Dễ Thương Cũng Sai Sao

Chương 11: Đi biển



"Chắc phải tổ chức cho bọn nhỏ đi chơi đâu đó —"

...

Nói là làm, đợi đến khi năm học hoàn toàn kết thúc, hai đứa nhóc tiến vào kỳ nghỉ hè, Nguyễn Quân Dao và Lưu Thiệu Huy qua nhà bên ngỏ lời.

Tô Dương Khiết ngạc nhiên:"Đi biển?"

Nguyễn Quân Dao gật đầu:"Gần đây tớ mới phát hiện ra, con trai tớ buồn đơn giản là do năm sau nó không còn được học chung với con trai cậu thôi. Cứ cho bọn nó một chuyến đi biển để giải tỏa hết là được mà."

"Vả lại, hai vợ chồng cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút mà, nhỉ?"

Tô Dương Khiết và Lạc Anh Kiệt trơ mắt nhìn nhau. Quả thật một năm qua bọn họ đã bận rộn quá nhiều giữa hai thành phố và chăm con, thời gian thư giãn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

"Vậy thì đi biển cũng được.."

- --

Lạc Đường ngơ ngác ngồi yên trên thảm, nhìn anh trai như bị ai cướp mất đồ chơi yêu quý, hầm hầm đẩy xe tàu lửa bên cạnh.

Bé không hiểu, tưởng chừng anh trai đã hết buồn rồi, vậy mà vô hè anh còn trông âm u hơn nữa.

Lưu Chí Tinh hầm hực đẩy xe lửa, đẩy một lúc thì thả ra, nói:" Chán rồi."

Lạc Đường gật đầu, anh trai không vui thì phải chiều theo ý anh, tròn xoe mắt hỏi:"Vậy anh mún chơi trò gì?"

Lưu Chí Tinh suy nghĩ, chợt nhớ tới mấy phim truyền hình trên ti vi mẹ hay coi.

"Chúng ta chơi trò gia đình đi!"

"?"

"Anh làm chồng, em làm vợ."



Cậu nhìn quanh, cầm một con thú bông hình người lên, nói:"Nó sẽ làm con tụi mình."

Lạc Đường cứ thấy sai sai, nhưng không biết sai chỗ nào, chỉ đành gật đầu thuận theo.

Lưu Chí Tinh vừa giới thiệu xong đã bắt đầu chơi, cầm cuốn sách tập đọc bên cạnh lên, mặt nghiêm nghị:" Cục bột nhỏ, bây giờ anh phải lên công ty. Em ở nhà nấu cơm rồi dọn nhà nhé."

Bé con thích thú gật đầu, giọng nói mềm mại:"Dạ. Chồng đi làm vui vẻ."

Cậu đi làm, đôi chân ngắn ngủn bắt chước trong phim mà đi thẳng hàng, mặt còn bình tĩnh, đôi mày nhíu lại, bộ dáng như người trưởng thành trăm công ngàn việc.

Cậu nhớ rồi, vợ chồng lúc nào cũng ở bên nhau, như ba với mẹ mình vậy. Cậu và cục bột nhỏ sẽ là vợ chồng, có lên lớp một cũng không xa nhau.

Lưu Thiệu Huy cùng vợ trở về, đằng sau còn có ba mẹ Lạc Đường. Bốn người ngó vào phòng chơi của tụi nhỏ, thấy khung cảnh đầy màu hồng hạnh phúc kì lạ.

Lạc Đường ngồi trên bàn nhỏ, lấy muỗng nhựa múc vào bát không, rồi lại đưa lên trước mặt anh trai, chu mỏ:" Chồng ơi, hôm nay có cơm với cà rốt, chồng mau ăn."

Kinh hoàng hơn nữa, Lưu Chí Tinh không hề né tránh, rất phối hợp mở to miệng, rồi ngậm miệng nhai nhai:"Ngon lắm, vợ càng nấu càng ngon."

"Hi hi, còn có nước ép cam chồng thích nè, uống đi."

Nói đoạn vươn tay lấy li nhựa chứa nước lọc bên cạnh đưa đến.

Lưu Chí Tinh ực một cái nốc hết ly, còn liếm môi gật đầu:"Anh uống xong rồi, giờ anh đi làm đây, vợ ở nhà ngoan nhé."

Nhóm phụ huynh há hốc miệng không biết nói gì:"...."

Tô Dương Khiết ho nhẹ vài tiếng giảm bớt sự ngượng ngùng, nhẹ nhàng bước vào trong, cong môi:"Bé cưng, tụi con đang chơi gì vậy?"

Nhận ra người lớn đã về, hai đứa nhỏ ấn ngưng công tắc chơi đùa lại, ngó nhìn mọi người.

Lạc Đường dang tay ôm mẹ, khúc khích:"Mẹ ơi, con với anh chơi trò gia đình nè! Con là vợ đó nha, đây là con của con với anh nè."

Lạc Anh Kiệt bên cạnh vỗ đầu con trai, hỏi:"Con trai, sao con không làm chồng mà làm vợ?"

"Vì anh làm chồng rồi nha. Trong nhà không thể có hai chồng."

"...."

Cũng khá hợp lí, không cãi được.

Bên đó, Lưu Chí Tinh cũng đang bị 'dạy dỗ'.

Nguyễn Quân Dao không nhịn được nhéo má cậu, buồn cười:"Hay thật, sao con biết được mấy cái vợ chồng gì đó hả?"

"Từ mấy cái phim mẹ hay coi đó."

"Đóng cũng giống thật quá cơ, không biết còn tưởng con định cưới người ta sau này luôn đó."

Lưu Chí Tinh trầm ngâm vài giây, bình tĩnh:"Cũng có thể."

Nguyễn Quân Dao:"...."



"Mẹ nói cho con biết, không tài nào có chuyện đó đâu!"

Lưu Thiệu Huy vỗ vai vợ vài cái, an ủi:"Trẻ con chơi thôi, tương lai ai biết trước được."

"Anh không được nói. Em nghe vài người nói nếu không uốn nắn từ nhỏ, khéo sau này vươn xa tận chỗ nào cũng không biết."

"...Năm tuổi thôi, không đến nỗi như em nghĩ đâu."

"Em mặc kệ. Con trai nghe mẹ nói đây, mai mốt phải chơi trò nào hợp lí chút hiểu chưa, còn cái trò này đợi có bạn gái nào rồi chơi chung."

Lưu Chí Tinh gật đầu. Mẹ không cho chơi trò gia đình, có nghĩa là chỉ cần không chơi là được.

Cô thở dài:"Mà nói chuyện này sớm vậy làm gì. Được rồi, con mau đi tắm rồi dọn đồ, mai chúng ta sẽ ra biển chơi."

Lưu Chí Tinh mở to mắt:"Đi biển?"

Lạc Đường nghe ba mẹ nói xong thì cả người tỏa sáng như sao băng, vui mừng:"Ngày mai ạ?"

Tô Dương Khiết gật đầu, nhu hòa nói:"Bé ngoan có phải chưa từng được ra ngoài chơi không? Ngày mai chúng ta sẽ ra biển, cho con vừa tắm vừa xây lâu đài."

"Oa ~ "

Lạc Đường hưng phấn đến độ hai má hồng như vừa được đun chín, cong mắt hình lưỡi liềm quay lại tạm biệt anh trai:

"Anh ơi, em về soạn đồ đay, hẹn anh ngày mai ạ ~!"

"...."

Lưu Chí Tinh thầm oán trách trong lòng, trò chơi gia đình đã chơi xong đâu.

Đợi đến khi cả nhà ba người họ tạm biệt rồi ra về hết, cậu mới quay sang hỏi mẹ:"Tại sao tự nhiên lại đi biển ạ?"

Nguyễn Quân Dao bĩu môi:"Còn chẳng phải là vì con sao?"

"?"

Lưu Thiệu Huy phì cười giải thích:"Ba mẹ thấy con không chịu xa em khi lên lớp một, nên cho hai đứa đi chơi chung vào hè hai tháng coi như trước khi chia tay tạm thời, trong lúc đó con có thể ở bên em tùy thích. Nhưng lúc chơi về, con không được tìm em chơi đến khi vào năm học."

Lưu Chí Tinh chỉ là một đứa nhóc, nghe vậy cũng không hiểu bao nhiêu, nhưng nghe đến việc không được gặp bé ốm yếu liền nhăn mày:

"Con không muốn xa em đâu."

Lưu Thiệu Huy:"Vậy con không được đi biển nữa, vậy thì khoảng thời gian sau đó con được gặp em."

Cậu gật đầu:"Vậy con không đi biển."

"Nhưng con không đi không có nghĩa là bé Đường không đi. Con phải đợi em đi biển hai tháng về mới được chơi với em, lúc đó đến khi khai giảng chỉ có một tháng."

"Còn nếu con đi, con sẽ được ở chung với em hết hai tháng, buổi tối cũng được ngủ chung, đổi lại lúc về không được gặp em trong vòng một tháng."



Nghỉ hè chỉ có ba tháng, kế hoạch quá hoàn hảo.

Lưu Chí Tinh lưỡng lự, mím môi nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu cậu đi biển, cậu sẽ được ở chung với cục bột nhỏ tận hai tháng, còn được ngủ chung mỗi tối, nhưng lại không được gặp bé sau đó.

Còn nếu cậu nghỉ ở nhà, cậu không thể gặp bé con trong hai tháng, càng không được ngủ chung với nhau, hơn nữa sau đó chỉ được chơi với nhau một tháng là phải đi học rồi.

Gặp hai tháng - xa một tháng và xa hai tháng - gặp một tháng.

Khuôn mặt cậu dần xuất hiện mồ hôi, trạng thái căng thẳng lan tỏa khắp người, nếu không phải thân hình nhỏ con bé xíu này, người ta còn tưởng cậu là một người đàn ông đang gặp chuyện rất khó khăn trong cuộc sống.

Nguyễn Quân Dao thấy cảnh tượng này quá buồn cười, nhanh tay lấy điện thoại ra ghi hình lại.

Thấy con trai đang thả lỏng, như đã chọn được đáp án, cô lại cất điện thoại vào phía sau.

"Sao nào con trai, nghĩ ra chưa?"

"Ừm."

Lưu Chí Tinh trịnh trọng gật đầu, ánh mắt kiên định:"Con quyết định, con sẽ chọn đi biển."

Nói gì chứ, cậu còn chưa được tận hưởng lại cảm giác ngủ cùng bé con đâu.

Cục bột nhỏ thơm thơm mềm mềm, trên xuống dưới như miếng bánh bao trắng bóc, ôm vào đã tay lại thoải mái.

Hai vợ chồng thở phào, Lưu Thiệu Huy xoa đầu con trai, cong môi:"Được, vậy mau đi tắm, xuống ăn tối, rồi lên soạn đồ."