Đế Vương Thiên Hạ

Chương 9: Vô Kỳ Nam



Chương 9: Vô Kỳ Nam

Thần Phong Cung sáng rực, tiếng cười nói sôi nổi vang lên rộn ràng, bên trong có tầm hơn năm chục người đang xem diễn kịch. Nhạc trống tưng bừng như ngày hội, cung nữ thái giám đi lại nườm nượp mang đồ ăn thức uống cho các khách xem.

Hoàng Thái Gia ngồi ngay chính giữa hàng ghế cách khán đài chỉ vài bước chân, bên cạnh bà Giả Vương đang hăng say xem từng chút của buổi diễn, đôi khi lại đứng dậy vỗ tay vô cùng thích thú, mỗi lần như thế lại uống một chén rượu lớn. Đứng hầu sau họ là tên bặm trợn đã cắt lưỡi sư phó của Gia Cát Tâm, thêm một người nữa cao, gầy, đeo kiếm đứng im không thấy nhúc nhích, hắn ta không đi cùng Hoàng Thái Gia sáng nay.

Khi đoàn kịch vừa diễn xong vở thứ hai thì cửa Thần Phong cung mở ra, một người chậm rãi tiến vào, ông ta đã tương đối cao tuổi, nhưng ăn mặc có phần lòe loẹt, mặt mũi và cơ thể đầy đặn, khuôn mồm rộng kết hợp với đôi mắt nhỏ làm cho người ta luôn cảm giác ông ta đang cười. Sau lưng ông ta, một thanh niên mặc áo thị vệ đeo kiếm bên hông, chính là Tiên Anh Minh.

Ông ta đi thẳng đến chỗ Hoàng Thái Gia, không thèm chào hỏi gì mà ngồi luôn xuống bên cạnh, cầm một chiếc đùi gà lớn lên gặm rồi nói:

- Buổi tiệc thịnh soạn quá đấy, thưa Hoàng Thái Gia!

Hoàng Thái Gia liếc nhìn ông ta, lộ rõ vẻ chán ghét, bà chậm rãi nói:

- Hội Đồng lại muốn gì từ thân già này đây, hả ngài Vô Kỳ Nam?

Ông ta nhai nhồm nhoàm miếng gà, cười hì hì:

- Hoàng Thái Gia thân mến ơi, sao bà cứ giữ thái độ đó với người trong Hội Đồng vậy? Chúng tôi luôn hỗ trợ bà trong suốt thời gian qua còn gì.

Hoàng Thái Gia bĩu môi nói:

- Thứ lỗi cho ta, nhưng Hội Đồng đang càng ngày khiến ta càng nghi ngờ, ta tự hỏi lòng trung thành của các ngươi liệu có còn hướng về Tiên đế nữa không?

Vô Kỳ Nam xua tay lia lịa:

- Bà đừng nói bậy, không ai dám quên công của Cao Tông, chính ngài ấy là người đã gây dựng nên Đại Đường này. Chúng tôi đã đảm bảo cho bà bằng Hiệp ước Thanh Châu, bà còn đòi hỏi gì hơn nữa.

Hoàng Thái Gia đập bàn, giận dữ nói:

- Vậy ý các ngươi là gì? Tại sao Cường nhi không được dự triều chính? Tại sao cung Thần Phong xin trợ cấp lại không được? Các ngươi tưởng ta mù sao?

Lúc này mọi người đã chú ý đến lời to tiếng của Hoàng Thái Gia nên ngoái lại nhìn, Vô Kỳ Nam vẫn tiếp tục cười, nói:

- Hãy biết kìm nén cảm xúc, Hoàng Thái Gia à. Mọi chuyện đều có lý do của nó, Hội Đồng không khi nào tự nhiên chèn ép bà làm gì cả.



Hoàng Thái Gia vẫn chưa nguôi giận, nhìn thấy Tiên Anh Minh liền mắng:

- Còn tên hỗn đản nhà ngươi, cớ gì buổi sáng ngăn cản ta đưa Anh Cơ về? Cứ kéo dài thế này thì đến bao giờ nó mới kết hôn với Thi Cường.

Tiên Anh Minh chắp tay nói:

- Hoàng Thái Gia suy xét, ép buộc như vậy không phải là cách hay.

Hoàng Thái Gia nói:

- Loạn thật rồi, ngươi cũng y như thằng cha ngươi, mồm miệng luôn nói ủng hộ Cường nhi mà không có bất kỳ biểu hiện gì. Ta sắp ức c·hết với cha con nhà ngươi rồi.

Thi Cường bên cạnh chợt nói chen vào:

- Vậy là Anh Cơ không đến hả mẫu thân? Ôi chán quá, làm con cứ tưởng tối nay được vân vê cặp tuyết lê tuyệt hảo đấy.

Tiên Anh Minh liếc mắt nhìn Thi Cường, Hoàng Thái Gia vội nói:

- Cường nhi, con say rồi. Ta nghĩ đã đến lúc con nên về phòng nghỉ ngơi được rồi.

Thi Cường nói, giọng lè nhè:

- Cô ta nghĩ cô ta là ai cơ chứ? Đệ nhất mỹ nữ Vương Đô cái chó gì? Loại con gái đó được chạm vào lông chân của bổn vương là may mắn lắm rồi.

Hoàng Thái Gia quay sang tên bặm trợn:

- Thanh Hải, ngươi dìu tiểu vương vào trước đi.

Hắn dạ một tiếng, tiến tới xốc nách bế Giả Vương như đứa trẻ con đi vào trong Thần Phong Cung. Hoàng Thái Gia quay sang Tiên Anh Minh và Vô Kỳ Nam nói:

- Cường nhi say rượu nói linh tinh, hai ngươi đừng để ý.



Vô Kỳ Nam cười khẩy nói:

- Đừng để cho những kẻ ủng hộ hoàng đế thấy được cảnh đó, ta đã bảo bà nhiều lần rồi, hãy cho nó uống vừa thôi.

Tiên Anh Minh không nói gì, ánh mắt có phần xa xăm, thật sự nếu chỉ nhìn nét mặt thì rất khó có thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Trên khán đài đoàn kịch đã ngưng diễn, họ thu xếp đồ đạc chuẩn bị ra về, Hoàng Thái Gia bình tĩnh đưa tách trà lên uống, nói:

- Nói đi, khoản tiền ba vạn đồng vàng cho Thần Phong cung bao giờ có?

Vô Kỳ Nam lúc này đã gặm xong chiếc đùi gà, đưa mấy ngón tay lên miệng mút, nói:

- Chưa đâu, Hoàng Thái Gia à, bà hãy trả lời ta trước đã, số tiền hai vạn đồng vàng cách đây một tuần giờ đâu rồi?

Hoàng Thái Gia nói:

- Ta dùng hết rồi.

Vô Kỳ Nam trừng mắt lên nhìn, cái quái quỷ gì? Bà có thể trả lời dửng dưng như vậy sao? Đó là hai mươi nghìn đồng vàng, có thể đủ cho cả một làng ăn trong một năm. Vậy mà bà dùng trong chưa đến mười ngày ư?

Vô Kỳ Nam bình tĩnh nói, giọng gằn xuống:

- Bà dùng vào việc gì?

Hoàng Thái Gia đáp:

- Theo như ta biết thì ta không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi đó.

Vô Kỳ Nam tức giận nói:

- Chúng tôi không phải mỏ vàng của bà, tiền không phải lá rơi mà bà thích xin cấp bao nhiêu thì cấp.

Hoàng Thái Gia đứng dậy quát:

- Vậy các ngươi đang muốn từ chối Cường nhi sao? Đừng tưởng ta không biết các ngươi đang làm gì. Hội Đồng đang muốn bỏ rơi người kế vị của Cao Tông. Đúng là một lũ ăn cháo đá bát, các ngươi đã quên tại sao các ngươi có vị thế như bây giờ rồi ư? Không phải do công sức của Tiên đế sao?



Những khách chưa kịp về đang chú ý đến Hoàng Thái Gia, Tiên Anh Minh nhỏ nhẹ nói:

- Hoàng Thái Gia đừng kích động, Hội Đồng chỉ muốn biết tại sao bà cần nhiều tiền như vậy. Mới tuần trước người đã được cấp hai vạn nghìn đồng vàng, vậy mà giờ người lại muốn được cấp tiếp. Người dùng nhiều tiền như vậy khiến cho vài kẻ tò mò đấy.

Hoàng Thái Gia tức giận mắng tiếp:

- Ngươi dám tra khảo ta ư? Đừng tưởng gia gia ta không biết ngươi đang có ý gì, ngươi đã phản lại ta, đi theo tên phản phúc và cái Hội Đồng c·hết tiệt này.

Vô Kỳ Nam đã thôi cười, ông ta ngước lên nhìn Hoàng Thái Gia:

- Bà càng ngày càng quá quắt rồi đó, Gia Cát Mẫn!

Hoàng Thái Gia thấy ông ta gọi thẳng tên ra như thế thì tức giận vô cùng, bà nói:

- Rốt cuộc các ngươi có cấp tiền cho ta không?

Vô Kỳ Nam im lặng, Hội Đồng mặc ý cho đối đáp với Hoàng Thái Gia, cấp hay không do ông tự suy xét tình hình. Bản thân ông thấy đang có quá nhiều nghi vấn nơi Hoàng Thái Gia, bà ta cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Liệu có thể là mối đe dọa cho hội đồng hay không? Trước khi đến đây, ông đã chắc chắn bà ta sẽ không nói, nhưng thái độ nóng giận này của bà ta vẫn khiến ông bất ngờ. Từ trước đến nay ba ta luôn lạnh lùng, ít khi để lộ cảm xúc nhưng giờ có vẻ bà ta đang thay đổi và ông khẳng định nó không hề đơn giản như Hội Đồng đang tưởng.

Nhưng, ông biết rõ, Hội Đồng không nói không thì câu trả lời chỉ có thể là có, giờ này đối đầu với Hoàng Thái Gia không khôn ngoan tý nào. Dù gì sau lưng bà ta là Tống Viễn, là Gia Cát Linh, là Trấn Nam Kỳ, là Yên Tây Kỳ, là một nửa Tứ Kỳ Quốc. Hội Đồng thì đang ngày càng bất an hơn bao giờ hết nên cho dù ba vạn đồng vàng hay cả hai vạn trước đó là số tiền không nhỏ. Hội Đồng chắc chắn sẽ không tiếc để có thể tạm thời làm yên lòng Hoàng Thái Gia.

Vô Kỳ Nam rút trong tay áo xấp giấy, nói:

- Hội Đồng luôn tôn trọng Hoàng Thái Gia và tiểu Vương Gia, đây là hai vạn đồng vàng ngân phiếu, còn một vạn sáng mai bà hãy đến kho bạc của Hội Đồng để lấy nốt.

Hoàng Thái Gia mỉm cười, cầm lấy ngân phiếu:

- Mọi chuyện vậy có phải nhanh gọn không! Mời hai bác cháu vào Thần Phong Cung, ta sẽ bố trí ngay một tiệc rượu nho nhỏ.

Vô Kỳ Nam lắc đầu:

- Ta phải về cung bẩm báo Hội Đồng và bệ hạ. Hãy cẩn thận trong việc chi tiêu, Hoàng Thái Gia à, đừng để cho những kẻ không thích bà có lý do để chống lại bà.

Hoàng Thái Gia chẳng coi lời đó ra gì, quay sang tên tùy tùng gầy gò im lặng nãy giờ rồi nói:

- Ông không phải lo, gia gia biết bản thân đang làm gì, Thanh Sâm, tiễn khách.