Đã quá nửa đêm, phòng khách phủ tể tướng vẫn sáng đèn, Tiên Anh Đào ngồi trên ghế chủ nhà, ông nheo mắt đọc báo cáo về tình hình đê điều Hoàng Hà, dạo này mắt ông hơi mờ khi nhìn gần nhưng đó là lẽ thường của một người đã hơn năm mươi tuổi.
Dì Trương, người làm công duy nhất của phủ đệ, gõ cửa bên ngoài nói:
- Bẩm tể tướng, đã sang canh hai, mời ngài đi nghỉ.
Tiên Anh Đào ngước nhìn lên, ông hỏi:
- Anh Minh đã về chưa?
Mặc dù ông biết thừa câu trả lời, vì ông thức đến giờ này là để đợi con trai. Ông quan sát cánh cổng liên tục từ lúc Cung Thân Vương rời đi.
Nhưng ông vẫn thấy chút thất vọng khi dì Trương bẩm lại:
- Thiếu gia vẫn chưa ạ. Tể tướng yên tâm tôi đã chuẩn bị đầy đủ cháo và nước nóng cho thiếu gia rồi.
Tiên Anh Đào bực dọc nói:
- Bà đi ngủ đi, ta còn vài chuyện muốn nói với Anh Minh.
Dì Trương chẳng biết làm gì nữa, bèn vâng dạ rồi về căn phòng nhỏ bé của mình ngay cạnh gian phòng của Tiên Anh Cơ.
Tiên Anh Đào khẽ thở dài, ông cất bản báo cáo lên bàn, đứng dậy đi lại cho đỡ mỏi người. Vừa đi ông vừa suy nghĩ về Anh Minh, ông biết, thằng con ông là một người đầy tham vọng, chưa bao giờ chịu sống đời bình thường như ông mong muốn. Không như Anh Cơ ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Anh Minh lại tương đối kiệm lời và có phần thâm sâu. Điều này khiến ông rất lo. Sau bao năm quan trường, ông đã chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh tan nhà nát cửa vì những cuộc đấu đá chính trị chốn quan trường. Ông đã lỡ bước chân vào đó, với niềm danh dự và truyền thống gia đình, ông không thể quay lại được nữa. Nhưng với hai đứa con ông thì khác, chúng còn trẻ, còn có nhiều sự lựa chọn trong tương lai. Ông không muốn chúng nó tiếp tục bị cuốn vào cuộc chiến quyền lực không hồi kết mà cuối cùng, chẳng mấy ai còn vẹn nguyên.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, lần này là giọng nhỏ nhẹ của Anh Cơ:
- Thưa phụ thân, khuya lắm rồi, huynh trưởng có lẽ sẽ không về đâu, mong cha chú ý giữ gìn sức khỏe.
Tiên Anh Đào thở dài, con gái vẫn đang thức dõi theo ông. Ông không thể vì vài lo lắng trong đầu mà khiến Anh Cơ cũng lo lắng theo ông. Ông nói:
- Ta sẽ đi nghỉ bây giờ, con không cần…
Bất chợt cổng chính mở ra, Tiên Anh Minh bước vào, dáng vẻ đầy sự lạnh lùng. Anh ta nhìn thấy Anh Cơ đang đứng bên ngoài phòng khách sáng đèn nhưng cũng chẳng quan tâm vì sao cả hai người vẫn còn thức mà đi thẳng về phía phòng riêng.
Tiên Anh Đào mở cửa bước ra, gọi:
- Anh Minh, ta có chuyện muốn hỏi con.
Tiên Anh Minh không thèm đáp, cũng chẳng tỏ thái độ gì có để ý đến cha nhưng anh vẫn đứng lại, tỏ ý đang sẵn sàng lắng nghe.
Tiên Anh Đào nói tiếp:
- Ta nghe nói con tiết lộ chuyện của Hội Đồng ra ngoài.
Lúc này, Anh Minh mới quắc mắt quay lại nhìn nói:
- Ai nói với quan tể tướng vậy?
Tiên Anh Đào ngập ngừng:
- Con không cần biết nhưng người đó sẽ không đổ oan cho con đâu.
Anh Minh cười nói:
- Vậy thì ngài còn hỏi làm gì nữa, thưa quan tể tướng? Bao năm qua ngài có bao giờ đếm xỉa đến tôi đâu. Bây giờ tôi nói tôi không làm thì quan tể tướng có tin tôi không? Cuộc nói chuyện này vốn dĩ không cần thiết phải xảy ra.
Tiên Anh Đào nói:
- Ta đã dặn không biết bao nhiêu lần, con hãy làm đúng trách nhiệm của một quan thị vệ. Đừng để những cám dỗ trong cung lôi kéo.
Anh Minh nói:
- Thế bây giờ tôi đang làm gì hả tể tướng? Chẳng phải vẫn đang theo lời ông hay sao?
Tiên Anh Đào giận dữ mắng:
- Sao ngươi không chịu yên phận lý do gì ngươi vào trong hoàng cung làm Đới Long thị vệ? Bây giờ còn để lộ chuyện trong Hội Đồng. Đừng tưởng ta điếc, Tiên Anh Minh.
Anh Minh giận dữ đáp lại:
- Ông tưởng ông biết hết mọi chuyện sao, quan tể tướng? Ông định c·hôn v·ùi tôi cả đời quanh quẩn bên mấy chiếc bàn này ư? Tôi phải thay đổi, phải đi tìm cơ hội của riêng tôi. Tôi không muốn bị mang tiếng là “Tên ăn bám”.
Tiên Anh Đào tái mặt lại:
- Ngươi vẫn cứ để ý những lời của Duật Tự đại nhân sao? Ta xin con đấy, Anh Minh, ta có thể bố trí cho con một chức vụ khác, đủ để con yên ấm sống cả đời. Con hãy rời xa khỏi hoàng cung trước khi quá muộn. Người của Vô tộc không thể làm tướng quân được.
Anh Minh nói:
- Chỉ có kẻ không đủ bản lĩnh mới dựa dẫm vào người khác. Chẳng phải chính ông đã dạy tôi câu đó sao? Tôi sẽ tự bước đi trên đôi chân của chính mình. Còn Vô tộc vốn dĩ đã ruồng bỏ chúng ta từ lâu rồi.
Hai cha con trừng mắt nhìn nhau như hai kẻ thù. Tiên Anh Đào biết ông không có quyền nói con trai ông, vì ông chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của một người cha tốt. Ông đớn đau sau c·ái c·hết của vợ, ông lao đầu vào công việc như con thiêu thân, để lại hai đứa con nhỏ cho em gái ông – Vô Kỳ Duyên mang vào cung chăm sóc. Đến khi tuổi già dần đến, ông mới để ý đến hai con ông nhiều hơn. Nhưng đã quá muộn, Tiên Anh Minh thậm chí còn gần như không gọi ông là cha nữa. Với nó, ông chỉ là người hà khắc và ích kỷ.
Tiên Anh Đào nói:
- Ngày mai ta muốn con xin thôi chức Đới Long tại hoàng cung.
Anh Minh giận dữ nói:
- Không bao giờ, ông không có quyền bảo tôi phải làm gì.
Tiên Anh Đào hét lớn:
- Quyền của quan tể tướng, của một người cha đang lo lắng cho con trai của mình.
Tiên Anh Minh cũng hét lại:
- Ông chỉ là đồ đạo đức giả, ông đã làm gì cho gia đình này, ngoài sự thờ ơ và bảo thủ cho dòng tộc đã c·hôn v·ùi gia đình này. Chính điều đó đã g·iết mẹ, giờ ông muốn nó g·iết cả tôi sao?
Tiên Anh Đào bỗng thấy lảo đảo, chân đứng không vững, Anh Cơ vội chạy đến đỡ cha, hai mắt cô nhòa lệ, cô nói:
- Ca ca, hãy thôi đi, cha chúng ta đã có tuổi, đừng khiến cha phiền lòng nữa.
Anh Minh khinh khỉnh:
- Cô thích làm người con hiếu thảo thì cô hãy cứ làm. Hãy làm nở mày nở mặt quan tể tướng thay tên bất tài này. Tối nay Giả Vương nhắc đến cô nhiều lắm đấy.
Tiên Anh Đào chỉ tay vào mặt Anh Minh nói:
- Mày…mày, nếu không nghe lời tao, từ mai mày khỏi cần trở về nhà này nữa.
Anh Minh cười lớn, đáp lại:
- Được thôi, dù gì tôi đã không còn coi nó là nhà từ lâu rồi, xin cáo từ, quan tể tướng.
Tiên Anh Minh quay gót rời đi ngay lập tức, để lại Tiên Anh Cơ khóc lóc đang đỡ người cha thở hổn hển vì tức giận.