Dễ Thương Cũng Sai Sao

Chương 10: Không muốn lên lớp 1



Lưu Chí Tinh vì chuyện này mà tụt tâm trạng mấy ngày nay, đối mặt với ai cũng không chịu nói nguyên nhân, kể cả ba mẹ nhà cậu.

Lạc Đường hồn nhiên như vậy, thấy anh trai buồn rầu không rõ nguyên nhân, bé cũng lo lắng đến ăn không ngon, một bữa chỉ ăn súp và một tô cháo thêm một hộp sữa, buổi tối không thể ngủ ngon đến mức chảy nước miếng nữa.

Lưu Chí Tinh không vui, mọi người xung quanh cũng bị ảnh hưởng.

Lạc Đường tìm anh trai trong vườn, thấy anh ngồi quay lưng trên ghế lười thì khẽ bước lại, từng bước nhẹ như chiếc lá rơi, có điều đôi giày gà con của bé không như vậy, mỗi lần đụng đất phát ra tiếng 'chíp chíp' rất buồn cười.

Bé cúi đầu ra hiệu im lặng với đôi giày rồi bước tiếp, ai ngờ đôi giày gà con vẫn kêu chói tai.

Lưu Chí Tinh muốn không để ý cũng không được:"...."

Lạc Đường vất vả mới tiếp cận được bóng lưng nhỏ bé của đối phương, bé thích thú nhón chân che mắt cậu, giọng mười phần bí ẩn:

"Đố anh, ai đây ~?"

Đôi tay ngắn ngủn không thể che hết mắt, mà hầu như chỉ che đuôi mắt và gần nửa con mắt.

Lưu Chí Tinh thầm thở dài trong lòng, cao giọng:"Ai vậy? Sao lại che mắt thế này, không nhìn thấy gì hết!"

Bé con cười đến cong cả mắt, thả tay ra rồi giơ cao, thích thú:"Anh, là em đó, là em đó ~"

"Anh bất ngờ không ~?"

Cậu gấp cuốn sách tập đọc dang dở lại, quay đầu:"Bất ngờ lắm, sao em lại qua đây? Mau lên đây ngồi đi."



Đôi giày gà con "chíp chíp" đến trước ghế lười rồi nhón lên ngồi, sau đó còn đung đưa vui vẻ.

Bé nhún nhún vài cái mới cong môi:"Em mang qua cho anh trái dâu. Mẹ em mới rửa đó, ở nhà siu siu nhiều!"

"Anh ăn đi, ngọt lắm nha. Ăn xong sẽ không buồn nữa."

Lạc Đường nói với giọng chắc nịnh, hai má hồng hồng tô thêm vẻ hiếu động đáng yêu, đôi môi cong cong lộ hàm răng trắng tinh sạch sẽ.

Lưu Chí Tinh nhận quả dâu nhỏ, đưa vào miệng dưới ánh mắt mong chờ của ai đó, nhướng mày:"Hết buồn?"

Bé con gật đầu hai cái:"Đúng ạ."

Cậu nuốt xuống rồi, đáp:"Làm sao đây, anh ăn xong rồi vẫn còn buồn lắm."

Lạc Đường kinh ngạc tròn xoe mắt, đưa tay sờ soạn mặt cậu:"Anh còn buồn sao?"

"Ừ."

Bé lúng túng bẹp miệng:"Làm sao bây giờ? Em về lấy thêm dâu cho anh ăn nhá?"

Nói xong thì nhổng mông định đứng dậy, nhưng Lưu Chí Tinh đã kịp thời cầm tay bé ngăn cản.

"Cục bột nhỏ, em không muốn biết lý do anh buồn hả?"

Lạc Đường nghiêng đầu:"Dạ?"

"Anh buồn là do em đó."

Bé con nghe như sét đánh ngang tai, run rẩy:"Vì em á?"

"Ừ."

Đôi mắt liền hoảng sợ ngập nước, từng hạt đậu to tròn trực chờ rơi xuống ghế. Nhưng chưa khóc, Lạc Đường sụt sịt hỏi:"Tại sao em lại làm anh buồn?"

Bé nhớ bé rất ngoan mà, có cái gì cũng chạy qua chia cho anh trai hết, có bộ con thỏ liền người cũng đem qua cho cậu mặc chung.

Mặc dù lúc đó cậu có vẻ cạn lời, nhưng sau đó đã mỉm cười chơi rất vui với bé.

Lạc Đường rối rắm, trẻ con nghĩ không được sẽ không thèm nghĩ nữa, trực tiếp quăng ra sau.

Bé không nghĩ được, liền khóc.

"Em làm anh buồn..Hu hu... Là anh ghét em ạ?"

"Hu hu hu... Sao anh lại ghét em ạ..."

Lưu Chí Tinh nhìn chăm chăm, cục bột nhỏ lại có thêm biệt danh mới, là bé thích khóc.

Thật ra Lạc Đường không thích khóc, cũng chẳng hay khóc, chẳng qua quen anh trai rồi, những thứ bé con khóc đều liên quan đến cậu.

Lạc Đường khóc vô cùng đáng thương, gương mặt nhỏ đỏ bừng, nơi nào cũng dính nước mắt, vừa lạnh vừa ẩm ướt.

Cậu không nghĩ nói một câu như vậy bé con lại khóc, luống cuống rút khăn giấy trên bàn lau cho bé.

Khóc cũng đáng yêu đó, nhưng bé con khóc lâu sẽ khó thở, rất nguy hiểm.



"....Anh không ghét em, đừng khóc nữa."

"Hu hu hu, nhưng em làm anh buồn — "

"Cục bột nhỏ, tại sao em không hỏi anh, em làm anh buồn cái gì?"

Lạc Đường thành công nín khóc, trở nên ngơ ngơ ngác ngác, nước mắt còn chưa kịp khô lại, trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.

"Ư — Vậy em làm gì anh buồn?"

Lưu Chí Tinh vo giấy lau lại, bỗng nhiên trở nên ưu sầu:"Chúng ta sắp xa nhau, không được gần nhau, nên anh buồn."

Trở nên vượt ngoài tầm hiểu biết, bé con cái gì cũng không hiểu:"Tại sao lại xa nhau?"

"Thôi, em không hiểu đâu."

Mấy kiểu đau thương này, cậu sợ nói ra sẽ làm bé con tổn thương.

"Anh hết buồn rồi, chúng ta đi chơi thôi."

Lạc Đường còn chưa kịp hiểu cái gì gọi là đau thương, đã bị kéo đi chơi xích đu gần đó, sau đó hai đứa nhóc dựa vào nhau trên ghế mây mà ngủ trưa.

Lại nói, nhà Lưu Chí Tinh lúc trước vốn không có mấy cái trang trí này nọ, chỉ lúc Lạc Đường đến, mới bắt đầu thay đổi xung quanh.

Sàn nhà lót thêm thảm, chủ yếu lo cho bé con chạy nhanh vấp té sẽ bị đau.

Đặt thêm xích đu và bộ ghế mây ngoài vườn, là để thêm thú vui cho hai đứa nhóc chơi đùa.

Còn tại sao lúc trước không có hả?

Con trai bọn họ mỗi ngày đi học về toàn chui vào phòng ngủ chơi đồ chơi hoặc tập đọc đánh vần, chỉ khi nào ăn cơm mới chậm rãi ra khỏi phòng, không bao giờ có hứng thú chạy trong nhà hay ra vườn chơi.

May là bé con thường xuyên qua đây, nên tần suất trong phòng của Lưu Chí Tinh ngày càng ít.

- --

Buổi chiều ba mẹ đi làm về, Lạc Đường đã về nhà được một lúc.

Lưu Chí Tinh nhìn một người hát hò nấu ăn trong bếp, người kia thì vụng về phụ một tay, gãi cằm suy nghĩ giây lát, quyết định ăn cơm mới bàn bạc thương lượng.

Cả nhà ngồi vào bàn, Lưu Chí Tinh đã gác muỗng bên cạnh nghiêm túc mở miệng:

" Ba, mẹ."

"Con có chuyện muốn nói."

Mặt nhỏ còn trưng biểu cảm kiên quyết, không nói không được.

Lưu Thiệu Huy cùng Nguyễn Quân Dao ngạc nhiên đến ngừng nhai cơm, hai mắt nhìn nhau khó hiểu, rồi lại nhìn con trai.

Lần đầu nghiêm túc thế này, chắc chuyện quan trọng lắm.

Hai người dừng đũa, Lưu Thiệu Huy nhướng mày:"Con nói đi."



Lưu Chí Tinh rục rịch, mím môi một lúc, hai mắt trừng to, nói:"Con có thể học lớp lá thêm một năm không ạ?"

"?"

"Không được ạ, vậy có thể cho cục bột nhỏ lên lớp 1 chung với con được không ạ?"

"??"

"Nếu không được...Vậy có thể lấy tiền mua luôn trường mẫu giáo, rồi cho bé con nghỉ học đi học chung với con được không —?"

Nguyễn Quân Dao xoa mi tâm, ngăn lại lời nói non nớt kia:" Khoan đã, tóm lại ý con là.... Muốn bé Đường đi học chung với con?"

Lưu Chí Tinh gật đầu:"Không cần chung lớp, chung trường là được rồi. Mà chung lớp càng tốt."

Cô lập tức bác bỏ đề nghị này, buồn cười giải thích:"Con với bé Đường chỉ là học khác trường một năm thôi. Năm sau còn có thể chung trường mà, nhà hai đứa gần nhau, qua lúc nào chả được."

Ba cậu gật đầu đồng ý:" Không thể học lại một năm, cũng không thể để bé con nhảy lên lớp một, càng không thể mua trường. Hơn nữa, trường tiểu học của con và trường mẫu giáo gần nhau, có thể đi học buổi sáng chung với nhau nha."

Lưu Chí Tinh hiếm khi có phần uất ức trong lòng. Chỉ được đi học buổi sáng chung với nhau, nguyên buổi sau đó đâu được gặp nhau. Rồi kẹo và bánh của bé con, sẽ không thuộc về mình nữa, mà là về tên nhóc thối nào khác.

Biết đàm phán thất bại, cậu trề môi làm mặt giận dữ với ba mẹ, nhanh chóng ăn hết phần cơm của mình rồi lạch bạch chạy lên phòng.

Nguyễn Quân Dao nhìn con trai mà cạn lời:"Anh xem, có phải nó mới là người bám bé Đường không. Không được học chung trường đã giận dỗi kiểu này rồi."

"Còn chưa lên lớp một nữa đó, không biết sau này thế nào."

Lưu Thiệu Huy nhàn hạ ăn đồ ăn, đáp:"Thời gian thay đổi tất cả. Chúng ta đâu thể biết trước điều gì, thằng nhóc sẽ hết giận ngay thôi."

Đây chỉ mới là lớp một, còn lên lớp sáu, lớp mười hai, rồi lên đại học khác ngành, khác trường. Đâu thể cứ mỗi năm là nháo như bây giờ được.

"Chắc phải tổ chức cho bọn nhỏ đi chơi đâu đó —"