- Xin chào mừng tất cả bằng hữu, các quý nhân, danh gia vọng tộc đã bớt chút thời gian đến với phủ Trung Thành. Thay mặt cho Trung Thành vương, Vi Mai ta xin được phép tuyên bố hội vịnh hoa thường niên!
Mọi người vỗ tay rần rần, Vu phu nhân cùng hai con gái thì lỉnh đi chỗ khác. Trong lúc này trên bục xuất hiện đội chín thiếu nữ mặc váy đỏ, quần đỏ, hai bên mười hai chàng trai tuấn tú, người đàn hạc, sáo, nhị cùng biểu diễn một bài múa cổ phong cực đẹp. Huyền Trâm lần đầu được nhìn mê mẩn đến mức không rời mắt được. Cô không để ý đến việc Gia Huy thì thầm gì đó vào tai Huyền Nương, thi lễ chào Gia Cát thể tử rồi đứng dậy, tiến tới chỗ Tiên Anh Minh nói:
- Có chuyện gì đang diễn ra vậy?
Anh Minh chẳng buồn nhìn Gia Huy cũng không ngắm màn nhảy múa, chỉ chăm chăm vào đám đông, anh ta nói:
- Buổi tiệc hôm nay thật náo nhiệt, phải không Gia Huy?
Gia Huy nói:
- Đừng đánh trống lảng, cậu mới vào Đới Long Thị Vệ ư?
Anh Minh lúc này mới quay lại nhìn Gia Huy cười nói:
- Nhưng hình như vẫn còn thiếu gì đó, cậu thử đoán xem?
Gia Huy biết rằng Anh Minh đang có ẩn ý nhưng anh không thể hiểu được, Gia Huy nói:
- Tôi không biết cậu đang làm gì nữa, có lẽ do Hoàng Thái Gia ưu ái nên cậu mới được làm chức vụ đó. Nhưng cậu đừng quên, cậu vẫn là người nhà họ Vô
Anh Minh nói, đôi mắt có chút hung dữ:
- Cậu nên biết điều nhiều hơn, Gia Huy à! Tôi nể tình đồng nghiệp mà cảnh báo cậu. Trên đời này những kẻ càng ít mồm càng có tuổi thọ cao.
Anh Minh nói xong rồi bỏ đi, Gia Huy vẫn với hỏi:
- Hôm nay mục đích của cậu là gì vậy?
Nhưng Anh Minh chẳng thèm đếm xỉa, Gia Huy suy nghĩ một lúc rồi quay trở lại bàn, Gia Huy lại chắp tay thi lễ:
- Thế tử Gia Cát, hạ quan Hoàng Gia Huy xin được phép ngồi xuống chỗ cũ.
Thanh niên họ Gia Cát đó đang cười nói với Anh Cơ, quay lại, phủi phủi tay:
- Đừng làm mấy hành động đó ở nơi này, ta không thích người khác chú ý đến mình.
Huyền Trâm thấy ông thế tử này nói vậy có hơi thừa thãi, vì đang có nhiều người chỉ trỏ và nói: “Đó có phải Gia Cát Tâm, người kế vị Yên Tây Kỳ không? Người Phượng Tộc có khác, nhìn cứ như tiên”.
Anh Cơ cười nói:
- Huynh cứ làm như huynh không muốn vậy, thành tâm điểm luôn là sở thích của huynh, ta biết điều đó mà.
Gia Cát Tâm cũng cười:
- Chỉ có Tiên muội hiểu ta, muội vẫn chưa trả lời cho câu hỏi vừa nãy, ngày cuối cùng trung tuần sắp tới muội có muốn đi với ta một chuyến không?
Anh Cơ nói:
- Huynh phải nói rõ ràng đi đâu, làm gì thì muội mới dám trả lời được.
Gia Cát Tâm nói:
- Đi hẹn hò, Anh Cơ à! Nàng biết đấy, lời mời làm thế tử phi của ta bao năm qua vẫn còn nguyên giá trị.
Gia Huy chợt thấy căng thẳng, đi đến Gia Cát thế tử nói nhỏ:
- Thưa ngài, ở đây có nhiều người thân với Hoàng Thái Gia.
Gia Cát Tâm thay đổi nét mặt, có chút giận dữ, nói:
- Ý ngươi là gì? Anh Cơ và hắn chưa có hôn ước, chưa có gì cả, ta với nàng đã học cùng một thầy trong suốt mười năm, ta hiểu rất rõ cô ấy, ngoài ta ra không ai có thể khiến Anh Cơ vui vẻ, hắn dựa vào cái thá gì đòi có cô ấy?
Gia Huy sợ hãi nhìn xung quanh, vài người đang bắt đầu lắng nghe câu chuyện, Anh Cơ thì mặt mũi lạnh tanh, nói:
- Uống thế đủ rồi, Gia Cát thế tử, tiểu nữ sẽ đi cùng ngài… – Mắt của Gia Cát Tâm sáng quắc –…nhưng có một điều kiện nho nhỏ…– Anh Cơ kéo tay Huyền Nương –…Cô ấy sẽ đi cùng chúng ta.
Gia Cát Tâm hơi chưng hửng nói:
- Ôi, thôi thế cũng được.
Anh Cơ mỉm cười, nháy mắt với Huyền Nương, còn Huyền Trâm nghe thấy có đi chơi liền nói với lên:
- Em đi với, em đi với.
Gia Cát Tâm mặt dài ra đang định bảo không thì Anh Cơ đã cầm chặt lấy hai tay của Huyền Trâm nói:
- Sao có thể để chổi nhỏ ở nhà được? Hôm đó chúng ta đi ra ngoại thành cắm trại.
Gia Huy cười mỉm, may sao Tiên tiểu thư nhanh trí, tránh được một cuộc nói chuyện không hay ở chốn đông người. Anh thầm nghĩ, Tiên Anh Cơ tuy chưa phải vương phi của Giả vương nhưng hầu như ai cũng đã mặc định việc này vì Hoàng Thái Gia, mẫu thân của Giả Vương, người có quyền lực thứ hai ở Vương Đô đã chọn vị tiểu thư của nhà tể tướng thì ai còn dám mơ tưởng? Chỉ có Gia Cát thể tử với cả gia tộc Gia Cát cùng miền đất Yên Tây Kỳ hậu thuẫn đằng sau là dám ngang nhiên thách thức với Hoàng Thái Gia giữa chốn Vương Đô.
Gia Huy đổi trạng thái rồi nhìn sang Tiên Anh Cơ thở dài, anh đang cảm thấy đáng thương cho một cô gái tài giỏi nhưng số phận lại trở thành con cờ trong trò chơi quyền lực. Trái ngược với người anh thương, nàng chỉ là một cô tiểu thư nhỏ bé của một gia tộc hạng trung, tuy nàng có hơi nóng tính nhưng rất tốt, chăm chỉ và chịu khó. Chính điều đó thôi thúc Gia Huy rước nàng về làm vợ, anh định rằng sang tháng, sau khi kết thúc lễ hội Hoa Đăng sẽ công bố chính thức với hai bên gia đình cho họ được qua lại với nhau.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, bất chợt trên khán đài, Trung Thành vương phu nhân nói:
- Thưa các vị quan khách, tôi đã rất sợ hãi khi thấy hôm qua trời có chút sầm sì nhưng có lẽ Đại Đế Thiên đã nghe lời thỉnh cầu của tôi và sai khiến Phong La, Sấm Rền cho phép tôi có một ngày nắng đẹp như hôm nay.
Mọi người vỗ tay rầm rầm, Trung Thành vương phu nhân khẽ nghiêng mình đón nhận, bà nói tiếp:
- Tiệc vui không thể thiếu người tài, tôi kính mời các anh hào, các tiểu thư đài các trổ tài “Cầm – Kỳ - Thi – Họa” tuyệt đỉnh để mọi người cùng chiêm ngưỡng. Tôi cũng xin được nêu ra chủ đề của lần này sẽ là “Thái bình thịnh trị”. Ở đây có sẵn giấy và bút, mọi người cần thì bao nhiêu cứ lấy thoải mái, hội của chúng ta còn kéo dài đến nửa đêm.
Tiếng ồ vang lên, hầu như ai cũng vừa vỗ tay vừa cười, ủng hộ cho lời nói của Trung Thành Vương phu nhân, nhiều người cũng lên để nhận giấy bút. Riêng Gia Cát Tâm cười khẩy, Tiên Anh Cơ thấy thế, nói nhẹ:
- Gia Cát thế tử, ngài không hứng thú lắm thì phải?
Gia Cát Tâm liền đáp:
- Có chứ, ta rất hứng thú là đằng khác. Sư phó, ông hãy lên lấy chục tờ giấy xuống đây.
Người tùy tùng lớn tuổi nhất trong ba người của thế tử bước lên khán đài, lấy đồ xuống cho Gia Cát Tâm. Anh kéo cao tay áo, trải giấy ra bàn nói:
- Mời Anh Cơ muội muội!
Anh Cơ cười nói:
- Thể tử là người tham gia cơ mà!
Gia Cát Tâm nói:
- Ta nhờ nàng vẽ cho mấy nét, dựa trên đó ta sẽ viết lên thơ. Như ngày xưa ở lớp học thầy Chu vậy.
Anh Cơ gật đầu đồng ý, cô cầm bút và bắt đầu vẽ. Huyền Trâm quan sát thấy nét vẽ uyển chuyển, mượt mà. Nhiều người xung quanh tụ lại để ngắm, có cả Trung Thành vương phu nhân, bà cười nói:
- Tiểu thư tài sắc nhất Vương Đô có khác, già này đoán cô định vẽ “Ngày hội Trầm Sơn” phải không?
Anh Cơ kính cẩn đáp:
- Phu nhân hiểu biết rộng, tiểu nữ chính là đang họa lại cảnh ấy.
Anh Cơ chăm chú từng nét vẽ, tầm nửa canh giờ sau thì xong. Mọi người nhìn rồi vỗ tay. Trên tờ giấy vẽ năm người đang đứng trên đỉnh núi, phóng tầm mắt ra ngắm cảnh núi non trùng điệp đằng xa. Mỗi người lại mang một vẻ mặt riêng nhưng đều toát ra vẻ hân hoan, rạng rỡ. Trung thành phu nhân cầm lên tấm tắc khen:
- Vẽ đẹp lắm. Hoài nhi, con có biết đây là đâu và những ai không?
Cô gái áo xanh luôn theo hầu phu nhân khẽ dạ một tiếng rồi nói:
- Bẩm mẫu thân, Tiên tiểu thư đang khắc họa lại điển tích “Ngày hội Trầm Sơn” chuyển kể sau khi thống nhất toàn bộ Tứ Kỳ Quốc, Đại Đế Thiên cùng với Tứ Đại Thiên Vương của mình đã lên núi Trầm Sơn nhìn về phía đồng bằng màu mỡ, yên bình và quyết định sẽ xây dựng kinh thành ở đó. Chính là Vương Đô sau này.
Phu nhân mừng nói:
- Con gái ta giỏi lắm.
Gia Cát Tâm cười khẩy, nói:
- Phu nhân cho phép ta thêm vào mấy câu thơ vào nhé, không nên để bức họa đẹp mà phải trống trải lời tựa.
Gia Cát thể tử chấm mực bút viết liền mấy câu:
“Thu thiên hạ một mối
Non cao ngắm đất trời
Bàn về chuyện thịnh trị
Càng nói lại càng cười”
Phu nhân và con gái vỗ tay, nói:
- Hay quá thưa thế tử, rất hợp với bức họa. Vậy ta xin phép hai người mang tuyệt phẩm này đưa về thư phòng để tối trình cho vương gia.
Gia Cát Tâm cười nói:
- Phu nhân cứ tự nhiên.
Hai người liền mang bức họa đi, Gia Cát Tâm cười ngặt nghẽo. Anh Cơ nheo mắt nói:
- Thế tử nghĩ rằng sẽ không ai nhìn ra ẩn ý của thế tử sao? Đến lúc đó lại lôi thôi ra.
Gia Cát Tâm nói:
- Ta chẳng có ý gì, nàng cứ nói quá.
Hoàng Gia Huy không hiểu lắm nhưng muốn lảng sang chuyện khác nên rót rượu mời Gia Cát Tâm, hai người cạn chén liên tục. Xung quanh người lên người xuống nộp bài tấp nập, Trung Thành vương vừa nhận vừa nhận vừa giảng giải ý nghĩa, hầu hết đều là ca ngợi thời đại thái bình và công lao to lớn của Thi tộc.
Gia Cát Tâm ngứa mắt, thêm có chút men rượu, đứng phắt dậy nói to:
- Không biết phu nhân và các quan khách có nhã hứng nghe nhạc của Yên Tây Kỳ?
Phu nhân mừng nói:
- Quý hóa quá, thân già này rất mong chờ đấy.
Gia Cát Tâm vỗ tay nhẹ hai cái, hơn hai chục thiếu nữ tóc dài, bận váy trắng xinh đẹp tiến lên khán đài, vừa múa vừa gảy nhạc, Gia Cát thế tử tiến lên cất giọng hát:
“Hoàng Hà sóng nước trôi về đâu hề?
Trời đất thiên hạ đi về đâu hề?
Kẻ ăn thịt uống rượu của người ăn rau
Vốn dĩ sông sâu bến cả là của ai hề?
Có biết đến chuyện bỉ sắc tư phong
Một hồi sau cuối ai là người cười
Hổ thiêng đâu thể ở mãi trong rừng
Nanh vuốt sắc mấy vẫn có địch nhân
Chờ ngày én liệng trời cao
Hoa san nát vụn khói lửa thương đau”
Mọi người nghe xong cũng vỗ tay nhưng chỉ lẹt đẹt vài tiếng rồi thôi, họ đều để lộ gương mặt hoang mang, xì xầm nói với nhau: “Lời bài hát lạ quá” “Hoa san là hoa gì, có phải nói lái của hoa sen - loài hoa biểu tượng của họ Thi không?” “Trời ơi, có phải thế tử Yên Tây Kỳ đang nói đến nhà họ Thi không?” “Én liệng là ám chỉ Phượng Tộc đúng không nhỉ?”.
Trung Thành vương phu nhân mặt mày tái mét, giọng rung run:
- Cám…cám ơn thế tử, xin được chuyển sang mục khác, có ai có tác phẩm muốn biểu diễn nữa không ạ?
Một bàn tay cầm kiếm giơ lên:
- Tại hạ xin phép.
Mọi người nhìn xem ai, hóa ra là Tiên Anh Minh, phu nhân nói:
- Tiên hộ vệ, xin mời, ngài muốn cho chúng tôi xem gì đây?
Tiên Anh Minh đứng lên, cười nhẹ một tiếng:
- Chả có gì cả, ta chỉ muốn nhắc rằng…
Bỗng vang lên tiếng rầm rập, la hét ngoài cổng phủ, Anh Minh nói nốt: