Hiện tại, Nhật Bản cũng đang học quy tắc này của Đức và đã có một số thành quả nhất định. Hirohito đi được một lúc thì ông nhớ đến điều gì đó nên nhìn về phía Hindenburg nói:
" Tổng thống Hindenburg, ngài đang dẫn ta đến xe của ngài có đúng không ? "
Hindenburg nghe vậy cũng quay đầu nhìn về Hirohito nói:
" Ừm, đúng vậy. Cậu có chuyện gì không ? "
" À, cũng không có chuyện gì. Ngài tổng thống có thể đi xe của ta. Dù sao, ta cũng mang tới rồi không chạy thì uổng phí, ngài tổng thống có thể thử cảm nhận khi ngồi lên xe của ta "
" Vậy, cũng được. Ta có thể ngồi thử xe của cậu cho đến khi chúng ta đến Berlin "
Hirohito thấy Hindenburg vui vẻ chấp nhận nên ông cho Kiyoshi kêu xe tới. Hindenburg dẫn Hirohito đi một lúc nơi mà xe Rolls-Royce Silver Wraith đang đợi sẵn. Trong khoảng thời gian này, 2 người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ với nhau như 2 người bạn tri kỷ chưa từng gặp nhau nhiều năm vậy. Hindenburg và Hirohito nói chuyện với nhiều chủ đề khác nhau như là chính trị, quân sự.....
Hindenburg dẫn theo Hirohito và Kazuko tới đoàn xe của ông rồi 3 người ngồi vào trong xe. Một lúc sau, đoàn xe bắt đầu di chuyển, điểm đến cuối cùng của đoàn xe là nhà ga xe lửa. Trên đường đi, rất nhiều người dân Đức đã đổ xuống 2 bên đường với gương mặt vui vẻ vẩy tay chào hỏi, một số người dân còn ném một số bó hoa lên đoàn xe. Việc làm này của người dân Đức làm cho những người hộ tống đoàn xe bất ngờ.
Được một lúc thì nguời hộ tống đoàn xe cũng dần quen lại, đặc biệt là lính Cận Vệ sư đi theo bảo vệ Hirohito và Kazuko còn nhận lấy những cành hoa lên và họ cũng muốn vẫy tay lại chào được một lúc rồi nghiêm túc trở lại. Vì, trên người họ còn mang nhiệm vụ nên những người lính thuộc Cận Vệ sư tập chung và cảnh giác xunh quanh, Hirohito, Kazuko và Hindenburg thì kéo cửa kính cửa sổ xuống rồi vẫy tay chào họ.
Đoàn xe đi được khoảng 30 phút nữa tới chạm xe lửa, Hirohito nắm tay Kazuko đi theo phía sau Hindenburg, Hindenburg vừa đi vừa giới thiệu mộ số lịch sử nơi đây cho đến khi lên xe lửa. Hirohito và Kazuko được sắp xếp ở một căn phòng rộng lớn, vì quãng đường dài nên 2 người vừa mới lên giường thì đã ngủ ngay lập tức.
" Xe này đi khá là êm, không có cảm thấy xóc nảy, ngồi thoải mái, không gian trong xe rộng phóng thoáng có thể cho đối tác 2 bên có thể dễ trao đổi với nhau và có nội thất được thiết kế theo kiểu hoàng gia. Quan trọng hơn hết là nhìn từ bên ngoài xe có hình dáng bình thường như bao chiếc xe khác nhưng bên trong nó là chiếc xe chống đạn. Đây là một ý tưởng tuyệt vời, không biết đây là ai thiết kế và nó có thể chống đạn được loại nào ? "
Sau hơn gần 2 giờ đi xe lửa, Hindenburg ngồi lên xe Rolls-Royce Silver Wraith. Điều làm cho ông cảm thấy hứng thú đầu tiên với chiếc xe này đó chính là ngoại hình. Tiếp theo làm ông cảm thấy kinh ngạc chính là cánh cửa chiếc xe khi thị vệ của Hirohito mở cánh cửa đó ra thì ông thấy được độ dày của cánh cửa là rất lớn so với chiếc xe mà ông thường đi và những chiếc xe khác.
Ông ngồi vào chiếc xe thì ông đã bất ngờ với độ rộng của nó hơn với bề ngoài như là căn phòng làm việc của ông vậy tai văn phòng tổng thống vậy. Sau khi, xe bắt đầu di chuyển được một lúc thì ông mới biết là mình đang đi trên đường đến thành dinh tổng thống. Ông đã nói chuyện với Hirohito về một số thứ liên quan đến thương mại của cả 2 quốc gia.
Cho đến khi, ông vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ thì ông mới biết được là mình đang di chuyển. Làm ông ngạc nhiên, là nãy giờ ông nói chuyện với Hirohito đều không có nghe tiếng động cơ xe và sự xóc nãy của chiếc xe khi chiếc đang đi trên đường. Hirohito thấy vậy nên mời Hindenburg nhận xét chiếc xe này, Hirohito cũng muốn xem Hindenburg sẽ nói như thế nào về chiếc xe này.
Hirohito nghe được Hindenburg khen chiếc xe nên cũng vui mừng, đúng là hệ thống xuất ra đều là tinh phẩm nếu không thì sao được vị tướng nổi tiếng nhất nước Đức là thống chế Hindenburg khen ngợi nhiều như vậy nên ông nói:
" À, xe này là do chính ta thiết kế và nó có thể chống đạn từ đạn 12.7 mm trở xuống, còn những viên đạn từ 12.7 mm trở lên thì chiếc xe có thể nói là bất lực. Quy trình tạo ra nó cũng hơi phức tạp, nếu ngài muốn ta có thể gửi điện báo về Nhật Bản để họ làm một chiếc xe rồi mang đến đây cho ngài. "
Hirohito làm như vậy là muốn quảng cáo cho những chiếc xe này. Nếu, Hindenburg lái nó thì quý tộc của Đức cũng sẽ đi điều tra xem chiếc xe đó là xe gì mà có thể để cho Hindenburg có thể ngồi lên chiếc xe nước ngoài như vậy. Đến lúc đó, họ cũng sẽ biết được một số đặc điểm và tính năng đặc biệt là khả năng chống đạn của chiếc xe thì quý tộc sẽ bằng mọi cách để có chiếc xe cho bằng được.
Quý tộc Đức rất là quý mạng của mình. Bởi vì, tổ tiên của họ đã để lại cho tài sản kết xù, chưa kịp thưởng vinh hoa phú quý thì đã bị người ta ám sát và dành hết tài sản của mình. Cho nên, quý tộc Đức sẽ mua những chiếc xe chống đạn do Nhật Bản sản xuất để bảo vệ mạng của mình. Lưu ý một điều, đó chính là Nhật Bản là nước đầu tiên sản xuất xe chống đạn dân dụng.
Hiện tai, trên thế giới chưa có hãng xe nào sản xuất sản xuất xe chống đạn dân dụng cho tới khi Hitler lên nắm quyền. Lúc đó, mới xuất hiện xe chống đạn cả. Hirohito tin tưởng loại xe này sẽ được rất nhiều người quan tâm, đặc biệt là những người có tiền và có quyền. Những người đó đã phấn đấu cả cuộc đời mới có lên được những vị trí như bây giờ.
Vì vậy, họ rất quý mạng sống của mình nên sẽ không tiếc tiền để mua những thứ để bảo vệ mạng sống của mình. Chiếc xe chống đạn chính là một thứ tốt để bảo vệ mạng của mình. Những người này sẽ yêu cầu các hãng xe của Nhật Bản làm ra một chiếc cho họ. Đến lúc đó, Nhật Bản sẽ kiếm vài lý do hợp lý hoặc đưa ra một số chính sách liên quan đến xe chống đạn để có thể bán những chiếc đó với giá cao ngấc ngưỡng.
Những người đó cũng sẽ bỏ ra với số tiền mà chính phủ Nhật Bản đã yêu cầu để có được những chiếc xe này. Với số tiền này, chính phủ Nhật Bản sẽ được dùng trong xã hội để phát triển đất nước hoặc là dùng trong quân sự. Việc dùng số tiền này cho việc gì thì nó cũng sẽ rất có ích cho Nhật Bản và giảm một phần nào đó áp lực cho tài chính Nhật Bản.
Còn, vấn đề Hirohito nói đối chiếc xe này thực chất có thể chống được đạn cỡ 20 mm thành 12.7 mm là bởi vì, ông không muốn chiếc xe này phục vụ cho người khác ngoài trừ ông và và người thân xung quanh ông ra. Hindenburg là người kinh nghiêm có thể phân biệt được xe này có thể chống được bao nhiêu nhưng mà ông sẽ không phản bác lời nói của Hirohito. Ông cũng biết mình cũng phải tôn trọng người khác về một số vấn đề cá nhân của họ.
" Vậy thì ta xin cảm ơn cậu "
" Không có gì đâu, ngài tổng thống. À mà, xém chút nữa quên, ngài tổng thống đợi một xíu, ta có đồ cho ngài "
Hirohito đang nói chuyện vui vẻ với Hindenburg thì ông đột nhiên nhớ đến một truyện gì đó nên ông nhìn về phía Kiyoshi đang ngồi kế bên mình nói vài câu. Kiyoshi nghe vậy cũng đi tìm một số thứ quanh quẩn trong xe, kéo hộp tủ sau ghế, tay vịn một lúc rồi nhìn về phía Hirohito biểu thị không tìm thấy. Bên trong xe Rolls-Royce Silver Wraith rất rộng nên hầu như xung quanh đều có tủ dựng tài liệu và một số súng ống tự vệ.
Kazuko cũng đang ngồi kế bên Hirohito thấy Kiyoshi đang đi tìm cái gì đó thì đột nhiên cô nhớ ra thứ mà Hirohito nhờ Kiyoshi đi tìm nên cô đụng một chút vào Hirohito. Hirohito thấy vậy nên quay đầu nhìn về phía Kazuko, Kazuko thấy Hirohito nhìn mình nên cô lấy tay ra mở nắp tay vịn ra lấy cuốn tài liệu rồi đóng lại rồi đưa cho Hirohito. Kazuko thấy Hirohito cầm lấy rồi nên cô nói:
" Em thấy anh để nó trên xe mà không cất nó đi nên em đã cất nó đi. Anh xem có phải nó là thứ anh đang cầm tìm không ? "
Hirohito nghe vậy mở ra, xem một lúc rồi nhìn về phía Kazuko nói:
" Ừm, đúng là thứ anh đang cần cảm ơn em "
Hirohito nói xong thì ông hôn Kazuko một cái rồi nhìn về phía Hindenburg nói:
" Ngài, tổng thống đây là thứ mà ta muốn tặng cho ngài. Mời ngài xem qua "
Hindenburg sau khi thấy Hirohito tìm kiếm thứ ông cần đưa cho mình nên ông cũng có dịp quan sát nội thất chiếc xe một xíu cho đến khi nghe được tiếng của Hirohito thì ông mới bắt đầu nhìn lại thì thấy Hirohito đã đưa một cuốn tài liệu cho ông nên ông cũng nhận lấy và mở ra xem thì ông sốc với những nội dung bên trong nên ông nhìn về phía Hirohito hỏi:
" Đây là..... "
Hirohito thấy vậy nên gật đầu nói:
" Đúng vậy, những thứ mà ngài đang xem chính là vũ khí do ta thiết kế giành riêng cho nước ngài. Hãy coi đây là món quà gặp mặt đầu tiên mà ta tặng cho ngài. Ngài có thích món quà này không ? "
Hindenburg nghe vậy nên ông cũng trả lời:
" Món quà này của cậu ta rất thích. Ta thay mặt toàn bộ người dân và binh sĩ Đức xin cảm ơn cậu và Nhật Bản về món quả này "