Cảnh tượng kinh hoàng khiến mọi người sợ hãi im thin thít. Huyền Trâm lảo đảo ngất tại chỗ. May có Gia Huy ở đó vội đỡ lấy cô bé.
Gia Cát Tâm cắn chặt răng, mắt lằn lên những tia máu đầy tức giận, anh ta chắp tay, mạnh đến nỗi nghe rắc một tiếng, nói:
- Đa tạ Hoàng Thái Gia khai ân!
Hoàng Thái Gia cười nói:
- Thế tử khách sáo rồi!
Giả Vương đứng nhìn tên tùy tùng vừa bị cắt lưỡi với vẻ thích thú ra mặt, anh ta nói:
- Quá nhẹ tay cho hắn, mẫu thân đáng ra phải t·rừng t·rị nặng thêm để ta được xem tiếp kịch hay.
Hoàng Thái Gia quay sang vuốt má con trai:
- Cường nhi thích xem kịch hả? Tối nay ta sẽ bắc rạp gọi đội kịch hay nhất Vương Đô về diễn cho con xem.
Giả Vương hớn hở nói:
- Được thế quá tuyệt, thưa mẫu thân. Anh Cơ muội muội, nàng đi xem cùng ta chứ?
Không để Anh Cơ kịp trả lời, Hoàng Thái Gia nói:
- Có chứ, con gái giờ sẽ cùng chúng ta về Thần Phong cung luôn mà.
Giả Vương vỗ tay, còn Anh Cơ tỏ ra bối rối. Tiên Anh Minh thấy thế tiến lên, đưa kiếm gạt Anh Cơ ra phía sau lưng mình, nói:
- Hoàng Thái Gia miễn tội, Anh Cơ còn phải về thưa với quan tể tướng.
Hoàng Thái Gia quắc mắt nhìn Anh Minh, bà nói:
- Ta nghĩ Tiên tể tướng sẽ không từ chối lời của thân già này đâu.
Tiên Anh Minh cười, nhìn thẳng vào Hoàng Thái Gia đáp:
- Thì vẫn phải xin phép đã, thưa Hoàng Thái Gia.
Thi Cường trừng mắt nhìn Tiên Anh Minh định nói gì đó thì Hoàng Thái Gia đã cất lời trước:
- Vậy cũng được, tối nay ta chờ con gái đấy nhé.
Sau đó, Hoàng Thái Gia quát:
- Tất cả các ngươi đứng dậy đi, hôm nay gia gia ta chán rồi, giờ sẽ trở về cung.
Mọi người đứng dậy, vẫn chắp tay cúi đầu:
- Cung tiễn Hoàng Thái Gia!
Giả vương ngúng nguẩy:
- Kìa mẫu thân, Cường nhi muốn Anh Cơ về cung cùng cơ.
Hoàng Thái Gia cười dỗ con:
- Ngoan nào, Cường nhi, sớm muộn gì cũng có ngày con và Anh Cơ về chung một nhà, giờ còn phải về cung bắc rạp kịch chứ.
Giả Vương không nói nữa, nháy mắt với Anh Cơ rồi bước lên kiệu. Hoàng Thái Gia bước lên sau, đám người trong tiệc đưa tiễn đến tận cửa phủ, cung kính thi lễ đến khi chiếc kiệu cùng đoàn người khuất bóng mới dám cử động. Hầu hết mọi người đều mang vẻ mặt kinh hoàng, xì xầm to nhỏ chuyện mới xảy ra, đồng thời cũng dần bỏ về hết, không còn lòng dạ đâu mà dự tiệc tiếp.
Gia Cát Tâm cùng đám tùy tùng mượn Trung Thành Vương phu nhân chiếc cáng cho người b·ị t·hương nằm, ông ta vẫn chưa tỉnh, máu miệng trào ra nhiều, ướt đẫm cả chiếc khăn buộc để cầm máu, anh kính cẩn nói:
- Phu nhân tha tội, ta đã làm hỏng mất buổi vui của người.
Trung Thành vương phu nhân phủi phủi tay nói:
- Không có chi, Gia Cát thế tử, ngài nhớ chăm sóc sư phó cẩn thận.
Gia Cát Tâm vái dài rồi đi, mặt hiện lên vẻ gì đó tương đối đáng sợ.
Trong phủ, Huyền Trâm dần hồi tỉnh nhưng cô bé vẫn còn hoảng loạn, cứ lấy tay ôm đầu, Gia Huy đành tháp tùng hai chị em trở về Vu phủ vì Vu phu nhân đã biến mất từ bao giờ. Hai anh em họ Tiên đứng cạnh nhau chào Trung Thành vương phu nhân rồi cũng cùng nhau rời khỏi đó.
Hai người đi được nửa đường vẫn không nói với nhau câu nào, mãi sau Tiên Anh Cơ mới cất lời:
- Huynh, có phải huynh biết trước Hoàng Thái Gia sẽ đến đúng không?
Anh Minh chẳng tỏ gì trên nét mặt, nói:
- Đúng vậy, không thì ta đến đấy làm gì, muội biết ta không thích tiệc tùng.
Anh Cơ trách:
- Thế sao huynh không báo để mọi người chuẩn bị.
Anh Minh cười:
- Nhiều khi muội thông minh, nhiều khi lại không suy nghĩ, ta làm sao có quyền báo cho ai. Hoàng Thái Gia muốn giữ bí mật chuyện đó.
Anh Cơ thắc mắc:
- Mục đích của Hoàng Thái Gia đến để trùng phạt Gia Cát Tâm ư? Họ là cô cháu ruột thịt mà.
Anh Minh nói:
- Cái đấy ta biết làm sao được? Muội về trước đi, sắp đến phủ rồi, ta phải vào cung bây giờ.
Anh Minh quay gót bước đi, Anh Cơ biết anh đi cùng vì muốn đảm bảo cô về phủ an toàn đành với gọi:
- Huynh!
Anh Minh ngoái lại nhìn, Anh Cơ ấp úng nói:
- Cám ơn huynh hôm nay giải vây cho muội.
Anh Minh xua xua tay như thể chuyện đó không đáng gì. Anh nhanh chóng tan biến vào đám đông trên đường.
Anh Cơ nhìn theo một lúc, khi đảm bảo Anh Minh đã đi xa. Cô rẽ vào một ngõ nhỏ, tránh ra khỏi đường lớn đông đúc, kéo ra chiếc khăn có màu xanh dương, đeo lên che kín mặt mũi, chỉ để lộ đôi mắt, sau đó cô huýt sáo theo nhịp điệu khá lạ tai, ngay lập tức hai người xuất hiện, họ ăn vận kín mít nhưng nhìn qua vẫn có thể biết họ là nữ. Anh Cơ nói, giọng của cô bống nhiên thay đổi, không giống như lúc trước:
- Như Hoa, Như Dung tỉ tỉ, Như Liễu muốn gặp Tổng Sắc Chủ.
Hai người kia gật đầu, đưa ra mảnh lụa trắng, Anh Cơ đỡ lấy rồi buộc vào mắt mình. Thoáng chốc cả ba đã biến mất.
Chỉ khoảng nửa canh giờ sau thì Anh Cơ được gỡ khăn bịt mắt. Cô đang ở trong một hang động khổng lồ dưới mặt đất, cao như tòa nhà năm tầng, với kết cấu tự nhiên có hàng chục cột đá sừng sững khắp nơi, rìa hang lỗ chỗ nhiều chiếc hang nhỏ hơn do người tự đào. Bên trong dù khá tối nhưng được thắp sáng rực bởi hàng trăm ngọn đuốc.
Anh Cơ được hai người kia dắt đến bục đá cao nằm ở trung tâm hang động. Có một người phụ nữ đang ngồi trên đó, bà ta cũng ăn vận kín mít quần áo màu đen tuyền, mắt nhắm nghiền, chân xếp vòng, phía dưới cả đoàn người cũng có tư thế tương tự. Có vẻ như họ đang thiền định.
Khi gần đến nơi thì ba người dừng lại, một cô gái chắp tay nói:
- Bẩm Tổng Sắc chủ, Như Liễu, Lam Sắc Trưởng, xin được diện kiến.
Người phụ nữ ngồi trên bục mở mắt, nhìn xuống nói:
- Như Liễu, ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo sao?
Anh Cơ chắp tay nói:
- Bẩm Sắc chủ, Tiệc Vịnh Hoa hôm nay tổ chức tại phủ Trung Thành Vương đã bị hủy bởi sự xuất hiện đột ngột của Hoàng Thái Gia.
Sắc Chủ tỏ vẻ ngạc nhiên nói:
- Gia Cát Mẫn? Bà ta đến đó làm gì? Mọi năm có bao giờ bà ta đến đâu?
Anh Cơ trả lời:
- Vâng, năm nay bà ta tự nhiên lại đến và đã cắt lưỡi sư phó của thế tử Gia Cát Tâm ngay trong tiệc.
Sắc Chủ nhướn mày:
- Kỳ lạ thật, bà ta làm thế là gây thù với Gia Cát Tâm, hành động đó không khôn ngoan chút nào. Nhưng ta nghĩ bà ta làm thế có mục đích khác.
Sắc Chủ im lặng một lúc, quay sang phía đám đông đang ngồi rồi nói:
Ba phụ nữ đứng dậy, đều dùng khăn che khuôn mặt nhưng lại mỗi người một màu, lần lượt vàng, trắng, xanh lá, họ im lặng một lúc rồi nói:
- Bọn tiểu nữ chưa hiểu được ẩn ý của Gia Cát Mẫn.
Sắc Chủ thở dài, lại quay sang Anh Cơ nói:
- Lam Sắc Trưởng nghĩ sao?
Anh Cơ đáp:
- Bẩm, theo tiểu nữ thì Hoàng Thái Gia đang muốn dọa nạt nhà Gia Cát, thần tìm hiểu được thì Yên Tây Vương và Hoàng Thái Gia không còn hòa thuận như trước.
Sắc Chủ nheo mắt hỏi:
- Hai anh em họ đã có chuyện gì?
Anh Cơ nói:
- Rất có thể là chuyện tiền nong, Hoàng Thái Gia muốn Yên Tây Vương thể hiện sự ủng hộ với Giả Vương bằng cách mỗi năm đưa cho bà ta một số tiền. Thế nhưng có lẽ chưa bao giờ đủ với bà ta cả. Và Yên Tây Vương thì phải đối phó với những vấn đề riêng trong kỳ nữa. Vì thế nên, thần đoán thôi, năm nay số tiền đó đã ít đi nhiều hoặc thậm chí còn chưa có nên…
Sắc Chủ có vẻ hiểu ra, tiếp lời:
- …Gia Cát Mẫn đến cắt lưỡi sư phó của cháu hắn để nhắc nhỏ họ Gia Cát về việc đó.
Mọi người nghe xong đều gật gù đồng ý, chỉ có cô gái đeo khăn màu xanh lá tỏ vẻ bực bội, nói:
Đó vẫn chỉ là những lời suy diễn vô căn cứ.
Anh Cơ nói tiếp:
- Chúng ta có thể điều tra, Hoàng Thái Gia luôn sống dư giả, số tiền bà ta có được rốt cuộc từ đâu? Chỉ cần bắt được quản lý của bà ta sẽ rõ. Còn hiện tại có vẻ Hoàng Thái Gia đang yếu thế hơn Thi Đán, Trấn Nam Kỳ không còn mạnh như xưa còn Yên Tây Kỳ tuy là họ hàng bên ngoại của Giả Vương nhưng theo truyền thống, họ không bao giờ ra mặt công khai ủng hộ, kết hợp với vấn đề tiền nong nên khiến bà ta lo sợ. Bà ta khi nghe tin cháu mình đến Vương Đô đã tìm cớ để dọa nạt hắn và cả cha hắn là Yên Tây Vương.
Sắc Chủ nói:
- Liệu ngươi có thể biết được điều bà ta định làm không?
Anh Cơ nói:
- Rõ ràng nhất là bà ta đang muốn kiếm thêm nhiều đồng minh trong triều, trước mắt là quan tể tướng Tiên Anh Đào, bà ta mượn lời tiên đoán trước kia của Duật Tự đại nhân cố gắng liên hôn Giả Vương với con gái của tể tướng vừa củng cố niềm tin của những người tin vào lời Duật Tự, vừa có thêm quan tể tướng theo phe bà ta. Ngoài ra bà ta còn hướng đến Cung Thân Vương, Quan thượng thư Đỗ Giáp Hối và một vài tân tộc mới nổi như Vu gia, Bùi gia, Đàm gia…
Sắc Chủ trầm ngâm:
- Nếu Tiên Anh Đào đứng về phía Gia Cát Mẫn thì mọi việc sẽ khó khăn, ông ta rất tài giỏi. Còn Vu gia? Ý ngươi là Vu Đại Liêm, tổng đốc cảng Bạch Đằng? Hắn không phải người của Thi Đán hay sao?
Anh Cơ nói:
- Bẩm sắc chủ, Tiên tể tướng luôn giữ thái độ trung lập, tôn trọng Hiệp định Thanh Châu năm xưa, ông ta chắc chắn sẽ ủng hộ Giả Vương lên nối ngôi nhưng việc có chịu ra làm quan cho hắn hay không thì chưa chắc. Còn Vu Đại Liêm hắn đã bất mãn với Thi Đán lâu rồi.
Sắc Chủ hỏi:
Tại sao?
Anh Cơ nói:
Bởi vì tuy rằng làm tổng đốc được nhiều tiền bạc nhưng không có thực quyền, không được dự vào chuyện trong triều. Hắn đã nhiều lần xin Thi Đán cho hắn được vinh dự đó nhưng câu trả lời luôn là không. Có lẽ Hoàng Thái Gia đã hứa hẹn gì đó với hắn làm hắn đảo chiều.
Sắc Chủ nói:
- Ngươi nói đúng lắm, thế bây giờ chúng ta phải làm gì?
Cô gái đeo khăn xanh vội nói:
- Bẩm Sắc Trưởng, quá đơn giả, chúng ta chỉ cần cố hết sức làm cho những điều Gia Cát Mẫn mong muốn thành sự thật. Chẳng phải chúng ta đang rất muốn để tên bất tài vô dụng đó lên làm hoàng đế hay sao?
Sắc Chủ có phần ngao ngán nói:
Nhưng phải có kế hoạch cụ thể chứ!
Cô gái đeo khăn xanh không nói được gì, Sắc Chủ quay sang Anh Cơ:
- Ý ngươi sao, Lam Sắc Trưởng?
Anh Cơ nói:
- Trước tiên, thần nghĩ có ba vẫn đề chúng ta nên làm rõ trước khi đưa ra giải pháp. Một là tìm hiểu xem Vu gia có thật sự đang liên kết với Hoàng Thái Gia hay không, hai là thực tế đang có chuyện gì xảy ra giữa Yên Tây Vương và bà ta, ba là động tĩnh của Thi Đán trước những sự việc này, vì rất có thể với mạng lưới do thám của hắn thì hắn cũng đã biết hết rồi.
Sắc Chủ gật đầu:
- Rất hợp lý, vậy thì ta sẽ cử người theo dõi Gia Cát Tâm, Vu gia, phái người đến Yên Tây Kỳ tìm hiểu thêm, ta cũng sẽ liên lạc với nội gián trong cung xem xét biểu hiện của Thi Đán.
Anh Cơ nói:
Bẩm Sắc Chủ, hạ thần muốn đề cử thêm một người cần phải theo dõi.
Sắc Chủ hỏi:
Ai vậy?
Anh Cơ đáp:
- Tiên Anh Minh – Con trai của Tiên tể tướng đang làm Ngự tiền thị vệ trong cung.
Sắc Chủ ngạc nhiên:
- Hắn ta có vai trò quan trọng gì sao?
Anh Cơ nói:
- Tiên Anh Minh là kẻ rất có tham vọng, hắn trước đến nay thân thiết với Hoàng Thái Gia, giờ hắn đã được bổ làm Đới Long thị vệ, đây là chức vụ quan trọng, có thể được phong làm tướng quân sau này, nếu quả thật điều đó xảy ra, Vô tộc sẽ xuất hiện một vị tướng quân sau hàng trăm năm. Điều này cần được làm rõ.
Sắc Chủ im lặng một lúc rồi nói:
- Vậy ta sẽ làm theo lời ngươi. Các ngươi còn gì để bàn nữa không.
Bốn vị Sắc Trưởng đều lắc đầu, Sắc Chủ nói:
- Buổi họp hôm nay kết thúc tại đây, nếu không có phát hiện gì quan trọng thì mười ngày sau chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Sắc Chủ nói xong thì đứng dậy, đưa tay bên trái lên chéo thành một góc, hô to:
- Đại Trần bất diệt, những gì thuộc về Đại Trần sẽ mãi mãi thuộc về Đại Trần, Cẩm Sắc Hội thề nguyện trung thành mãi mãi.
Mọi người đều làm theo Sắc Chủ đồng thanh:
- Phản Đường phục Trần, thề nguyện trung thành mãi mãi với Đại Trần.