nên các vách, biến nơi đây trở thành một con đập sáng tạo với cấu trúc hình chiếc thuyền. Thiết kế này là Hirohito dựa theo thiết kế bảo tàng V&A Dundee của Scotland. Sau khi, bảo tàng này được khánh thành, nó sẽ trưng bày các sản phẩm đồ cổ mà Hirohito đã thu được và trưng bày các vật phẩm khác trên thế giới bao gồm cả Nhật Bản.

Thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.

Tiêu gia tại tỉnh Hồ Bắc cũng không tính lớn nhưng mà được mọi người trong tỉnh và một số tỉnh lân cận biết đến là một trong những gia tộc thay giúp đỡ dân nghèo và được mọi người tôn trọng. Ngay cả, lãnh chúa của tỉnh Hồ Bắc cũng đều phải cho tiêu gia 3 phần mặt mũi. Bởi vì, nếu lãnh chúa vùng này dám gây bất lợi cho Tiêu gia thì sẽ bị người dân ngăn cản và phỉ nhổ. Lúc này, trong phủ hay là tứ hợp viện của Tiêu gia được xây dựng theo kiểu phương Bắc.

Tứ hợp viện trung Quốc chia làm 2 loại phương Bắc và phương Nam. Do chịu ảnh hưởng của khí hậu nắng nóng mưa nhiều và các yếu tố thời tiết khác, thiết kế sân vườn của tứ hợp viện phía Nam Trung Quốc cũng khá là nhỏ. Còn, phía Bắc Trung Quốc có khí hậu ôn đới, lượng mưa khá ít hơn nữa lạnh giá quanh năm nên thiết kế sân vườn của tứ hợp viện phía Bắc Trung Quốc cũng khá là rộng và cửa cao.

Tứ hợp viện của Tiêu gia chính là được xây theo kiểu như vậy. Tứ hợp viện Tiêu gia là có diện tích khoảng 5 trăm mét vuông và có khoảng gần 25 phòng. Nếu tính theo thời giá hiện đại thì những căn nhà tứ hợp viện như vậy thường có giá dao động khoảng 1000-1600 tỷ đồng. Nhưng mà lúc này, Tiêu gia đón tiếp 8 vị khách nhân tới nổi mà gia chủ Tiêu gia cũng phải đích thân đi nghênh đón

" Mấy vị mời qua bên này. Bên này, bên này "

Gia chủ Tiêu gia đang nhiệt tình mời những vị khách này vào chính phòng( hay được gọi là bắc phòng, là gian chính của chủ nhà ), những người khác trong gia tộc cũng nhiệt tình với những vị khách này khi họ vào nhà. Gia chủ Tiêu gia thấy những người này đã ngồi xuống vị trí của mình nên ông nhìn về phía con trai đầu tiên của mình nói:

" Con hãy xuống dưới căn dặn đầu bếp làm vài món ăn để lát nữa mời họ ở lại ăn chung với gia đình chúng ta. Con cũng hãy căn dặn những người ở dưới đó pha trà quý hiếm lên cho họ thưởng thức. Con hãy giám sát những người ở dưới đó không được sai sót nghe rõ chưa ? "

Người con đầu của gia chủ Tiêu gia nghe được cha mình nên cậu cũng thành thật trả lời:

" Vâng, thưa cha. Cha cứ tin tưởng ở con "

Gia chủ Tiêu gia nghe thấy thế cũng gật đầu, nếu nói về người con đầu thì ông vẫn luôn tin tưởng đứa con này của mình. Bởi vì, ông giao việc tới đâu là đứa con của mình luôn hoàn thành công việc tới đó, nói rồi ông cho người con đầu đi xuống bếp. Còn, ông thì đi tiếp xúc những vị khách này đặc biệt này.