Huyền Trâm nhìn ra phía cổng vườn, hơn một trăm người mặc giáp trụ đầy đủ đang tiến vào, họ chia ra làm hai hàng tạo thành một lối đi, rồi có tầm hai chục người ăn mặc như thái giám, cung nữ, xúm xít quanh một chiếc kiệu lớn trang trí rất đẹp, với họa khắc hình phượng. Chiếc kiệu đến cổng ngự hoa viên thì dừng lại. Có người vén màn bước ra.
Không khí chợt im bặt, người vừa bước ra là một phụ nữ ăn mặc cực kỳ sang trọng, áo dài đỏ đen, trên đầu đeo chiếc trâm phượng bằng vàng, dù trông gương mặt vẫn còn trẻ nhưng mái tóc đã hoa râm, đường nét trên gương mặt bà chứng tỏ ngày trước hay kể cả bây giờ bà đã là một đại mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn.
Cả hội hoa vội vàng quỳ xuống:
- Hoàng Thái Gia giá đáo, chúc ngài trường an vạn thọ, thiên tuế thiên thiên tuế.
Hoàng Thái Gia nhìn xung quanh, ánh mắt đầy sắc sảo, bà nói, giọng lạnh sởn cả tóc gáy:
- Ra đây đi, Cường nhi!
Thêm một thanh niên bước ra từ trong kiệu, anh ta tương đối cao, mặc áo sắc vàng nhạt, tuy nhiên trông hơi xanh xao, có phần yếu ớt. Anh ta bước đến bên Hoàng Thái Gia, khinh khỉnh nhìn đám người đang quỳ trước mặt.
Huyền Trâm lén nhìn hai người, cô biết rất rõ họ, thật ra thì ai ở Vương Đô cũng biết cả, đó chính là Hoàng Thái Gia đương triều, người nắm quyền lực không kém gì hoàng đế.
Bà trước vốn là hoàng hậu của tiên đế Cao Tông, không may tiên đế băng hà sớm, em trai ngài lên nối ngôi, kéo dài mười hai năm nay, ông tôn bà lên làm Hoàng thái hậu nhưng do hai người có mối quan hệ chị dâu em chồng nên mọi người không gọi bà bằng danh xưng thái hậu mà hay gọi sang tên Hoàng Thái Gia. Vậy thì thiếu niên kia chỉ có thể là con trai của bà, Giả vương Thi Cường.
Huyền Trâm không biết rõ chuyện năm xưa nhưng nghe người ta bảo Giả Vương là con trai duy nhất của Cao Tông, đáng lẽ được chọn lên ngôi nhưng vì lúc đó quá nhỏ, triều đình lại vừa thành lập, Từ Kỳ Quốc còn nhiều thế lực cát cứ, chưa yên, vì thế nên để duy trì cho vị thế của Thi tộc, Hội Đồng đã chọn em trai Cao Tông làm hoàng đế. Nhưng trước sự phản đối quyết liệt của Hoàng Thái Gia, Hội Đồng buộc phải thỏa thuận với bà, nhường đế vị cho em trai của Cao Tông còn con trai bà Thi Cường sẽ làm người kế vị khi đủ tuổi trưởng thành. Danh xưng Giả Vương ý chỉ tạm thời làm vương gia chờ đến ngày lên ngôi.
Dù đã vài khắc trôi qua nhưng Hoàng Thái Gia vẫn chưa cho phép mọi người trong tiệc đứng lên, bà đi tới phía Trung Thành vương phu nhân nói:
- Hình như ta đắc tội gì với Vi phu nhân thì phải. Có gì phu nhân cứ trách phạt chứ sao lại nỡ quên đi thân già này như thế?
Trung Thành vương phu nhân dập đầu lia lịa:
- Muôn tâu Hoàng Thái Gia, có ăn gan hùm hạ thần cũng không dám có ý đó, xin Hoàng Thái Gia soi xét. Hạ thần luôn một mực cung kính với hoàng thất.
Hoàng Thái Gia cúi xuống, lấy tay đưa cằm Trung Thành vương phu nhân lên:
- Vậy cớ gì tiệc vui ta lại không được mời?
Giọng nói sắc như dao cạo, Trung Thành vương phu nhân bật khóc:
- Hoàng Thái Gia thứ tội, tư gia nhỏ bé, sợ không xứng với quyền uy.
- Toàn các anh tài của Vương Đô, thậm chí cả Tứ Kỳ Quốc tập hợp tại đây, cớ sao lại bảo tiệc nhỏ? Chỉ tiếc cho gia gia không được chào đón.
Lần này thì Trung Thành vương phu nhân dập đầu đến mức trên trán xuất hiện một tia máu nhỏ:
- Hoàng Thái Gia chớ nói vậy, hạ thần lúc nào cũng kính cẩn trước ngài, xin ngài khai ân, tha lỗi cho hạ thần vô tắc.
Hoàng Thái Gia cười, quay sang tên thị vệ mặt mũi bặm trợn, to lớn như một ngôi nhà di động đang đứng bên cạnh:
- Thanh Hải, ngươi đỡ phu nhân lên chứ, không thì ta lại đắc tội với Trung Thành vương mất.
Gã đó tiến lên, xốc nách Trung Thành vương phu nhân lên, hai chân phu nhân vẫn run rẩy không ngừng, nói:
- Hoàng Thái Gia khai ân.
Ở phía dưới Tiên Anh Cơ nghĩ thầm: “Năm nay có điềm gì đây, tiệc vịnh hoa của Trung Thành vương phu nhân chỉ là tiệc tư gia, dành cho con cái các nhà thế tộc, bao năm nay Hoàng Thái Gia chưa từng đếm xỉa. Chẳng lẽ lý do Tiên Anh Minh mặc đồng phục đến đây vì Hoàng Thái Gia chăng? Tên huynh trưởng này đúng không biết nghĩ, phụ thân luôn dặn phải giữ thái độ trung lập, không được hướng đến Hoàng Thái Gia hay Hoàng thượng, vậy mà huynh ấy dám cãi lời cha, tối nay mình nhất định phải báo cho cha biết”.
Đang ngẫm nghĩ thì Hoàng Thái Gia quay sang hỏi:
- Còn mọi người thì sao? Không thích ta đến dự tiệc đúng không?
Mọi người đồng thanh nói:
- Hoàng Thái Gia thứ tội, chúng thần không dám ạ.
Hoàng Thái Gia không nói gì, đi xuống giữa đám đông, tiến đến nơi Tiên Anh Cơ đang quỳ, bà đỡ cô đứng dậy, tươi cười nói:
- Con gái thân mến, con không có tội tình gì cả, mau cho ta xem con nào!
Tiên Anh Cơ nói:
- Đa tạ Hoàng Thái Gia!
Hoàng Thái Gia đưa tay vuốt mặt, vuốt tóc Anh Cơ, bà nói:
- Con gái thật xinh đẹp, quan tể tướng kỳ cục, khư khư giữ báu vật làm của riêng.
Anh Cơ chắp tay nói:
- Phụ thân luôn phục tùng Hoàng Thái Gia và hoàng thất.
Hoàng Thái Gia cười mỉm:
- Nếu vậy con hãy về bảo cha để thúc đẩy việc giữa con cùng Cường nhi nhé.
Thanh niên xanh xao đang nhìn chằm chằm Anh Cơ, nghe mẹ nói thế thì cười hớn hở, Tiên tiểu thư nói:
- Tiểu nữ vâng lời, thưa Hoàng Thái Gia.
Hoàng Thái Gia cầm tay Anh Cơ dắt đi theo, quay lại chỗ đứng ban đầu, để Thi Cường đứng cạnh Anh Cơ, bà tươi cười:
- Hai đứa đẹp đôi thật, lời Duật Tự đại nhân đúng lắm, đúng lắm.
Thi Cường nói:
- Mẹ à, hay hôm nay cứ thế đưa Anh Cơ về cung chơi cùng nhi thần?
Hoàng Thái Gia nhìn con trai rồi nói:
- Nghe cũng tốt, đúng không? Con gái đã chịu rồi thì việc này cứ thế tiến hành thôi, Anh Cơ nhỉ?
Anh Cơ lúng túng:
- Thưa Hoàng Thái Gia, tiểu nữ…tiểu nữ...
Hoàng Thái Gia nắm chặt tay Anh Cơ, giọng có chút dữ dằn:
- Ta rất mong ngóng con đó, biết không?
Anh Cơ lúc này có chút hoảng sợ, bất chợt Gia Cát Tâm đứng dậy chắp tay nói:
- Bẩm Hoàng Thái Gia, như vậy không hợp lễ. Dù gì vẫn phải chờ sự đồng ý của quan tể tướng.
Hoàng Thái Gia quay lại, hơi nghiêng mình, ra vẻ ngạc nhiên:
- Ồ, Gia Cát thế tử, ngươi đến Vương Đô từ khi nào vậy?
Gia Cát Tâm hơi hoảng sợ, nói:
- Ta…À không, hạ thần mới đến ba hôm trước.
Hoàng Thái Gia vẫn mở to mắt nói:
- Vậy ngươi phải mau báo cho Thi Đán để hắn biết mà chào đón ngươi chứ.
Gia Cát Tâm ấp úng:
- Hạ thần…hạ thần đã đến hầu Vạn Tuế Gia rồi ạ.
Hoàng Thái Gia nghiêm mặt lại nói:
- Và thế tử không đến chỗ ta? Ngươi quên mất đường đến Thần Phong hay Hoàng Thái Gia ta giờ không đáng cho Yên Tây Kỳ để vào mắt?
Gia Cát Tâm vội nói:
- Hạ thần không dám, chỉ là…hành trình xa xôi mệt mỏi, chưa kịp đến vấn an…
Hoàng Thái Gia cười to:
- Ta thấy thế tử vẫn khỏe lắm, đủ sức dự tiệc còn vừa đọc thơ nữa.
Gia Cát Tâm không nói gì, mồ hôi túa ra. Hoàng Thái Gia quay về phía Tiên Anh Minh:
- Hồi nãy ta nghe thấy có lời hát xúc xiểm Thi tộc đúng không Tiên hộ vệ?
Tiên Anh Minh nói:
- Thưa Hoàng Thái Gia, đó bài hát đến từ Gia Cát thế tử.
Hoàng Thái Gia quát:
- Gia Cát Tâm, thiên hạ đang thái bình, Yên Tây Kỳ cớ gì chế nhạo? Các ngươi định làm phản hay sao?
Gia Cát thế tử không có gì là hoảng sợ, cười nói:
- Lời nói trong lúc say rượu, Hoàng Thái Gia đừng chấp.
Hoàng Thái Gia vẫn nghiêm mặt nói:
Không thể đổ thừa cho rượu được, những lời phạm thượng đã thốt ra phải bị trừng phạt thích đáng.
Gia Cát Tâm mở tròn mắt, vẫn cười:
Hoàng Thái Gia định làm gì, định g·iết ta sao? Hay bắt ta về Bộ Hình trị tội.
Hoàng Thái Gia trợn mắt lên nói:
Thế tử của Yên Tây Vương đương nhiên phải nể mặt, chỉ trách sư phó thế tử không biết dạy dỗ để thế tử phát ngôn ngông cuồng như vậy. Người đâu, bắt tên đó lại cho ta.
Hai thị vệ tiến lên lôi tùy tùng đứng tuổi của Gia Cát Tâm lên, ông ta mặt tái mét kêu gào:
- Hoàng Thái Gia tha tội, Hoàng Thái Gia tha tội, bài hát đó không phải chủ ý của hạ thần.
Hoàng Thái Gia nói:
- Ngươi vô năng, không dạy bảo thế tử đến nơi đến chốn, Lê Thanh Hải, chém đầu hắn cho ta.
Gã bặm trợn dạ một tiếng rồi rút ra thanh đao cực lớn, hùng hổ xông tới, tên sư phó của thế tử mặt cắt không còn giọt máu, gào thét:
- Hoàng Thái Gia khai ân, xin người, xin người. Thế tử cứu thần với.
Gia Cát Tâm lúc này nụ cười đã tắt ngầm, quỳ mọp xuống đất nói lớn:
- Kính bẩm Hoàng Thái Gia, xin người nể tình cha ta tha cho hắn một mạng, dù gì hắn cũng là sư phó của ta, là bạn của Yên Tây Vương.
- Thế tử đã nói vậy thì phải nể mặt Yên Tây Vương chứ, không thể g·iết người của ông ta ở đây được.
Gia Cát Tâm nói:
- Tạ ơn Hoàng Thái Gia khai ân.
Hoàng Thái Gia nhìn Tiên Anh Minh nhoẻn miệng nói:
- Tội c·hết có thể tha, nhưng tội sống thì phải phạt đúng không? Bình thường Hình bộ sẽ xử trí thế nào Tiên hộ vệ?
Tiên Anh Minh không nói gì, Hoàng Thái Gia cười nói tiếp:
- Đới Long hộ vệ lại không biết luật sao? Hay đang giả ngu giả ngơ thế? Tội này nhẹ nhất cũng phải cắt lưỡi làm gương, Thanh Hải đâu?
Tên bặm trợn dạ một tiếng, hắn cất đao đi, rút từ thắt lưng một con dao nhỏ cực sắc. Hai tên thị vệ đang giữ tùy tùng Thế tử liền bóp chặt miệng của ông ta lại, một thị vệ khác tiến lên cầm theo một chiếc kẹp sắt kéo lưỡi ra, tên sư phó hoảng sợ cực độ nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ không thành câu, cố liếc ánh mắt tuyệt vọng sang Gia Cát Tâm cầu xin.
Gia Cát thế tử định đứng dậy ngăn cản nhưng hai tùy tùng khác phía sau đã giữ lại, họ lắc đầu liên tục.
Thanh Hải khẽ đưa dao lên sát miệng ông ta, cứa một phát sắc lẹm, chiếc lưỡi nham nhở rơi xuống đất, máu phun ra như suối. Ông ta thét lên một tiếng đau đớn rồi ngã lăn ra b·ất t·ỉnh.