Vô tộc là một trong những gia tộc lớn nhất trong Thập Đại Cổ Tộc cũng như Long Chủng và đã tồn tại suốt hàng ngàn năm trên Tứ Kỳ Quốc, nguồn gốc của gia tộc này vẫn còn nhiều tranh cãi. Nhưng mọi người đều đồng ý rằng, tổ tiên của họ chính là Vô Trấn Nam, vị vua đầu tiên của Trấn Nam Kỳ, cùng với Gia Cát Yên Tây, Thiệu Bình Bắc và Bùi Phục Đông tạo nên Tứ Đại Thiên Vương huyền thoại của vị hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Tứ Kỳ Quốc – Đại Đế Thiên.
Từ đó đến nay đã trải qua biết bao thăng trầm, hiện giờ Vô tộc vẫn là gia tộc hùng mạnh, giữ nhiều vị trí quan trọng trong triều đình. Tuy họ đã không còn làm vua Trấn Nam Kỳ nhưng Vô Kỳ Lượng – gia chủ của Vô tộc đồng thời làm Chủ tịch Hội Đồng – tổ chức được lập ra để ổn định cho cả Tứ Kỳ Quốc. Mọi quyết định lớn nhỏ liên quan đến việc nước đều được thực thi bởi Hội Đồng. Hai em trai của Vô Kỳ Lượng, một người là Vô Kỳ Nam giữ chức Giám nghị trong Hội Đồng, người còn lại chính là quan tể tướng đương triều Tiên Anh Đào. Tức trong bốn người được coi là Tứ trụ của triều đình (Hoàng Đế - Chủ tịch Hội Đồng – Tể tướng – Tổng thượng thư) thì đã có hai chức vụ thuộc về gia tộc họ Vô rồi.
Chắc sẽ có người thắc mắc tại sao Tiên Anh Đào lại thuộc gia tộc họ Vô, chuyện này xuất phát từ mẹ ruột của ba người, bà Tiên Anh Mai, bà là người nữ cuối cùng của gia tộc họ Tiên sau khi người nam cuối cùng của gia tộc này c·hết sớm mà không có con trai. Để duy trì gia tộc, bà đã quyết định cho một đứa con trai của mình mang họ Tiên, người được chọn chính là Tiên Anh Đào.
Ngoài ba người con trai quyền lực, bà Anh Mai còn có một con gái – Vô Kỳ Duyên, hiện tại đang làm Quý Phi của Hoàng đế Thi Đán. Do theo Hiệp định Thanh Châu, Thi Đán được phân làm Hoàng đế tạm thời nên tuy bà là vợ chính thức duy nhất của Hoàng đế vẫn không được tấn phong Hoàng hậu. Nhưng do người quyền lực nhất hậu cung, Hoàng Thái Gia chỉ lo chuyện bên ngoài nên Vô Quý Phi được coi như chủ của Hậu cung.
Lại nói Vô Kỳ Nam và Tiên Anh Minh đi cùng một xe ngựa về cung, Vô Kỳ Nam hỏi:
- Cháu chưa về phủ tể tướng sao?
Tiên Anh Minh đáp:
- Thưa bá phụ, cháu nghe nói cô cô bị ốm, cháu muốn vào thăm.
Vô Kỳ Nam ngạc nhiên nói:
- Vậy ư? Ta nhiều việc quá, ở trong cung suốt mà không biết. Cháu gửi lời thăm của ta cho nó, ngày mai ta sẽ đến.
Tiên Anh Minh vâng dạ, Vô Kỳ Nam nói tiếp:
- Ta nghe nói cháu được tuyển vào làm Đới Long hộ vệ, tại sao vậy? Làm thế là có ý gì?
Tiên Anh Minh nói:
- Chẳng có ý gì, bá phụ đừng nghĩ quá.
Vô Kỳ Nam nhìn với ánh mắt soi xét, nói:
- Đừng toan tính điều đó, Anh Minh. Cháu làm thế có thể gây ảnh hưởng đến Vô tộc. Nên hãy làm đúng chức vụ của mình đừng thay đổi lập trường của cha cháu.
Tiên Anh Minh chắp tay:
- Lời của bá phụ Minh nhi xin được ghi nhớ.
Vô Kỳ Nam không bàn nữa, lôi từ dưới ghế ra một chiếc hộp nhỏ:
- Đây là sâm ngàn năm ta vừa nhận biếu, cháu mang vào cho Kỳ Duyên tẩm bổ.
Anh Minh hỏi:
- Ai biếu bá phụ món quà đắt tiền này vậy?
Vô Kỳ Nam nói:
- Vu Đại Liêm – Tổng đốc cảng Bạch Đằng.
Anh Minh ra vẻ ngạc nhiên, nói:
- Hắn có việc gì vậy, thưa bá phụ?
Vô Kỳ Nam thở dài:
- Ai đó đã tiết lộ cho hắn biết Thi Đán muốn thay hắn bằng Hoắc Tiểu Thiên, thật nhọc cho ta, bao nhiêu việc ở Hội Hoa Đăng sắp tới mà giờ còn phải lo việc này.
Tiên Anh Minh nói:
- Hắn nhờ bá phụ xin cho hắn phải không?
Vô Kỳ Nam nói:
- Đúng vậy, nhưng ta chưa nghĩ ra, cháu biết đấy, ta không được tham gia việc phân bổ quan lại, chắc lại phải nhờ ai đấy, cha cháu thì khỏi, còn ông anh cả của chúng ta cũng không biết thế nào.
Tiên Anh Minh cười nói:
- Việc gì phải phiền Tổ bá phụ, cháu bày cách này, bá phụ xem có hợp lý không?
Tiên Anh Minh liền ghé sát vào tai bá phụ hắn nói một hồi. Vô Kỳ Nam gật gù, vỗ vào lưng Anh Minh, cười nói:
- Hay đấy, đúng là con trai của tam đệ!
Tiên Anh Minh nghiêm nét mặt nói:
- Bá phụ đừng nói như vậy! Về đến cung rồi, cháu xin phép mang quà của bá phụ sang cho cô cô.
Vô Kỳ Nam nói:
- Được, cháu đi đi! Ta còn cần báo cáo lại cho Hội Đồng, lát cháu tự về nhé.
Tiên Anh Minh vâng dạ, cầm chiếc hộp nhân sâm rồi xuống xe, đi thẳng ra phía Hậu Cung.
Ở đó trước cổng có hơn chục lính gác, một người trong số đó là Hoàng Gia Huy. Vừa thấy Anh Minh anh ta liền nói:
- Tiên hộ vệ, chăm chỉ thế cơ à, tối nay đâu có ca trực của ngài đâu.
Anh Minh cười nói:
- Ta vào vấn an quý phi, tiện thể chuyển quà của Vô Kỳ Nam đại nhân cho người.
Gia Huy nói:
- Tiên hộ vệ cảm phiền cho ta khám xét chút, tiện thể ngài không được mang kiếm vào hậu cung.
Tiên Anh Minh mở hộp, bên trong chỉ có nhân sâm, Gia Huy kiểm tra một hồi, tịch thu kiếm của Anh Minh rồi cho vào. Ngay đằng sau cánh cửa là hai tì nữ đang chờ sẵn tháp tùng Anh Minh.
Hậu cung là tòa dinh thự to lớn hình chữ nhật, được xây làm ba tầng, chỉ có duy nhất một lối vào, luôn được canh gác cẩn mật. Mỗi tầng có tầm gần một trăm phòng, tuy nhiên hầu hết đều trống, chưa có người ở. Vì hoàng đế hiện tại lập duy nhất Vô Kỳ Duyên làm quý phi, còn lại chỉ có ba tài nhân và hai phi tần, tổng cộng sáu người, kể cả cung nữ cũng chưa đến ba chục người.
Vô Quý phi ở phòng Chính cung, phòng trung tâm nằm trên tầng ba, vốn phòng đó chỉ dành cho Hoàng Thái Gia, nhưng vì bà đã chuyển sang Thần Phong cung ở nên phòng đó nhượng lại cho Vô Quý Phi.
Tiên Anh Minh đến trước cửa phòng Chính cung, hai tì nữ nói vọng vào:
- Khởi bẩm Quý phi nương nương, Tiên hộ vệ xin được gặp.
Một giọng nói lạnh tanh vang lên:
- Cho hắn vào.
Một tì nữ bên trong mở cửa cho Anh Minh, căn phòng khá rộng, bày nhiều đồ trang trí, cuối phòng là chiếc giường đang buông rèm, một thân hình diễm lệ in bóng lên đó, lung linh giữa những ngọn đèn.
Anh Minh nói:
- Tiên Anh Minh bái kiến quý phi.
Vô Quý phi nói:
- Thường Xuân, em bảo hai người kia lui ra rồi đóng cửa lại.
Cô tì nữ mở cửa cho Anh Minh liền làm theo lời, cửa vừa đóng lại thì rèm trên giường cũng được vén ra. Vô Quý Phi nửa nằm nửa ngồi, đang nghiêng mình nhìn Anh Minh, bà mới tầm bốn mươi tuổi, mái tóc đen nhánh buộc thành búi to, bà mặc bộ áo lụa mỏng hớ hênh đến nỗi lộ ra bộ ngực căng tràn chỉ được che chắn một nửa bằng chiếc áo lót nhỏ. Bà cũng có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, nhìn hơi giống Tiên Anh Cơ nhưng già dặn và quyến rũ hơn cháu gái bà rất nhiều.
Bà nói:
- Ngươi đến đây làm gì?
Anh Minh nói:
- Vô Kỳ Nam đại nhân có gửi cho quý phi chút đồ tẩm bổ.
Bà khinh khỉnh nói:
- Ông anh quý hóa của ta, cứ làm như quan tâm đến cô em này lắm vậy.
Anh Minh cười nói:
- Quý phi đừng trách, bá phụ còn bận nhiều việc trong Hội Đồng
Bà giận dữ nói:
- Phải rồi, cả ba anh em nhà người đều bận, chỉ có ta rảnh rỗi, suốt ngày rong chơi trong bốn bức tường này.
Anh Minh chắp tay nói:
- Quý phi bớt giận, sắp tới là Hội Hoa Đăng, thần sẽ báo bá phụ và tổ bá phụ cho người về Vô gia trang nghỉ ngơi.
Vô Quý Phi xua tay nói:
- Ngươi mau về đi, muộn rồi ta không muốn gặp ai hết.
Anh Minh trừng mắt lên, tiến tới bên giường nói:
- Ít ra quý phi cũng phải xem món quà của Vô đại nhân đã chứ.
Anh giơ chiếc hộp ra, Vô quý phi giơ tay gạt phăng chiếc hộp rơi xuống đất bể thành hai miếng, nhân sâm văng cả ra đất.
Tiên Anh Minh liền nhảy xổ vào Vô Quý Phi, một tay chọc vào trong áo nắm chặt bộ ngực bà, tay còn lại thì luồn xuống phía dưới quần. Anh Minh gằn giọng:
- Cô cô ốm nặng lắm rồi. Hành động không còn minh mẫn nữa.
Vô Quý Phi bị bất ngờ, bà rên lên khe khẽ theo khi Anh Minh mân mê mấy bộ phận n·hạy c·ảm, bà thều thào:
- Đồ hỗn đản nhà ngươi, để ta chờ đợi lâu như thế.
Anh Minh mạnh tay hơn, nói nhỏ:
- Ta đã phải làm mọi cách xin vào làm tận cung cấm này, để được gần ai, để là cho ai, cô cô biết không?
Anh Minh dí sát vào cổ Quý Phi, liếm liền một cái, Vô Quý Khi rên lên một tiếng khá to. Thường Xuân đang đứng ở của vội nói:
- Quý phi xin hãy nhỏ tiếng.
Vô Quý Phi cắn răng lại, trong khi Anh Minh vẫn tiếp tục dày vò, bà nói:
- Ta…ta biết rồi. Chàng mau thả ta ra đi.
Lần này Anh Minh đã dí sát cả người vào thân hình mềm như bông của Quý Phi, nói:
- Nàng nghĩ ta muốn quẩn quanh trong cái cung điện này sao? Tất cả đều là vì nàng. Cho nên đừng bao giờ giở thái độ đó ra với ta.
Anh Minh chọc thật mạnh tay, Quý Phi hự lên một tiếng, thở hổn hển nói:
- Minh nhi, ta…ta xin lỗi.
Anh Minh rút tay khỏi quần Quý Phi, bàn tay ướt đẫm, anh nói:
- Tốt, nàng phải hiểu cho ta, không phải ta không quan tâm nàng, mà là do có những việc hệ trọng hơn cần phải làm.
Vô Quý Phi nằm vật xuống giường, trông như cạn kiệt sức lực, Anh Minh tiến sát tới bên Quý Phi một lần nữa, anh nói:
- Nàng phải nhớ, tất cả mọi công sức ta bỏ ra, đều là vì chúng ta…
Anh Minh dí sát môi vào cổ quý phi, để lại trên đó một vết lằn đỏ. Quý Phi yếu ớt nói:
- Chàng làm gì vậy?
Anh Minh đứng dậy cười nói:
- Đó là h·ình p·hạt cho việc nàng dám trách cứ ta, còn giờ, thưa quý phi, đã muộn rồi, Tiên Anh Minh ta xin phép được trở về phủ, người hãy cố gắng mà tịnh dưỡng cho chóng khỏe lại.
Vô Quý Phi cố ngồi dậy, nhưng chỉ chống được hai tay trên nệm, nhìn theo Tiên Anh Minh bước dần ra khỏi phong.
Thường Xuân đóng cửa lại sau khi Anh Minh rời đi, cô bất chợt ngoảnh lại và thấy quý phi đang mỉm cười.