Tiên Anh Cơ trở về phủ khi trời đã tối, cô thấy bên ngoài một cỗ xe ngựa lịch sự đang đỗ, chưa cần gặp cô cũng biết khách đến là ai, kiểu cách của chiếc xe này chỉ có thể của Cung Thân Vương Thi Hội, ông và cha cô khá thân thiết, thường xuyên gặp nhau bàn bạc về những chuyện quốc gia đại sự.
Hai lính gác cổng thấy cô liên chắp tay nói:
- Tiểu thư đã về, quan tể tưởng đang tìm cô ạ.
Anh Cơ vội vàng bước vào phủ. Tuy được gọi là phủ đệ nơi ở của tể tướng, nhưng bên trong không rộng lắm, chỉ có bốn gian nhà chính và hai nhà phụ, gian chính giữa hay còn gọi là nơi tiếp khách cũng là gian rộng nhất, bên trong bày bộ bàn ghế nhỏ, được chứng mười người ngồi, đằng sau gian chính có một gian nhỏ phía sau để tể tướng nghỉ ngơi kết hợp thư phòng riêng. Chạy dọc hai bên tường phủ gồm phòng của Anh Cơ, Anh Minh. Bốn gian bao quanh một khoảng sân nhỏ. Phòng nào cũng trang trí đơn giản, riêng phòng của Anh Cơ có đặc sắc hơn, làm người ta cảm thấy Tiên tể tướng rất cưng chiều cô con gái.
Anh Cơ đi thẳng vào phòng khách. Quả nhiên cha cô và Cung Thân Vương đang ngồi uống trà, trông họ rất thoải mái. Anh Cơ thi lễ nói:
- Vấn an vương gia, phụ thân.
Tiên Anh Đào nhìn con gái mỉm cười, ông tầm năm mươi tuổi, râu dài ngang ngực nhưng tóc vẫn còn đen, đôi mắt ông thể hiện rõ sự nhanh nhẹn, người ông gầy có chút khắc khổ, ông nói:
- Cơ nhi về rồi à, con đi đâu mà lâu vậy? Ta nghe nói tiệc của Trung Thành vương phu nhân đã tan từ trưa.
Anh Cơ nói:
- Bẩm phụ thân, Anh Cơ thấy tâm trạng không tốt nên ra bờ sông tản bộ, chỉ định nghỉ chân một lúc mà không ngờ thoáng chốc trời đã tối.
Tiên Anh Đào gật gù:
- Ta nghe chuyện ở phủ Trung Thành rồi, hẳn Cơ nhi phải sợ hãi lắm, con nên đi nghỉ đi. Ta sẽ bảo cô Trương mang bữa tối lên cho con.
Anh Cơ nói:
- Con tưởng phụ thân tìm con có việc?
Tiên Anh Đào nói:
- Không có gì, người của Hoàng Thái Gia đến mời con đến xem kịch, ta đã từ chối rồi.
Anh Cơ mừng rỡ nói:
- Đa tạ phụ thân.
Cung Thân Vương ở bên cạnh cười nói:
- Ông thật lạ, tể tướng à. Người bình thường đã phải nhảy cẫng lên vì vui sướng khi được Giả Vương để ý. Ông thì nhất quyết không chịu. Riêng ta thấy Anh Cơ và Giả Vương rất xứng đôi.
Tiên Anh Đào nhăn mặt khó chịu nói:
- Con đi trước đi, Cơ nhi! Ta có chuyện cần bàn với Cung Thân Vương.
Anh Cơ dạ một tiếng, thi lễ chào hai người rồi trở về phòng riêng.
Tiên Anh Đào nhìn con đi hẳn mới nói:
- Đừng bao giờ nói lại câu đó trước mặt ta nữa. Ta không muốn để Anh Cơ rơi vào vòng xoáy quyền lực này, Cung Thân à. Ngày hôm đó là ngày sai lầm ngu ngốc của ta, đáng lẽ ra nên để mấy đứa ở nhà.
Cung Thân Vương nói:
- Ý ông là ngày sinh nhật của Hoàng Thái Gia tám năm trước đó hả?
Tiên Anh Đào thở dài:
- Đúng vậy, chì vì mấy lời của Duật Tự mà gia đình ta điêu đứng từ đó đến nay.
Cung Thân Vương nói:
- Ông không tránh được đâu, nếu không phải ngày hôm đó cũng sẽ là một ngày khác. Nhưng thôi, chuyện ngày xưa đã xảy ra rồi, dù có muốn cũng không thay đổi được. Ta còn phải lo chuyện của ngày hôm nay, ta dò hỏi được thông tin Hoắc Tiểu Thiên sắp được bổ nhiệm làm tổng đốc Cảng Bạch Đằng, điều này có thực không?
Tiên Anh Đào có phần lúng túng, ông nói:
- Chuyện phân bổ của hoàng thượng ta không rõ được. Nhưng ta chưa nghe thấy tin này bao giờ.
Cung Thân Vương tỏ ra lo lắng:
- Sáng nay Vô Kỳ Nam nói với ta đó là sự thực.
Tiên Anh Đào nhăn mặt:
- Ông tin lời hắn à?
Cung Thân Vương nói:
- Kỳ Nam ở trong cung nhiều hơn ông đấy, hắn nói mười lần phải đúng được tám lần.
Tiên Anh Đào khịt mũi, ông nói:
- Thế thì sao? Thay tổng đốc thì có gì to tát mà ông phải lo.
Cung Thân nói:
- Ông không nhớ ai đang giữ chức vụ đó ư? Là Vu Đại Liêm.
Tiên Anh Đào đưa tay vuốt cằm:
- Vậy ra đó là lý do ông tìm hiểu chuyện này ư? Ông bạn già của tôi ơi, ông phải hiểu chứ, chức vụ đó được nhiều người thèm khát lắm, còn Vu Đại Liêm đang quá tham lam, theo ta đến lúc hắn phải nhả con gà đẻ trứng vàng đó ra rồi.
Cung Thân Vương đan tay vào nhau nói:
- Nếu là người khác ta cũng chẳng quan tâm làm gì, nhưng hắn ngày xưa đã giúp ta một lần, vợ con ta do hắn cứu, nay hắn g·ặp n·ạn ta không thể làm ngơ.
Tiên Anh Đào hỏi:
- Thế ông định làm gì? Đối đầu với Hoắc gia sao? Bọn chúng không thiếu gì quan hệ lẫn tiền bạc, ông làm không khéo thì cuối cùng lại không được gì.
Cung Thân cười nói:
- Vậy nên ta mới sang đây để hỏi ông, xem có cách gì giữ chức cho Vu Đại Liêm không?
Tiên Anh Đào lắc đầu:
- Ta chịu thôi, ta không muốn xen vào chuyện của hoàng thượng. Hơn nữa dạo này bệ hạ thường xuyên cảnh giác ta. Ta không muốn tạo ra cái cớ để bệ hạ bắt tội.
Cung Thân vương nói:
- Ông không nể mặt bạn già này sao?
Tiên Anh Đào nói:
- Đừng nói thế chứ, Cung Thân. Ông phải hiểu tình hình, Giả Vương sang năm sẽ đến tuổi trưởng thành, dù không nói ra nhưng ông biết thừa bệ hạ không hề thích việc đấy. Điều đó khiến ta bị mắc kẹt ở giữa, ta vừa là chứng nhân cho Hiệp định Thanh Châu, vừa là tôi tớ hiện giờ cho bệ hạ. Ta biết nhiều người không thích ta và muốn ta bị hại, vì thế nên ta càng phải cẩn thận. Ta không thể vì một tên đô đốc mà làm liều được.
Cung Thân Vương tỏ ra khó chịu, ông nói:
- Vậy được, ta cũng không ép ông nữa. Ta sẽ nhờ người khác, ai đó thật sự không nhát cáy như ông.
Tiên Anh Đào nói, giọng gằn lại:
- Ông phải cẩn thận, Cung Thân. Đây đang là thời điểm n·hạy c·ảm, tốt nhất nên biết giữ mình. Ta thấy ông dạo này và Hoàng Thái Gia đi lại hơi nhiều đó.
Cung Thân Vương cười nói:
- Ai có thể làm gì Thi Hội này? Ông nghĩ có kẻ đủ sức mạnh để hãm hại người trong Thi Tộc ư? Lo xa vừa thôi ông bạn già ơi.
Tiên Anh Đào nói:
- Vậy ta không còn gì để nói với ông nữa. Đến lúc xảy ra chuyện không hay đừng trách ta không báo trước.
Cung Thân Vương bực mình đứng dậy rồi bỏ về, Tiên Anh Đào theo tiễn ra đến tận cửa. Cung Thân Vương lên kiệu nhưng chưa đi ngay, ông vén màn lên hỏi:
- Ông có biết tin tức về Cảng Bạch Đằng đó ai tiết lộ đầu tiên không?
Tiên Anh Đào ngạc nhiên:
- Ta chưa được biết, mà có liên quan gì đến ta?
Cung Thân Vương nói:
- Sao lại không? Đó chính là con trai của ông đấy.
Tiên Anh Đào đứng khựng lại, Cung Thân Vương thấy thế liền nói tiếp:
Và ông biết gì nữa không? Hôm nay nó vừa lĩnh chức Đới Long thị vệ đó.
Cung Thân Vương lên xe, phi đi vù vù, để lại Tiên Anh Đào đứng như trời trồng trước cửa, sốc nặng với hai tin liền về đứa con trai.